Chương 35: Chuyện xưa của Lý Lăng (35)

Cảm giác trên môi ban đầu là ấm áp và dịu dàng, không hề có chút đe dọa nào. Dần dần, đôi môi và lưỡi hắn trở nên nóng bỏng và khao khát, vụng về cãy mở đôi môi đang khép chặt của nàng, từng bước quyến rũ dây dưa.

Cảm nhận được sự đáp lại nhẹ nhàng của nàng, hắn vòng cả hai cánh tay ôm lấy thân hình hơi run rẩy của nàng.

Nụ hôn kết thúc, Lục Tỉnh hơi lùi lại, hơi thở hắn hỗn loạn và gấp gáp, ánh mắt nhìn nàng như sóng nước mùa xuân.

Hai gò má nàng vẫn còn ửng hồng sau khi động tình, ánh mắt cũng có chút mê man, khiến hắn say đắm trong dư vị đến mức không biết phải làm sao.

"Ta có mạo phạm nàng không?" Giọng hắn hơi khàn, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, muốn nàng xác nhận rằng sự đáp lại vừa rồi của nàng không phải là ảo giác của hắn.

Lý Lăng cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Tỉnh thả lỏng tâm thần, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm một cái, cười nói: "Giờ không còn sớm nữa, nàng mau về nghỉ ngơi đi."

Lý Lăng khẽ "ừm" một tiếng, không nói gì, mở lòng bàn tay ra nhìn đóa hoa nhài, xoay người đẩy cửa bước ra.

Hắn đến bên cửa sổ chăm chú nhìn bóng dáng nàng rời đi, ngực khẽ phập phồng, một lúc sau đưa tay sờ lên môi mình, hơi mỉm cười.

Lý Lăng trở về Quy Vân lâu, nhẹ nhàng bước vào phòng, mở lòng bàn tay ra.

Đóa hoa nhài đang nở rộ như vừa thấm đẫm sương đêm, cánh hoa trong suốt óng ánh, trắng tinh khôi.

Nàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng chuyển bông hoa nhỏ này đến án thư trước cửa sổ, tìm một cái hộp, bỏ vào đóng kỹ lại.

Ngọn đèn dầu đối diện Bộ Vũ lâu đang chập chờn, nàng đăm đăm nhìn qua cửa sổ, sau một lúc lâu sắc mặt ảm đạm xuống, thổi tắt đèn.

Hai ngày tiếp theo, nàng không bước chân ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng chăm chỉ may con rối. Lục Tỉnh cảm nhận được sự tránh né và chống đối vi diệu của nàng, hắn cũng là bất lực không biết phải làm sao. Tối đến, hắn đi đến dưới cửa sổ của nàng, muốn gõ cửa, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thu tay rời đi.

Con rối nhanh chóng được làm xong, Lý Lăng suy nghĩ một chút, mang đến nghị sự đường tìm Lục Tỉnh, nhờ hắn chuyển giúp cho vợ chồng Hoa Trạch.

Lục Tỉnh hai mắt sáng lên, nghe nàng nói xong ý định, liền cười nói: "Đã là do nàng làm, vẫn nên tự tay nàng đưa cho Hoa Trăn. Hoa Trạch mấy ngày nay bị ca ca hắn nhốt trong nhà, nghiêm lệnh không cho ra khỏi phủ, ta sẽ đi cùng nàng một chuyến."

Nàng do dự, đang định từ chối, Lục Tỉnh nhìn nàng, khẽ hỏi: "Nàng không muốn đi cùng ta sao?"

Lý Lăng đành nói: "Không phải vậy, chỉ là mấy ngày nay liên tục làm việc, muội hơi mệt."

Lục Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, "Hoa phủ cách Trục Nguyệt đường không xa, ra ngoài đi dạo một chút, coi như thay đổi không khí. Nàng cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt cho việc thư giãn... Hơn nữa con rồi là do nàng làm, làm sao để điều khiển, làm sao bảo dưỡng cũng cần nàng đích thân chỉ dẫn."

Lý Lăng nghe hắn nói có lý, nên cũng không kiên trì nữa. Lúc chạng vạng hai người sóng vai bước ra khỏi Trục Nguyệt Đường, chậm rãi đi về phía Hoa phủ.

Vào trong sân nhỏ Hoa Trạch, vợ chồng Hoa Trạch nghe nói ý định của Lý Lăng, vội gọi con gái Hoa Trăn 5 tuổi đến.

Lý Lăng mở túi ra, đặt một con búp bê nhỏ cao khoảng ba thước trước mặt cô bé, hỏi: "Con có thích không?"

Mắt Hoa Trăn sáng lên, chỉ thấy con búp bê có khuôn mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, lông mi dài, miệng nhỏ chúm chím, trên đầu còn cột hai búi tóc nhỏ, dễ thương vô cùng, cô bé không kìm được ôm chầm lấy con búp bê, reo lên một tiếng, "Thích!"

Lý Lăng cười nói: "Con có thể đặt cho búp bê một cái tên, búp bê sẽ biết đi, biết nhảy, biết chơi cùng con, cũng biết kể những câu chuyện đơn giản cho con nghe."

"Cái gì?" Hoa Trạch đứng bên cạnh kinh ngạc, "Biết kể chuyện? Ý cô là con búp bê này biết nói chuyện?"

Lý Lăng vội nói: "Chỉ nói được một số câu nói được sắp đặt trước, còn chưa thể trò chuyện với nó được."

"Như vậy cũng rất tuyệt vời rồi!" Cẩn nương đang rót trà cho mọi người khen: "Búp bê biết phát ra âm thanh nói chuyện, ta thật sự chưa từng nhìn thấy."

Lý Lăng mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu con rối nhỏ, con rối mở miệng nhỏ, rành mạch nói: "Thời cổ đại, bốn cực hoang phế, chín châu nứt vỡ, trời không che khắp, đất không chở hết..."

Nàng lại vỗ nhẹ một cái, con rối đổi giọng nói chuyện khác: "Xích Tùng Tử là thầy gọi mưa thời Thần Nông, dùng ngọc thủy để dạy Thần Nông, có thể vào lửa tự thiêu..."

Con rối nói ba đoạn, lại lặp lại đoạn đầu tiên, Lý Lăng cười áy náy: "Chỉ biết mấy đoạn này thôi, còn chưa biết nói gì khác."

Mọi người thán phục, Cẩn nương lớn tiếng khen ngợi: "Kỹ thuật của Lý yển sư thật quá giỏi, ta thấy lần này trong hội yển sư, chắc chắn cô sẽ đoạt giải nhất."

Lý Lăng vội khiêm tốn: "Đâu có, chỉ là may mắn thôi."