Chương 17
Oản Oản cả kinh, nói lời này cũng không phải là vị công tử phú quý kia, ánh mắt vừa nhìn lên, trái tim bỗng đột nhiên bị bóp chặt. Người nọ đứng đối diện, phe phẩy cây quạt trắng, khóe miệng gợi lên một đường cong nhàn nhạt, nhưng Oản Oản nhìn thế nào, cũng cảm thấy nụ cười đó có hơi không có hảo ý.
“Ôi chao, Oản Oản cô nương của chúng ta vẫn còn nhỏ.” Lan phu nhân cũng nhìn người nọ, sắc mặt khẽ biến, rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng nhìn lại người bên cạnh là Dịch nhị công tử, cũng không thể không mạnh mẽ kiềm nén xuống.
“Ta nghe nói , Oản Oản cô nương đã qua mười lăm, không phải sao?” cây quạt trắng vừa thu lại, người nọ nhấp máy môi, lại nhíu nhíu khóe mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lan phu nhân đối diện.
“Tuy là nói như thế, nhưng Oản Oản cô nương mới tới đây không bao lâu, còn cần phải dạy bảo nhiều thứ.” lúc này vẻ mặt của Lan phu nhân dĩ nhiên đã tràn ngập băng sương, ngay cả Thế tử gia cũng có thể cảm thấy bà ta không vui, không khỏi nhìn Dịch nhị thiếu gia một cái, hi vọng hắn có thể lên tiếng nói câu gì giải hòa, nhưng tiếc rằng vị Dịch nhị thiếu gia kia chỉ chăm chăm nhìn người bên cạnh, như có điều suy nghĩ.
“Không sao cả, ta không quan tâm.” Cây quạt trắng vừa gõ lên bàn một cái, người nọ không thể không biết lời này vừa nói ra, sẽ làm mọi người chung quanh khϊếp sợ như thế nào.
“Khuynh thiếu... Ngươi... Ngươi đừng nói giỡn.” Lan phu nhân run run tay, sắc mặt khó coi, cắn răng nói.
“Ta cũng không nói đùa, sao nào, cho là ta không bỏ ra nổi số bạc chuộc thân sao? Ngươi cứ ra giá đi.” Khuynh thiếu hoàn toàn bỏ qua biểu tình của Lan phu nhân, từ trong l*иg ngực lấy ra một hộp gỗ tử đàn, đặt lên bàn ăn.
“Ngươi... Ngươi...” bàn tay nắm chặt khăn tay của Lan phu nhân run run, xanh cả mặt, không khỏi hung hăng liếc nhìn Dịch nhị công tử bên cạnh Khuynh thiếu, oán hận hắn không chịu giải vây.
“Khụ khụ, Khuynh thiếu... Nếu ngươi thiếu nha đầu, chỗ của ta còn có nhiều mà, cần gì phải làm khó Lan phu nhân.” Thế tử Ninh Viễn Hầu sờ sờ cái mũi, gượng cười khuyên nhủ.
Khuynh thiếu híp mắt, cũng không để ý Thế tử Ninh Viễn Hầu, mà cầm cây quạt “phạch” một tiếng mở ra, chắn lại trước mặt mình và Dịch nhị công tử, ái muội như thế, khiến mọi người xung quanh càng thêm xấu hổ.
“Phu nhân, ra giá đi.” Quạt vừa thu lại, Dịch nhị công tử đã lên tiếng trước.
“Đây là công tử muốn chuộc, hay là vị kia muốn chuộc?” Lan phu nhân cắn răng, hất cằm lên, đè ép lửa giận hỏi.
“Ừm... ai cũng không quan trọng...” Dịch nhị công tử rũ mắt xuống, úp úp mở mở nói.
“Vậy thì không được, nếu là Dịch nhị công tử, ta sẽ không nói hai lời mà để ngài nhận người đi, nhưng nếu là vị kia... Hừ... đừng có bôi nhọ bảng hiệu của ta.” Lan phu nhân đảo mắt qua Khuynh thiếu, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nếu để cho người ta biết, Hồng cô nương sắp treo quải bài ở nơi này của mình, cũng bị cái loại bán mông* này chuộc đi làm nô làm tì, bà con dám ra ngoài gặp người hay không.
