Chương 42
Oản Oản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã có chiều hướng dần dần tan rã, mặc dù ít ngày trước tuyết rơi rất nhiều, thời tiết lại càng lạnh, nhưng không ngăn cản được xuân ý đến. Mùa xuân, đối với rất nhiều người mà nói, đều là một bước chuyển ngoặt, nông dân có thể cày bừa vụ xuân, các thương nhân lại có thể bắt đầu buôn bán, phố Hoa vốn có chút tiêu điều cũng rục rịch bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Thúc thúc chắc cũng sắp tới rồi.” Oản Oản lẩm nhẩm, dùng thanh âm chỉ có mình nghe thấy.
Oản Oản có thể cảm giác được Tình Khuynh đối xử với mình khác hẳn, nhưng nàng không thể xác định rốt cuộc Tình Khuynh và mình là tình nhân hay là khuê mật (bạn chốn khuê phòng, bạn tri kỷ), Tình Khuynh có thể không hề cố kỵ nhắc đến Dịch Ngạn Chi với mình, cũng có thể thường như trẻ con trêu chọc mình. Nhưng chỉ duy nhất không thể tiếp nhận, chính là ý nguyện rời khỏi thỉnh thoảng lộ ra của mình, giống như mình ở cùng với hắn, bất luận là có quan hệ gì, chỉ cần không rời xa nhau là được. Đối với loại cảm giác bá đạo ỷ lại này, Oản Oản rất là vô lực, nàng không phải là đứa bé, nàng có thể phân biệt rõ giữa muốn chiếm làm của riêng và tình yêu khác nhau, nhưng dường như Tình Khuynh đối với loại tình cảm này thì mơ hồ hơn so với người bình thường.
“Lúc tuyết tan cũng rất lạnh, ngươi đừng ngồi trước cửa sổ.” Tình Khuynh giũ áo choàng ra đưa cho Tùy Tâm, lập tức lên sạp.
“Trục Yên công tử thế nào?” Oản Oản cầm ấm nước rót một chén nước mật ấm cho Tình Khuynh, để hắn xua đi khí lạnh.
“Thân thể bị làm thành nát bét, ta cũng không dám nhìn sắc mặt Tôn đại phu luôn, vì nữ nhân...” Tình Khuynh nhắc tới liền nổi sùng, Trục yên ngày đó sau khi uống rượu, bắt đầu phát sốt, cho tới hôm nay mới hạ sốt, Tôn đại phu ghét nhất người không thương tiếc thân mình, thiếu chút nữa cũng không chịu trữa trị cho Trục Yên.
“Ngươi mỗi lần gặp chuyện của Trục Yên công tử, liền dễ nổi giận.” Oản Oản cười khẽ, làm bộ như cười giỡn nói: “Ngươi và hắn không có cái gì đó chứ?”
“Không có chuyện đó đâu, hắn thích nữ nhân.” Tình Khuynh phất tay, làm như không có nghe ra Oản Oản thăm dò, ngược lại sắc mặt nặng nề nói: “Ta dù từng thích nam nhân, nhưng cũng không thích cái dạng kia, chúng ta chỉ là bạn rất thân, lúc trước bị bán đến nơi này, vốn dĩ là ta phải đi đến Hầu phủ, cũng bởi vì ta nói không muốn, hắn mới thay ta... Kết quả...”
Oản Oản theo bản năng nắm lấy chén nước, nàng không ngờ Trục Yên cùng Tình Khuynh lại có ngọn nguồn như vậy, ở một mức độ nào đó, Trục Yên cùng Tình Khuynh xác nhận là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, thậm chí Tình Khuynh còn cảm thấy hổ thẹn với hắn, mới có thể mỗi lần thấy Trục Yên vì nữ nhân kia mà gặp chuyện, liền quăng mất tu dưỡng của hắn, không khống chế được mà tức giận.
“Ngươi đừng lo lắng, hắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Oản Oản để chén nước xuống, trấn an nói.
“Hắn nhất định sẽ không có chuyện gì, ta sẽ giúp hắn.” Tình Khuynh uống một hớp, trịnh trọng nói.
