Đồng lão lão nói :
– Cũng không cần phải thí mạng. Tên họ Hà này chính là vị hôn phu của Đường Tiểu Tiên. Chúng ta chỉ cần bắt hắn lại, sợ gì Đường Tiểu Tiên không cúi đầu nghe theo.
Kim Lam Ngọc nói :
– Nếu là như vậy, ngươi hãy ra tay bắt hắn đi.
– Việc này...
Đồng lão lão chần chừ giây lát rồi nói :
– Tên Hà Lăng Phong này đã luyện qua Hồng Tụ đao quyết, nếu dựa vào một mình lão thân e rằng khó đánh thắng được hắn.
Kim Lam Ngọc liền quát :
– Như vậy giữ lại ngươi có lợi ích gì? Ngoài việc ngồi hưởng thụ ra ngươi còn có thể làm được gì?
Nói đoạn, đưa tay lên vẫy một cái hạ lệnh :
– Hãy gϊếŧ ả cho ta!
Kim Thanh Ngọc đứng bên liền khuyên can :
– Khoan đã, tiểu muội còn lời muốn hỏi Đồng lão lão.
Những thiếu nữ hắc y giơ cao đao lên, từ từ khép chặt vòng tròn lại chờ đợi.
Kim Thanh Ngọc nói :
– Đồng lão lão, chúng ta hai bên cùng nhau hợp tác, mỗi bên phải hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Thế mà tam muội của ta bị trọng thương, người lại bỏ mặc, một mình chạy lấy thân. Như vậy chả trách đại tỷ ta nổi giận.
Đồng lão lão cũng đã có phần bực tức nói :
– Các vị chỉ biết trách ta, tại sao không tự trách mình trước chứ? Kim Hồng Ngọc vì việc riêng tự xâm nhập vào trong Băng cung để học trộm Hồng Tụ đao quyết mà không hề báo với ta trước. Sau khi xảy ra chuyện ta vẫn tìm cách che chở cho Kim Hồng Ngọc có chỗ ẩn náu. Chẳng lẽ như vậy ta cũng có tội hay sao?
Kim Thanh Ngọc nói :
– Đương nhiên không thể toàn bộ trách ngươi được. Ta chỉ muốn hỏi chỗ Tam muội ẩn nấp có thật sự an toàn hay không?
Đồng lão lão quả quyết nói :
– Tuyệt đối...
Đột nhiên có một giọng nói tiếp lời :
– Tuyệt đối không an toàn!
Câu nói vừa dứt đã thấy một đám người xuất hiện. Thì ra đó là hai muội sứ giả hồng y viền xanh dẫn theo hơn bốn mươi thiếu nữ Mộc Lan hắc y đội bao vây lấy tất cả mọi người vào giữa.
Người đứng đầu chính là Cốc chủ Mê cốc Đường Tiểu Tiên, còn câu nói vừa rồi là của Phùng Uyển Quân.
Ngoài ra còn có hai thiếu nữ Mộc Lan Bạch đội cùng hiệp lực khiêng một chiếc giường. Nằm bên trên là Tam công chúa Kim Hồng Ngọc đã bị khống chế huyệt đạo.
Kim Lam Ngọc và Kim Thanh Ngọc lập tức liền biến ngay sắc mặt. Cả hai đều nhìn Kim Hồng Ngọc đang nằm ở trên giường không chớp mắt mà chẳng nói lên được lời nào.
Hiện giờ Đồng lão lão giống như một con chó hoang đã hết đường chạy trốn.
Bên ngoài kẻ địch trùng trùng, hơn nữa bên cạnh còn có Hà Lăng Phong lúc nào cũng rình rập giống như mãnh thú đang rình mồi. Cho nên Đồng lão lão đã nhiều lần muốn tẩu thoát nhưng không hề có cơ hội.
Phùng Uyển Quân tuy chưa mặc phục sức của Mê cốc, nhưng thân phận đã là cư dân của Mê cốc. Nàng liền bước lên một bước cao giọng nói :
– Tỷ Muội hội đã xâm nhập vào cấm địa của bổn cốc học trộm võ công của bổn cốc, lại còn che chở đào phạm của bổn cốc. Chiếu theo cốc qui toàn bộ đều đáng xử chết. Nhưng mà bây giờ nếu như kịp thời buông binh khí xuống, giao đào phạm ra, thì Cốc chủ sẽ miễn cho tội chết. Vậy các người muốn sống hay muốn chết, đều tự mình chọn lấy.
Kim Lam Ngọc và Kim Thanh Ngọc đều im lặng không trả lời. Hai mươi thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc cũng không hề buông binh khí xuống. Đương nhiên đối diện với cao thủ một cốc đông như vậy, bọn họ tự hiểu khó mà thủ thắng được, nhưng vẫn không cam tâm thúc thủ chờ chết.
Phùng Uyển Quân đưa mắt nhìn Đường Tiểu Tiên. Đường Tiểu Tiên liền gật đầu nhè nhẹ.
Điều này có nghĩa là tất cả mọi việc do Phùng Uyển Quân hành động.
Thần sắc Phùng Uyển Quân trở nên nghiêm nghị, từ từ đưa tay phải lên nói :
– Đây là do các ngươi tự chọn cái chết, đừng trách bổn cốc không cho các ngươi cơ hội.
Nàng đang định vẫy tay hạ lệnh gϊếŧ thì đột nhiên Kim Lam Ngọc ngửa mặt lên trời cười lớn.