(* nguyên văn tác giả nhé)
“Ách... Ta cảm thấy như vầy, mua đi bán lại, vẫn nên hỏi Oản Oản cô nương một chút có muốn hay không.” Vị quý công tử tự Bá Thành kia vừa nhìn thấy đôi mày của Dịch nhị công tử cau lại, vội lên tiếng xoa dịu nói.
Oản Oản khom người cúi đầu, bị phần đông tầm mắt đâm đến da đầu phát run, nhưng lại không thể không nhắc nhở nói: “Các vị thiếu gia, Oản Oản là đến chết cũng không chuộc được.”
Mọi người đồng loạt yên tĩnh, Thế tử gia cũng buông mắt xuống, không biết đang nghĩ điều gì, Dịch nhị thiếu gia nghe nàng nói như vậy, vừa định mở miệng, lại cũng không biết nói gì, đến chết không chuộc được chỉ có thể là quan kỹ. Cũng không biết cô nương này là khuê tú nhà ai, mà lại rơi vào kết cục như thế, cũng khiến hắn không nên tiếp tục dây dưa.
“Đó là lý do a, chỉ có ta mới chuộc được nàng.” Thấy mọi người không nói gì, Khuynh thiếu lại gấp quạt lại, vẻ mặt ung dung, hắn vốn là người của phố Hoa, cô nương này cũng sẽ không rời khỏi phố Hoa, chỉ là thay đổi sân viện thôi.
“Hừ, chỉ sợ bản thân Khuynh thiếu còn không làm chủ được, chuyện này Đông lang quân có biết không?” Lan phu nhân cũng ném trả lại, nếu hai bên không gay đến quan phủ, hơn nữa bản thân Khuynh thiếu cũng chỉ là một tiểu quan, không có gì khó đối phó .
“Lang quân của chúng ta tự nhiên sẽ hiểu, phu nhân không cần quá lo lắng.” Khuynh thiếu cũng lười tốn nhiều võ mồm, từ trên sạp đứng lên, giũ giũ y phục dài toàn thân một chút, cầm lấy hộp gỗ tử đàn đi đến trước mặt Lan phu nhân, nhẹ nhàng cười, ngón tay búng một cái, hộp liền mở ra.
Lan phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng ngời, hơi hơi nheo lại mắt, nhìn vào trong hộp, chỉ thấy trên tấm vải gấm thượng hạng màu vàng lót trong hộp, rõ ràng đặt một viên Nam châu màu hồng nhạt lớn chừng trái nhãn, viên Nam châu kia mượt mà bóng loáng, bên trong còn mơ hồ lộ ra ánh nước, hơn nữa đường vân lại mềm mại, không hề có một chút tì vết, hoàn mỹ không chê vào đâu được, vừa nhìn liền biết là giá trị xa xỉ.
“Nam châu hồng nhạt thượng đẳng, sinh tại Khởi quốc, vì có màu sắc tươi mới, hình thể hoàn chỉnh, một viên ở trên thị trường ít nhất trên trăm lượng bạc, chắc hẳn phu nhân sẽ không thể nào mà không biết được giá trị của nó.” Khuynh thiếu cái bưng hộp, quơ quơ trước mặt Lan phu nhân, chậm rãi nói.
“Đông lang quân quả thực là chấp nhận việc này?” Lan phu nhân không vì viên Nam châu này mà lộ ra bộ dạng tham lam gì, ngược lại nghe nói Đông lang quân cũng đồng ý chuyện này, thoáng trầm ngâm.
“Tất nhiên.” Khuynh thiếu gật gật đầu, cười nói.
Lan phu nhân nghiêng đầu nhìn Oản Oản đứng một bên, nhướng mày, bàn tay nắm khăn tay, lúc buông lúc nắm chặt, cuối cùng cắn răng một cái, lạnh mặt, quay đầu nháy mắt ra dấu với Giang ma ma, Giang ma ma do dự một lát, rồi sắc mặt khó coi tiến lên nhận vật nọ.
“Oản Oản.” Lan phu nhân không nhìn lại Khuynh thiếu, ngược lại đi đến trước mặt Oản Oản, dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi thấp giọng nói: “Ngươi... phải thật bảo trọng.”