Oản Oản không hỏi Tình Khuynh giúp Trục Yên thế nào, kỳ thật một đường từ Tầm Hương lâu đến nơi này, xen kẽ trong đó không chỉ có một âm mưu, nàng chỉ hỏi kết quả trong đó, lại không hỏi chi tiết, nàng biết Tầm Hương lâu và Hưởng Quân viên đều có bí mật, mà những bí mật này Tình Khuynh cùng Trục Yên đều biết, chuyện này liên lụy rất rộng, Oản Oản tự biết là “biết càng nhiều, chết càng nhanh”, cho nên nàng cũng không nhiều chuyện, nhưng nhìn qua có dính dáng đến Tình Khuynh, chẳng biết tại sao lại có ý niệm muốn tìm hiểu ở trong đầu, nàng không khỏi lo lắng cho hắn, có đôi khi toàn thân rời đi cũng không đơn giản như lời nói trên miệng.
“Gần đây có tin gì của Lang quân không?” Oản Oản đưa hộp mứt qua, mở ra cầm một cái, cái miệng nho nhỏ nhai nhai.
“Không có, trừ bỏ lần trước, vẫn chưa thấy tin tức.” Tình Khuynh cũng cảm thấy bất an, đã nói qua hết năm sẽ trở lại, mà cũng đã qua thượng nguyên, mắt thấy tuyết tan xuân đến, vì sao vẫn chưa trở lại, thậm chí ngay cả một phong thư cũng không có.
“Hắn đi đâu ngươi biết không? Thuận trên đường đi hỏi thăm một chút, năm nay tuyết đặc biệt lớn, thời gian cũng đặc biệt dài, nói không chừng lúc trở lại bị ngăn chặn ở chỗ nào?” Oản Oản cũng cảm thấy Đông lang quân đi quá lâu, tuy nói hắn không có ở đây, đám người Tình Khuynh sẽ không cần tiếp khách, nhưng vắng mặt mãi, như vậy người âm thầm nhìn trộm viên sẽ bắt đầu rục rịch, mà chủ nhân đích thực của viên này, chỉ sợ cũng phải vì buôn bán, lại tìm một lang quân khác, đến lúc đó, nói không chừng sẽ không gặp được người tốt như Đông lang quân vậy.
“Nói là đi Hà Sơn.” Tình Khuynh cúi đầu, lại sợ Oản Oản không hiểu liền giải thích: “Nghe đâu, Quận vương của Hà Sơn từng là bạn cố tri của lang quân.”
Oản Oản gật gật đầu, tình bạn cố tri này, nói không chừng còn có cả “tình”, bằng không giữa mùa đông còn chạy ra ngoài để làm gì.
“Nghe Mặc Thiển nói, Quận vương của Hà Sơn sắp không qua khỏi, cho nên lang quân muốn đi gặp hắn một lần cuối.” Tình Khuynh thở dài, cho dù từng có quan hệ tốt hơn nữa thì có ích gì, cũng không thể luôn ở cạnh nhau, cho dù hai người cuối cùng gặp được nhau, rất nhanh cũng phải âm dương xa cách, để lại một người trong đó thương tâm tịch mịch, còn không bằng quên nhau đi.
“Đô thành cách Hà Sơn cũng không xa, vậy từ tháng 12 năm trước đến bây giờ cũng hai tháng rồi.”
Quận vương Hà Sơn, Oản Oản có nghe qua, Thần quốc có hai Vương, bốn Quận vương, hai Vương đều được Tiên hoàng yêu thương hơn, nhưng sau khi Hoàng thượng đăng cơ, đãi ngộ với hoàng tử của hoàng thượng so với bốn Quận vương kia tốt hơn nhiều, bất quá trong đó Thành vương thật nhiều năm trước vì mưu phản nên bị gϊếŧ, cũng chỉ còn lại Tứ đệ thứ xuất của đương kim hoàng thượng là thành thành thật thật vùi ở đất phong, sợ bị người để mắt tới. Trong bốn Quận vương, có hai người là đường huynh của đương kim hoàng thượng, phụ thân mất sớm, nhi tử được phong làm Quận vương; còn có hai người là cháu của hoàng thượng, phụ thân từng có công ủng hộ hoàng thượng, Quận vương Hà Sơn chính là người lớn nhất trong hai người cháu kia, đất phong ở Hà Sơn.
