Chỉ chốc lát sau khách đến, ngáp dài, có vẻ rất không có tinh thần.
Lục Tỉnh đã sớm pha trà nóng, rót một chén đưa cho cho nàng.
Lý Lăng lắc đầu, cởi bầu rượu trên thắt lưng uống hai ngụm, sau đó ngước mắt hỏi: "Lục các chủ có việc gấp gì không? Sao hơn nửa đêm còn cho người ta gọi ta tới?"
Bên trong nội đường tiếp khách thắp đèn sáng rực, cửa sổ khép hờ, chỉ có vài làn gió thoang thoảng thổi vào, trên chiếc ghế gỗ rộng có lót nệm êm, Lý Lăng gần như dựa cả người vào tay vịn của ghế dựa, gối đầu lên cánh tay.
"Lý cô nương không thể không ngủ sao?" Lục Tỉnh khí định thần nhàn, khẽ cười nói, "Con rối chó vẫn luôn ở ngoài rừng đào chờ nàng thả ra, trở lại Trục Nguyệt Đường cũng không quá hai khắc nhỉ?"
Lý Lăng lập tức ngồi thẳng người, "Huynh biết? Nói như vậy đêm nay huynh canh giữ ở đó?"
Nàng đột nhiên có hứng thú, trong mắt lộ ra thần sắc tò mò cùng hưng phấn, "Tình huống bên trong thế nào? Con rối chó của ta ——"
"Lý cô nương," Lục Tỉnh ngắt lời nàng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo "Hôm nay trong sông Hề Thanh phát hiện vài thi thể yển sư, mấy tên yển sư này, đều là bị những thứ sắc nhọn giống như móng vuốt của động vật cào xước, nội tạng của họ bị lôi ra ngoài, sau khi chết mới bị ném xuống sông..."
Lý Lăng "A" một tiếng, thân thể lại chậm rãi nghiêng về phía tay vịn ghế, "Lục các chủ có ý gì? Huynh nghi ngờ mấy cái xác đó là do ta thả con rối chó ra bắt?"
"Đương nhiên không phải." Lục Tỉnh dở khóc dở cười nhìn nàng, "Ý của ta, một là Lý cô nương tốt nhất tránh hiềm nghi, hai là có người chằm chằm vào yển sư ra tay, hung thủ là ai, có mưu đồ gì trước mắt còn chưa rõ ràng, nơi đầu gió này, nàng tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, không nên một mình ra khỏi Trục Nguyệt đường."
Lý Lăng chớp chớp mắt, "Biết rồi, đa tạ Lục các chủ nhắc nhở."
"Như vậy, nàng thả một con rối chó vào trong nhà Hàm Giác để làm gì vậy?" Lục Tỉnh nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, " Nếu đại quân rối đêm qua không phải là ảo giác, ta và nàng không kịp đề phòng, rất có thể sẽ bắt lại nơi đó, ta biết nàng bất mãn với Hàm Giác đại sư, nhưng nàng muốn làm cái gì, hoàn toàn có thể giao cho chúng ta làm, lệnh sư cũng là trưởng bối của ta, ta vốn sẽ không ngồi yên mặc kệ."
Lý Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, "Đây là việc của ta, ta không thể để y chà đạp sư phụ như vậy."
Trong mắt nàng hiện ra ý cười, trên mặt nhìn lại có vài phần đắc ý, "Y không cho ta vào cửa, vậy ta liền thả một con rối chó đi vào, con rối chó không có hô hấp, bọn họ trước đó rất khó phát hiện."
"Ừ" Lục Tỉnh nhíu mày, "Nhưng cho dù trước đó bọn họ không có phát giác, thì con rối chó cào người bị thương sẽ kinh động bọn họ, nếu Hàm Giác đại sư đã quen biết với lệnh sư và nàng, chỉ cần vừa nhìn con rối chó kia, hẳn là có thể phân biệt được là nàng làm, mà trong nhà y ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy, nàng... Không thể cẩn thận một chút sao?"
"Ta không làm tổn thương Hàm Giác," Lý Lăng nói một cách hợp lý, "Ta chỉ là để cho con rối chó cào trầy mặt và da của mấy con rối y thích mà thôi, chắc hẳn việc này còn làm y thống khổ hơn cả việc trực tiếp cào trầy y."
"Cào trầy mấy con rối kia?"
"Đúng vậy" Sắc mặt Lý Lăng trầm xuống, "Vốn y thích thế nào ta cũng không quản được, nhưng y không thể dùng mặt sư phụ, thân thể sư phụ, ta chính là muốn cho y biết, chuyện này chính là ta làm, ta nhất định phải cảnh cáo y, cảnh cáo y sau này không cho phép nhớ sư phụ nữa, càng không được dùng loại thủ đoạn thấp hèn này nữa."
Nàng vẫn dựa vào thành ghế, tư thái thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng mi tâm siết chặt, trong mắt có rõ ràng phẫn nộ.
Lục Tỉnh câm nín luôn, đứng dậy đổ sạch ly trà lạnh trước mặt nàng, lại châm trà nóng cho nàng.
"Đa tạ," lông mày đang nhíu chặt của nàng giãn ra, nàng cười cười, ngồi thẳng người, hai tay ôm lấy chén trà bốc lên hơi nóng, "Có tật giật mình, ta cũng không tin Hàm Giác dám tìm tới tận cửa -- sau đó nói trong nhà y có một người có sức mạnh thần hồn rất mạnh mẽ, tối hôm qua y đã phát hiện động tĩnh của chúng ta, nhưng cũng không đuổi theo, chỉ là thúc dục ảo cảnh công kích chúng ta, chứng tỏ y căn bản không muốn bại lộ bản thân, hoặc là cảm thấy chúng ta căn bản không uy hϊếp được y, cho nên y không đến mức vì một con rối chó mà hiện thân, mà nếu y chỉ là thúc dục ảo giác, vậy thì càng không có uy hϊếp gì..."
Nàng dừng một chút, mở to mắt, "Ảo giác đối với một con rối chó là không có tác dụng."
Lục Tỉnh thế nhưng không nói nên lời.
Hai người trầm mặc, ánh nến trên vách tường nhảy múa, bờ mép tóc hơi rối bời của nàng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ ấm áp, vầng sáng khiến khuôn mặt nàng không còn vẻ mệt mỏi hốc hác như khi vừa mới đi vào, màu môi cũng nhiễm một chút hồng nhuận.