Oản Oản cả kinh, chợt ngẩng đầu nhìn Lan phu nhân, nàng chưa từng nghe nói tiểu quan chuộc quan kỹ, đây không phải là mới ra hang sói, lại vào miệng cọp sao? Nơi này tốt xấu gì cũng đều là nữ nhân, tiếp khách nhân đều là bên ngoài đến, vậy nếu vào tiểu quan quán, ai biết bên trong có tiểu quan lâu năm kiềm nén, tinh thần biếи ŧɦái hay không a, vậy không phải là muốn nàng chết sao?
Chỉ tiếc, Lan phu nhân không nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng nữa, xoay người mang theo Giang ma ma hành lễ với Thế tử gia, lấy lý do thân mình không khoẻ, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Giang ma ma lưu lại chuẩn bị, thu thập tàn cục.
“Cung tiễn các vị gia.” Cùng đứng thẳng sóng vai với Cầm Song hành lễ, Oản Oản đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng không nên hy vọng xa vời là người nào đó có thể tới cứu nàng, bất luận nàng đến nơi nào cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, huống chi nàng cũng vừa mới nhìn ra, đám người Thế tử gia kia, kỳ thực ngay từ lúc đầu cũng sẽ không chuộc mình, cho dù lần đầu nàng không giả bệnh trốn tham gia tuyển chọn, thì người được chọn cũng sẽ là Vinh Ngọc, không phải diện mạo nàng không đẹp, phẩm hạnh không đoan trang, chỉ đơn giản là nàng là quan kỹ, có liên lụy quá lớn, bất luận là có âm mưu gì, đều sẽ sinh rất nhiều phiền toái.
“Vậy... vậy phải làm sao bây giờ a, từ trước đến nay chưa hề nghe nói cô nương vào tiểu quan quán, chuyện... chuyện này không phải là trò đùa sao!” những vị khách quý mới rời đi, Cầm Song ở bên cạnh liền xoay người bắt lấy tay Oản Oản, hốc mắt ửng đỏ, vội vàng nói.
“Không sao, thật ra thì... ở đâu cũng đều giống nhau cả thôi.” Mặc dù sợ hãi, nhưng Oản Oản vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, hiện nay ngoài chợ một đồng xu có thể mua hai cái bánh bao, như vậy trên năm trăm lượng là khái niệm gì? Giống như cô nương ở nơi này, cho là đứng cao nhất đi, nổi tiếng nhất cũng nhiều nhất 80 lượng, lại nói nàng còn là quan kỹ, cho dù chuộc cũng không thể tự do, muốn so các nàng bán mình còn kém hơn một bậc, có thể bán 50 lượng cũng đã là nàng may mắn rồi. Vậy thì tại sao Khuynh thiếu muốn mua nàng, Đông lang quân vì sao lại đồng ý, trong lúc này... trong lòng của Oản Oản nặng nề chìm xuống, nàng vẫn luôn phải vật lộn đọ sức.
“Sao mà giống nhau được? Nơi đó đều là nam nhân, cũng giống như là kỹ viện, nhưng muội muội ở trong này tốt xấu gì cũng được nuôi dưỡng tinh quý, nếu ở bên kia...” Cầm Song nhịn không được chảy nước mắt, cầm khăn ấn lên khóe mắt, thật lòng lo lắng.
“Thật sự không có việc gì... Ngươi...”
“Bớt làm trò đi, mèo khóc chuột giả từ bi.” Màn vừa lật lên, Hồng Chúc cắt đứt lời Oản Oản nói, nhìn Cầm Song, vẻ mặt ghen ghét: “Khổ sở như vậy, thì ngươi cứ dứt khoát đi thay nàng đi a, ngươi đi nói với vị Tưởng công tử kia, nói ngươi không làm thϊếp, tặng cho Oản Oản muội muội a.”
“Ta... Ta...” Cầm Song đỏ mặt, nghẹn nói không ra lời, nàng là thật tâm đau lòng cho Oản Oản, nhưng nếu nàng phải nhường cơ hội lần này đổi cho Oản Oản, quả thật nàng cũng có vài phần không muốn.
“Đừng nói đùa, vị công tử kia chỉ xem trọng Cầm Song tỷ tỷ, ta xen vào làm gì.” trong lòng Oản Oản biết Hồng Chúc ghen tị, cho dù nàng ta được chuộc ra cũng chỉ là một ngoại thất, nhưng Cầm Song thì khác, nàng được nâng vào trong phủ, là thϊếp thất chính thức, sau này sinh con, cũng sẽ được ghi vào gia phả, mặc dù không bì được với chính thê, nhưng tuyệt đối so với ngoại thất cao quý hơn nhiều.