“Ừ, ta cũng sai người hỏi, đang chờ tin tức.” Trong lòng Tình Khuynh, hắn cũng không nguyện ý đổi lang quân khác, Đông lang quân tuy rằng có đôi khi nhìn qua không gần gũi thân thiết, nhưng thường thường trong những chuyện quan trọng nào đó, đối với những người ti tiện như họ thì trân trọng hơn nhiều.
Oản Oản không yên lòng gật đầu, bởi vì nàng nhắc tới tháng hai, lúc trước theo như lời Đông lang quân nói, Dịch Ngạn Chi hình như sẽ thành hôn vào đầu tháng ba. Nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn nhìn Tình Khuynh, dường như hắn cũng không nhớ tới việc này. Nhưng là thật sự không nhớ tới, hay là dồn nén ở trong lòng?
“Sao Mặc Thiển cũng không xuất hiện?” Vì che giấu suy nghĩ trong lòng, Oản Oản nhắc tới người kia đã lâu không thấy bóng dáng.
“Trước lúc Lang quân đi là đang tiếp khách, lang quân đi rồi... Bất quá Mặc Thiển vẫn luôn có quan hệ tốt với lang quân, tuy nói trong viên, ta và Trục Yên còn có hắn là có giá cao nhất, nhưng nếu bàn về mức độ quen biết, hắn cũng không quen thuộc như ta với Xuân Thiều.” Tình Khuynh nhớ tới nam nhân dã tính kia, quay đầu nói với Oản Oản: “Ta vẫn luôn cảm thấy hắn không đơn giản.”
Oản Oản tự nhiên lên tiếng đáp, nàng cũng cảm thấy Mặc Thiển không đơn giản như vậy, tuy rằng ở mặt ngoài quan hệ với mọi người cũng không tệ, nhưng thật ra không có ai chân chính hiểu rõ hắn, ngay cả Xuân Thiều cũng chỉ là nói hắn dễ ở chung, cơ bản không có khuyết điểm gì. Nhưng theo kinh nghiệm của Oản Oản mà nói, trên đời này không có khả năng có cái loại người ai gặp cũng đều khen tốt, cho dù là tốt thật, cũng sẽ luôn có vài người nói ghen nói xấu. Bởi vậy có thể thấy được, Mặc Thiển chính là một người bí ẩn.
“Công tử, có người đưa một phong thơ đến.” Tùy Tâm cầm một cái bọc gói kỹ đến, đưa cho Tình Khuynh.
Tình Khuynh thuận tay mở ra, thầm cả kinh, đúng là một tấm thẻ, lại nhìn mặt trên viết bốn chữ: Đông Sơ gặp nạn.
Oản Oản cũng lại gần xem, không khỏi ngây ngẩn.
Tình Khuynh bình tĩnh, lật tấm thẻ lại, mặt sau là vài hàng chữ nhỏ: “Túy Tửu Tiên phòng chữ Kiền” ở giữa sách*.
(*sách: ngày xưa không có giấy, việc nhỏ ghi vào một thẻ đơn gọi là giản 簡, việc lớn ghi vào một thẻ kép từng mảnh được gấp lại được gọi là sách 策.)
“Là muốn chúng ta đi sao?” Oản Oản nhìn Tình Khuynh hỏi.
“Đây là thẻ Thế tử Ninh Viễn Hầu gởi đến, chẳng qua có chút kỳ quái.” Tình Khuynh nghi hoặc luôn mãi nhìn tấm thẻ, ngẩng đầu hỏi Tùy Tâm: “Người tới, ngươi có nhận ra không?”
“Nhận ra, là Mao Tam của phủ Ninh Viễn Hầu.” Tùy Tâm từng đi theo Tình Khuynh đến không ít nơi, Ninh Viễn Hầu và Dịch Ngạn Chi là bạn tốt, hạ nhân của bọn họ cũng thường xuyên gặp mặt, bởi vì Tùy Tâm tuổi còn nhỏ, nên thường được mọi người chiếu cố.
“Ừ.” Tình Khuynh gật gật đầu, mặc dù Mao Tam không phải người đắc lực bên người Thế tử gia, nhưng đã từng gặp qua, liền không nghi ngờ gì khác, nhưng không hiểu vì sao Thế tử không trực tiếp thông báo, ngược lại có chút làm ra vẻ huyền bí đây.
