Lý Lăng không ở lại nữa, sau khi nàng rời đi, Lục Tỉnh đóng cửa lớn của Bộ Vũ lâu lại, triệu tập hai đệ tử Kiếm đường của Đan Thanh các, cùng nhau rời khỏi Trục Nguyệt đường, lặng lẽ đi đến rừng hoa đào bên ngoài thành.
Ánh trăng ảm đạm, trong rừng hoa đào tràn ngập sương mù, mùi máu tanh thoang thoảng trong gió.
"Các chủ?" Đệ tử Thanh Đàn cầm kiếm nhìn về phía bóng người treo trên cành hoa đào trước mặt.
Lục Tỉnh bước lên phía trước, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào cây đào, cành hoa chấn động, một bóng người rơi xuống cây, là một cỗ thi thể, chính là gia phó của Hàm Giác.
Lục Tỉnh ngồi xổm người xuống, nhìn thấy cổ họng người đàn ông có một vết rách thật sâu, giống như bị dã thú dùng móng vuốt sắc nhọn xé toạc cổ họng, máu chảy ra từ vết thương còn chưa khô hẳn, làm quần áo hắn ta nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ thẫm.
Càng đi về phía trước, mùi máu càng nồng nặc, khi đến bên ngoài nhà Hàm Giác thì cánh cổng khép hờ, bên trong giống như một hố đen chết chóc, ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo thì không có một ánh nến nào.
Hắn dẫn hai đệ tử lách mình vào cửa, trong nhà yên tĩnh đến quỷ dị. Trong hành lang và bên cạnh hòn non bộ là thi thể của một số người hầu, tình trạng chết của họ giống hệt như thi thể trong rừng đào.
Lục Tỉnh đẩy cửa chính bước vào phòng. Những ngọn nến trong đại sảnh đã bị dập tắt từ lâu, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa chiếu vào hai con rối hình người qua khung cửa sổ đang mở, khi nhìn kỹ, trên khuôn mặt và cơ thể của những con búp bê đó đều có những vết cào dài, kỹ thuật sửa chữa rất khéo léo, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Ngực con rối bị bóp nát, trái tim bị móc ra, và bây giờ nó đang dựa vào tường trong tư thế xiêu vẹo rất kỳ lạ, bất động.
Hàm Giác nằm trên giường, áo choàng nửa mở, trên cổ cũng có một vết cào sâu đến xương, đôi mắt trống rỗng mở to, đồng tử giống như những viên đá đen vô hồn.
"Các chủ, người do Hoa thành chủ phái đi hơn một giờ trước, nhưng thi thể ở đây đã chết chưa đến hai khắc," Thanh Đàn hỏi, "Chẳng lẽ người của Hoa gia quay lại gϊếŧ bọn họ?"
Lục Tỉnh lắc đầu: "Không phải do người Hoa gia làm."
Hắn kiểm tra thi thể Hàm Giác, nhẹ nhàng chọc mũi kiếm vào vết thương, lấy ra một mảnh vụn nhỏ sắc nhọn, thứ đó tỏa ra ánh sáng mỏng manh, giống như móng tay người, hắn đã nhìn thấy thứ này ở chỗ ngỗ tác Phượng Dương thành, nó được lấy ra từ xác chết chìm trên sông Hề Thanh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên tay Hàm Giác một lúc, sau đó hắn cúi xuống, mở ngón tay của y ra, lấy ra một hòn đá có kích thước bằng trái tim được y nắm chặt trong lòng bàn tay, rất giống với "trái tim" mà Lý Lăng đã đào ra từ ngực con rối tấn công bọn họ lần trước.
Lục Tỉnh nhìn một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: "Hãy tìm xem mật thất hay địa đạo nào ở đây không."
Ba người tách ra khắp nơi để tìm kiếm, một lúc sau, một đệ tử cầm kiếm khác tên Trầm Du đi tới nói: "Có một cái giếng ở hậu viện, trong giếng không có nước, nhưng khu vực xung quanh giếng trơn láng, không có rêu và cỏ dại, có lẽ thỉnh thoảng có người ra vào, hẳn là có một mật đạo bên dưới."
Lục Tỉnh gật đầu: "Đi xem một chút."
Ba người buộc một sợi dây dài vào mép giếng rồi lần lượt trèo xuống, đúng như dự đoán, dưới đáy giếng quả thực có càn khôn, có một mật đạo thật dài, bởi vì sợ đánh rắn động cỏ, Lục Tỉnh cũng không có đốt lửa, nín thở lần mò tiến về phía trước. Sau khi đi được khoảng hai khắc đồng hồ, phía trước đột nhiên sáng ngời, lộ ra một cái hang có bán kính hơn hai trượng.
Hang động tối tăm và ẩm ướt, mùi máu tanh nồng nặc, một viên ngọc trai phát sáng khổng lồ được đặt trong một cái lỗ trên tường, đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ và mờ ảo, khiến mọi thứ trong hang có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Ba người họ nhìn xung quanh, sau đó cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong hang động không có bất cứ thứ gì, hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy đã từng có người sống ở đây. Tuy nhiên, trên bốn bức tường lại đầy những vết máu và vết cào. Giữa các vết tích lộn xộn và sâu cạn khác nhau, máu tươi đã vẽ nên mấy bức tranh cực kỳ quái dị và u ám. Những bức tranh này toát lên vẻ ma quái, quỷ quyệt, chỉ cần nhìn thêm vài lần, mọi thứ trong tranh dường như sống dậy, các cảnh tượng như thật, khiến người ta choáng váng đầu óc, ngực nghẹt thở, buồn nôn, gần như không thở nổi.
Lục Tỉnh trầm giọng nói: "Thanh tâm quyết."
Thanh Đàn cùng Trầm Du vội vàng nhắm mắt lại, Lục Tỉnh cưỡng ép chịu đựng cảm giác khó chịu, cẩn thận nhìn từng cái một.