“Hừ, vậy ngươi tự cầu nhiều phúc đi.” Hồng Chúc cười lạnh nhìn nhìn Cầm Song cùng Oản Oản, vung màn, lại đi ra ngoài, nàng không giống Cầm Song phải đợi lễ đón thϊếp, ngày mai nàng sẽ được Tuyên Đức tướng quân đưa ra ngoài.
“Oản Oản muội muội...” Mặc dù Oản Oản nói có lý, nhưng Cầm Song vẫn luôn cảm thấy bản thân có chút ích kỷ, không khỏi lúng túng cúi đầu kêu.
“Có lẽ ngày mai ta sẽ đi qua, bây giờ còn phải về thu thập đồ đạc, tỷ tỷ ngươi cố gắng bảo dưỡng thật tốt, chờ làm tân nương tử xinh đẹp đi.” Oản Oản nhìn bộ dáng của nàng ta, âm thầm buồn cười. Nàng cũng là lão yêu quái rồi, làm sao vì chút chuyện này mà có thể không thoải mái được? Huống chi nếu đổi lại là nàng ta, nàng đoán chừng sẽ không hề rối rắm rầu rĩ, con người vẫn luôn chỉ suy nghĩ vì bản thân mình.
“Hay là... hay là ta đi cầu xin Tưởng công tử, chúng ta cùng nhau đi?” Cầm Song ngẩng đầu nhìn Oản Oản đang đi về phía trước, vội vàng kéo cánh tay nàng, nghẹn ra một câu.
“Cứ sống cho thật tốt, đừng lo cho ta.” ánh mắt Oản Oản ấm áp, vỗ về bàn tay của Cầm Song, lại nói: “Vào trong phủ của người khác, cố gắng ít xuất hiện, mặc dù được sủng ái, cũng đừng có tùy tiện, kính trọng lão nhân trong nhà nhiều hơn, còn nữa... không có chuyện gì đừng có ra phủ.”
Oản Oản cảm thấy mấy vị thiếu gia này tụ tập đi chuộc ngoại thất và thϊếp thất như vậy, chắc chắn là có vài phần không ổn, nhưng Tưởng công tử dù sao cũng xuất thân là võ tướng, cũng nhìn ra được người này có không ít hảo cảm với Cầm Song, như vậy chỉ cần không ra phủ, Cầm Song hẳn là sẽ an toàn hơn.
“Ừ ừ.” Cầm Song theo Oản Oản đi ra phòng, đã sớm khóc không thành tiếng.
Vừa giao Cầm Song đang khóc sướt mướt cho tùy thị của nàng, Oản Oản quay người đã nhìn thấy Tử Hộ đang đứng ở phía sau mình, đầu hơi cúi thấp, không nhìn ra nét mặt.
“Tử Hộ.” Oản Oản không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng kêu.
“Cô nương.” Tiếng nức nở nho nhỏ truyền vào trong tai Oản Oản, khiến nàng cũng không khỏi đau xót.
“Giúp ta thu dọn đồ đạc đi, Giang ma ma nói, trang sức quần áo đều cho ta mang đi.” Oản Oản nghĩ nghĩ một chút, lại cười nói: “Ta vậy mà cũng được có một chút tiền.”
“Cô nương ngươi...” Tử Hộ rốt cuộc không nhịn được nữa, đi tới, cầm tay Oản Oản, từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Oản Oản, có chút nóng lên.
“Chúng ta đều phải chấp nhận số mệnh a.” Oản Oản quơ quơ cánh tay, nhàn nhạt nói, đây là lời Tử Hộ từng khuyên mình, bây giờ lại đến phiên nàng khuyên Tử Hộ.
“Nhưng mà...” Tử Hộ ngẩng đầu, không cầm được chua xót, vị cô nương tốt đẹp này đã chịu đủ khổ rồi, làm sao lại có thể đưa đến chỗ đó, không phải đó là tuyệt lộ sao?
“Phải tin tưởng cô nương ta, phúc lớn mạng lớn.” Oản Oản lau nước mắt cho Tử Hộ, nhìn bầu trời phương xa, vẫn luôn cảm thấy từ ngày mai trở đi, cuộc sống của nàng sẽ lại một lần nữa thay đổi khác hẳn.