“Nếu không, chúng ta đừng đi, thấy cũng kỳ lạ.” từ sau lần trước Tình Khuynh gặp nguy hiểm, Oản Oản liền cảm thấy hễ gặp chuyện nào có chút đặc biệt thì nên vẫn là có thể tránh thì tránh, vật cực tất phản tất sinh yêu.
Tình Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết đã tan thành nước, nắn niết tấm thẻ trong tay, lắc đầu nói: “Ngươi ở nhà, ta đi một mình.”
“Vậy không được.” Oản Oản nhất định giữ chặt Tình Khuynh, nàng cũng không biết vì sao bản thân xúc động như vậy, “Nếu ngươi không mang ta theo, thì ngươi đừng hòng đi.”
“Oản Oản...” Sắc mặt Tình Khuynh lộ vẻ cầu xin, bây giờ hắn rất sợ Oản Oản lại bị tập kích như lần trước, lần đó may mắn mà thoát được, nếu lần này có gì bất trắc, nhất định bọn họ cũng không còn may mắn như vậy nữa.
“Nếu ngươi đi ra ngoài xảy ra chuyện, cho dù ta ở nhà cũng giúp không được gì, huống chi nếu như thực sự có người muốn tìm ta gây rối, không có ngươi ở đây, ta không phải là dê con đợi làm thịt sao? Còn không bằng chúng ta đi cùng nhau.” Oản Oản cảm thấy bản thân đi theo, cho dù không có hữu dụng gì, nhưng vẫn an toàn hơn đi một người.
“Hay là, chúng ta mang theo vài người đi.” Tùy Tâm ở một bên nghe vậy sợ hãi, lo lắng nói.
“Không cần, ngươi đừng đi, Oản Oản đi theo ta là được rồi.” Tình Khuynh nghe Oản Oản nói chữ “Cùng nhau” kia, nội tâm liền chợt động, kéo Oản Oản đứng lên.
“Nhưng mà...” Tùy Tâm vừa nghe không mang theo mình, nhất thời hoảng hốt, còn muốn nói thêm cái gì.
“Đi thôi, ngươi đi kêu người chẩn bị xe.” Tình Khuynh vuốt đầu Tùy Tâm, không cho hắn có ý kiến gì. Bất đắc dĩ, Tùy Tâm đành phải xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi Oản Oản sửa sang lại cho bản thân và Tình Khuynh ăn mặc chỉnh tề xong, không dám nói cho những người khác biết mục đích của bọn họ, chỉ nói mấy ngày nay thời tiết không tốt, tâm tình phiền muộn, hôm nay hiếm khi trời quang mây tạnh, bèn muốn ra ngoài đi dạo một chút, ăn chút đồ ngon. Trừ bỏ Tùy Tâm, những người còn lại đều không phát hiện, chỉ bảo họ chú ý an toàn, về sớm một chút.
Oản Oản khép rèm cửa sổ lại, che khuất tầm mắt u oán của Tùy Tâm, một lần nữa đánh giá Tình Khuynh một chút, không tự chủ được cầm tay hắn.
“Yên tâm, nếu là Mao Tam đưa tới, hẳn là không có vấn đề gì.” Tình Khuynh nắm lại tay nàng, ôn nhu nói.
“Ừ.” Oản Oản cúi đầu, gật đầu một cái, cho dù trong lòng nàng có sóng to gió lớn, cũng không dám biểu lộ ra ngoài, dưới loại tình huống này, chỉ có thể tin tưởng, không thể hoài nghi. Nhưng nếu như lang quân thật sự xảy ra chuyện, như vậy ngày sau...
Xe ngựa lăn bánh đảo quanh, dừng lại trước một tòa tửu lâu, Tình Khuynh đỡ Oản Oản từ trên xe xuống, Oản Oản không có lòng dạ mà ngắm nhìn, chỉ nhìn qua sơ sơ, mặc dù không có khí chất uyển chuyển hàm xúc của phương nam như Vọng Xuân Lâu, nhưng cũng là một tòa tiểu lâu hai tầng, đại sảnh lớn cực kỳ ngăn nắp, rộng rãi, nhìn một cái liền biết là phong cách phương bắc, trong thô có tinh tế.