Ngọn lửa trong cơ thể hắn đã bị dập tắt, khi tỉnh táo lại hắn có chút xấu hổ, lại có chút tức giận.
Lý Lăng không hề nhận ra sự bất thường của nam nhân, nàng tiếp tục cau mày suy nghĩ miên man, sau đó lại ấn lên cơ bụng của hắn, "Cứng như vậy, hoàn toàn khác với nữ tử ....Ta nhớ ra rồi," Nàng vui vẻ ngẩng đầu lên: "Da cá voi lần trước Hành Chu mang về, cũng có thể thử xem. . ."
Nàng nhìn thấy sắc mặt Lục Tỉnh thì sững người, sau đó thu tay lại, lùi lại hai bước.
"Đúng rồi, huynh vừa nói cái gì?" Nàng thẹn thùng cười cười, "Ta không có nghe rõ."
"Không có gì." Giọng nói của Lục Tỉnh đã trở lại bình tĩnh như thường ngày, nhưng trong mắt vẫn còn vài dấu vết cảm xúc mơ hồ.
Hắn cúi xuống nhặt áo ngủ trên mặt đất lên rồi nhanh chóng mặc vào.
Lý Lăng vô cùng tiếc nuối nhìn hắn cài cúc áo, nuốt một ngụm nước bọt.
Lục Tỉnh rất muốn lập tức đuổi nàng ra ngoài: "Nàng còn ở đây làm gì?"
"Huynh giận sao?" Nàng lấy thắt lưng trên giá áo đưa cho hắn, cố gắng lấy lòng hắn: "Huynh cởϊ qυầи áo ra, dáng người của huynh tốt như vậy, nếu ta có thể làm con rối hình người dựa theo thân thể của huynh, nhất định sẽ khiến ánh mắt của các sư muội sáng lên, ngay cả sư phụ ta cũng không tìm được lỗi sai."
"Lý Lăng!" Lục Tỉnh kéo thắt lưng, "Đủ rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Ta được voi đòi tiên khi nào?" Nàng thấp giọng lẩm bẩm, "Huynh cũng không phải cô nương gia, nhìn một chút có chuyện gì? Đáng giá để tức giận như vậy sao?"
"Nàng chỉ nhìn thôi sao?"
"Ta có sờ sờ, nhưng ngay từ đầu chính huynh cũng không từ chối mà! Huynh còn nói sau này chỉ được nhìn huynh thôi, đang nói ngon lành tự dưng lại trở mặt?"
"Ta--" Lục Tỉnh nghẹn lời, tiếp theo không thể làm gì khác hơn nâng trán, thì ra nàng đều nghe rõ, nhưng có lẽ là nàng cũng chưa hiểu hết ý hắn.
Hắn bình tĩnh lại, "Lý Lăng, sau này đừng tùy tiện làm loại chuyện này mà không có sự cho phép của ta."
"Biết rồi." Nàng trả lời yếu ớt, quay đầu đi ra ngoài.
"Còn có - sau này đừng tùy ý xông vào phòng người khác."
"Biết rồi, biết rồi!" Nàng không kiên nhẫn được nữa, "Trên đời cũng không phải chỉ có mình huynh là nam nhân."
Lục Tỉnh gần như không thể tin vào tai mình, "Nàng nói cái gì?"
Nàng không có trả lời hắn, đã đi ra cửa.
Không phải nàng vừa mới hứa với hắn sao? Đã đồng ý với hắn rồi quay đầu liền quên mất ... Chẳng lẽ nàng thực sự định xông vào phòng người khác rồi đi sờ một thân thể nam nhân khác? Giống như lúc nãy?
Lục Tỉnh đứng thẳng tại chỗ, sắc mặt trầm xuống, kéo chặt thắt lưng trong tay.
Lúc này Lý Lăng lại gõ cửa.
Hắn cột dây lưng xong, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Nàng thò đầu vào trước, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn, lắp bắp kinh hãi, vội vàng rụt đầu trở về.
"Lục các chủ đừng nổi giận như vậy," Nàng nói qua cánh cửa bên ngoài, “Sau này ta sẽ không nhìn ngài hay chạm vào ngài nữa, được không?”
Lục Tỉnh muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
“Ta chỉ muốn hỏi thôi,” Lý Lăng dừng lại ở bên ngoài một lúc rồi hỏi, “Ta có thể đến tàng thư lâu của Trục Nguyệt đường không?”
"Tự nhiên có thể," hắn trả lời, suy nghĩ một lúc lại bổ sung, "Nếu thấy điển tịch gì, muốn in một phần cũng được."
"Vậy thì cám ơn," nàng vui vẻ cảm tạ, “Vậy ta đi đây, Lục các chủ xin bớt giận."
Lục Tỉnh đợi tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài biến mất, sau đó hắn hít một hơi dài, cười khổ lắc đầu.
Không phải là ... Mình quá hấp tấp đúng không?
Vừa nghĩ đến tình huống vừa rồi, hắn chỉnh lại quần áo, cầm thanh trường kiếm của mình lên thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hắn bước lên kéo cửa phòng ra.
Lý Lăng nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Huynh muốn đi đâu?"
"Ta đi đến chỗ Hàm Giác nhìn một chút." Lục Tỉnh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: "Hoa Hằng cố ý muốn đưa Đố Cơ vào Hoa phủ, khả năng ngay buổi tối hôm nay, đợi nàng ta đi rồi, ta sẽ dẫn người cẩn thận lục soát phủ đệ Hàm Giác một chút, xem có thể tìm được manh mối gì hay không."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Thứ nhất là thi thể của yển sư trong sông Hề Thanh vẫn không thể xác định là do Đố Cơ gây nên, để yển sư an toàn, việc này trước sau gì cũng phải điều tra; thứ hai Đố Cơ mang theo quả u hoàng ẩn nấp nơi đây, đến tột cùng có mưu đồ gì, chúng ta cũng cần tìm thêm manh mối mới tiện suy đoán, nàng ta thực lực cường đại, tại thời điểm này chúng ta không dám tùy tiện hành động, người đi rồi, một mình Hàm Giác không đáng lo."
Lý Lăng gật gật đầu, "Ah, vậy huynh mau đi đi."
Lục Tỉnh tiến lên hai bước, đóng cửa phòng ngủ lại, "Còn có chuyện gì khác không? Nếu có thì hỏi luôn đi, có thể ta sẽ trở về rất trễ."
Nàng có chút ngượng ngùng, nhưng thật sự cố gắng suy nghĩ, "Không có, ta đi đây, huynh phải hết sức cẩn thận nhé."
Trong miệng nàng nói muốn đi, thần sắc trên mặt lại do do dự dự, "Nếu không. . ."
"Nếu không cái gì?" Lục Tỉnh nhìn nàng hỏi.
Nàng liếc mắt nhìn qua, ánh sáng trong mắt lóe lên, sau đó bị hàng mi dài cụp xuống che khuất, "…Được rồi, không có việc gì."
Nhịp tim của Lục Hành lúc ấy dường như ngừng đập một nhịp, cảm giác không vui vừa rồi biến mất trong nháy mắt, trong mắt hắn chậm rãi hiện lên nụ cười ấm áp nói: "Ta sẽ cẩn thận."