Chương 33: Chuyện xưa của Lý Lăng (33)

Trong bức tranh thứ nhất là một người phụ nữ bụng to, xung quanh là một vòng lửa âm u, bên cạnh là một vòng lửa âm ngăn cách những con quỷ và quái thú đang nhe nanh múa vuốt. Người phụ nữ nằm sấp giữa vòng lửa, ngẩng đầu lên nuốt chửng một con chuột.

Trong bức tranh thứ hai, người phụ nữ dùng gai nhọn và nhánh cây đâm vào bụng mình, trong khi lũ ma thú ngoài đống lửa lộ rõ

vẻ sợ hãi, bịt tai và bỏ chạy tán loạn.

Bức tranh thứ ba mô tả người phụ nữ đang sinh nở một cách khó khăn, nửa thân dưới của đứa trẻ đã ló ra. Xung quanh, ngọn lửa âm bùng cháy điên cuồng, bên ngoài vòng lửa không còn bóng dáng quỷ quái nào.

Bức tranh thứ tư khá đơn giản, người phụ nữ và đứa trẻ sơ sinh ngồi đối diện nhau giữa vòng lửa âm, dường như đang giao tiếp điều gì đó.

Trong bức tranh cuối cùng, ngọn lửa âm đang lụi tàn, hai tay người phụ nữ ôm chặt thân thể đứa trẻ, ngửa đầu ra sau, đang gặm nhấm đứa bé. Đầu và một nửa vai của đứa trẻ đã bị ả ta nuốt vào miệng, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống cằm của ả ta.

Chuỗi hình ảnh đột ngột kết thúc ở đây, nhưng tiếng gió ma quái, tiếng gào thét của quỷ thú, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng khóc của đứa trẻ cùng với tiếng cười man rợ của người phụ nữ dường như vẫn còn vang vọng bên tai, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Giống như đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa âm trong tranh, cơn đau nhói và lạnh thấu xương hiện hữu khắp nơi.

Lục Tỉnh nhắm mắt tĩnh tâm, bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói: "Đi thôi."

Ba người lặng lẽ rời khỏi mật đạo, bám vào dây thừng trèo ra khỏi giếng nước.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng bên thành giếng, cuối cùng khi họ đến miệng giếng, Thanh Đàn đang thu dọn dây thừng thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua sau lưng, khiến lông tóc dựng đứng. Hắn quay người lại, quát lớn: "Ai đó?"

Trầm Du cũng cảm thấy bất thường, lập tức rút trường kiếm ra. Chỉ thấy một bóng người đang lặng lẽ đứng dưới gốc cây lớn cạnh giếng, đôi mắt đờ đẫn đang nhìn về phía này, không chút sinh khí, bất động.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Lục Tỉnh từ bên cạnh truyền đến.

"Không sao, chỉ là một con rối thôi." Trầm Du tra kiếm vào vỏ, vỗ vai Thanh Đàn. Hai người đang định quay người đi thì đột nhiên nghe thấy xung quanh vang lên tiếng xào xạc.

Lục Tỉnh nhanh chóng đến hội hợp với hai người, bình tĩnh nói: "Rút kiếm, đâm vào tim."

Tiếng xào xạc ngày càng lớn, gần như xuyên thủng màng nhĩ. Lần này, hắn cảm nhận được, đó không phải ảo giác.

Nửa đêm, Lục Tỉnh trở về Bộ Vũ lâu.

Hắn đến tịnh thất cởi bỏ bộ quần áo dính máu, rửa sạch vết thương trên cánh tay, sau khi băng bó xong đang thay quần áo thì nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.

Hắn cau mày, bước đến cạnh cửa mở ra.

Người ở ngoài cửa lại là Lý Lăng.

Nàng hơi lúng túng cười cười: "Muội thấy đèn ở Bộ Vũ lâu sáng lên, nghĩ có lẽ huynh đã về, nên đến xem thử... Thế nào, có phát hiện gì không?"

"Nàng chờ đến tận bây giờ sao?" Lục Tỉnh giãn mày, mỉm cười nghiêng người: "Vào trong rồi nói."

Lý Lăng do dự giây lát, cúi đầu bước vào cửa. Khi vai hai người chạm nhau, gió thổi tung một góc tay áo rộng của hắn, vạt áo mỏng chạm vào mu bàn tay nàng, nàng lập tức rụt tay vào trong tay áo.

Động tác này không thoát khỏi ánh mắt của Lục Tỉnh, tâm trạng hắn cũng có chút khác thường. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn từ từ đóng cửa lại.

Cành hoa nhài nàng vẽ ra mấy canh giờ trước vẫn còn ở trước cửa sổ, ngâm mình trong ánh sáng bạc trong trẻo dưới khung cửa sổ, trắng muốt thơm ngát, hương thơm say lòng người.

"Hai vòng tiếp theo của hội yển sư nàng đừng tham gia nữa," Giọng của Lục Tỉnh vang lên phía sau lưng nàng, mang theo vài phần trầm trọng sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, "Các nàng và mọi người thu dọn đi, ngày mai về Thanh Yến sơn, ta sẽ cho người đưa các nàng về."

Lý Lăng lập tức quay đầu lại, chớp mắt không hiểu, "Sao vậy?"

Sắc mặt Lục Tỉnh nghiêm trọng, do dự một lúc, chậm rãi nói: "Hiện tại tình thế phát triển chỉ sợ đã vượt quá tầm kiểm soát của ta, nàng và Niên cô nương vẫn nên về trước đi, đừng tiếp tục tham gia hội yển sư nữa."

Lý Lăng ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống lên bàn, "Hoa u đàm huynh không cần nữa sao?"

"Hoa u đàm không quan trọng." Hắn lắc đầu, nhìn vào mắt nàng, "Lý Lăng, Hàm Giác đại sư đã chết."

Lý Lăng lập tức mở to mắt, một lúc lâu mới nói: "Không phải muội làm."

Nàng mở to đôi mắt hạnh, vài sợi tóc hơi rời rạc rủ xuống bên tai, dưới ánh nến da nàng như mỡ đông, lông mày như vầng trăng non, bên dưới là đôi mắt hạnh như hai đầm hồ thu, với hàng mi cong dài như đổ bóng vào trong đó.

Lục Tỉnh nhìn nàng không chớp mắt và bật cười, "Tất nhiên ta biết không phải nàng làm. Y bị con rối gϊếŧ."

"Con rối?" Nàng cau mày, "Khi nào?"

"Cách đây hơn một canh giờ. Những con rối đó cũng tấn công chúng ta, may mà số lượng không nhiều lắm."

Ánh mắt Lý Lăng lập tức quét qua người hắn, "Con rối tấn công các huynh -- huynh bị thương?"

"Vết thương nhỏ, không sao cả," Lục Tỉnh nói: "Nhưng có lẽ đây chỉ là sự khởi đầu, bây giờ rõ ràng những xác chết chìm ở sông Hề Thanh, là có người nào đó đã điều khiển con rối gϊếŧ hại bọn họ."

Lý Lăng không nói gì, đứng dậy tùy ý nắm lấy một cành hoa nhài vươn ra ngoài cửa sổ, đưa lên mũi ngửi rồi mới nói: "Nhưng muội trở về như vậy, thật sự rất không cam lòng."

"Nàng rất muốn thắng sao?" Lục Tỉnh tiến lên một bước, hạ giọng hỏi.