Phùng Uyển Quân liền quát :
– Ngươi đã chết đến nơi, còn cười đắc ý gì nữa?
Kim Lam Ngọc nhướng mày nói :
– Không sai! Hồng Tụ đao quyết của Mê cốc là thiên hạ vô địch lại dựa thêm vào người đông, nếu như động thủ Tỷ Muội hội nhất định sẽ đả bại. Nhưng trước khi chết, bọn ta cũng sẽ không muốn chết một mình.
Nói đoạn, quay đầu vào phía trong giàn nhà tranh quát lớn :
– Kim Bằng sư huynh hãy áp giải người ra.
Từ bên trong gian nhà có một người bước ra, đi đầu là một gã trán niên có thân hình thấp lùn. Phía sau có hai gã đại hán áp giải một nam một nữ.
Người nam kia tuổi trạc ngũ tuần, tướng mạo uy mãnh, hai mày đen rậm hình chữ nhất, toàn thân bị trói chặt.
Còn thiếu nữ kia chính là Phí Minh Châu, nàng cũng bị trói chặt và bị gã đại hán kề đao lên cổ.
Kim Lam Ngọc nói :
– Hà Lăng Phong ngươi có cần biết gã này là ai không? Nếu như muốn biết thì cứ việc bỏi Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong lạnh lùng đáp :
– Không cần phải hỏi, ta nghĩ đây chính là chủ nhân của Hương Vân phủ ở Lãnh Nam Phù Dung thành Thái Dương Đao Phí Bách Linh.
Kim Lam Ngọc cười ha hả nói :
– Quả nhiên không hổ là người thông minh. Thế thì ngươi cung biết một khi người của Mê cốc động thủ ta sẽ xử trí hai người họ như thế nào chứ?
Hà Lăng Phong liền nổi giận nghiêm giọng quát :
– Đây là chuyện giữa các ngươi và Mê cốc, có liên quan gì đến hai cha con họ? Ngươi làm như vậy không thấy hạ tiện bỉ ổi hay sao?
Kim Lam Ngọc cười nói :
– Nhưng mà hai cha con họ quan hệ với ngươi mà ngươi thì lại là khách quí của Mê cốc cho nên chỉ cần ngươi ra mặt, mới có thể thay bọn ta hóa giải thế trận này.
Hà Lăng Phong hứ một tiếng nhưng không hề trả lời.
Kim Lam Ngọc lại nói :
– Yêu cầu của bọn ta không gì là quá đáng cả. Ta muốn dùng hai cha con họ để đổi lấy tam muội Hồng Ngọc của ta. Sau đó Tỷ Muội hội sẽ lập tức rời khỏi Đại Ba sơn này, còn vị Đồng lão lão đây giao cho các ngươi tự giải quyết. Điều kiện như vậy Hà đại hiệp thấy như thế nào?
Hà Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng, Đồng lão lão đã giận dữ quát :
– Tiểu nha đầu! Ngươi thấy lão thân cùng đường hết lộ liền tính qua sông rút cầu sao? Báo cho ngươi biết không dễ như vậy đâu, lão thân mà không thoát thân được thì các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi chỗ này!
Kim Lam Ngọc thản nhiên nói :
– Ngươi có làm dữ với bọn ta cũng chẳng có ích lợi gì. Không phải bọn ta không chịu giúp ngươi, nhưng tại vì ngươi hại tam muội của ta trước.
Đồng lão lão bừng bừng nổi giận, đột nhiên vung đao lên xông về phía gian nhà tranh.
Đồng lão lão vừa động thủ những thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc cũng lập tức ra tay cản lại.
Các thiếu nữ hắc y tuy đông nhưng đao pháp thua xa Hồng Tụ đao quyết.
Nên mới giao đấu có mấy chiêu liền liên tiếp bị đả thương bốn năm người. Đồng lão lão lập tức đột phá vòng vây.
Nhưng phía ngoài những thiếu nữ hắc y còn có một tốp môn hạ của Mê cốc.
Đồng lão lão ỷ vào nội lực thâm hậu, liều mạng tấn công ra ngoài.
Phùng Uyển Quân quát lớn :
– Chặn ả ta lại, bất luận là sống hay chết!
Bốn sứ giả hồng y viền xanh nhất tề bước lên liên thủ với nhau chặn Đồng lão lão lại.
Lúc đó Đồng lão lão cũng tự biết rằng đơn thương độc mã, khó mà đột phá nổi vòng vây. Nhưng nếu không liều mạng ắt sẽ chết chóc, còn liều mạng sẽ còn có hy vọng sống. Bởi vậy Đồng lão lão một mình một đao tả xung hữu đột, với bốn sử giả hồng y.
Mới giao đấu được năm chiêu, trong bốn người sứ giả đã có một người bị trúng một đao vào vai, lảo đảo thối lui ra sau.
Một sứ giả hồng y khác liền lập tức nhảy vào vòng chiến, và vẫn là bốn chọi với một.
Đồng lão lão càng đấu càng hăng, trong tiếng quát lớn lại có thêm một sứ giả hồng y nữa bị thương.
Hễ người này bị thương, người khác liền lập tức xông vào thay thế, tuyệt đối không để cho thời gian trống. Hơn nữa sứ giả hồng y viền xanh có hơn hai mươi người, còn Đồng lão lão chỉ đơn độc có một mình. Huống hồ bên ngoài còn có hơn bốn mươi thiếu nữ Bạch Lan đội.
Cuối cùng Đồng lão lãc cũng bị trúng một đao.
Máu tươi chãy xuống nhuộm đỏ vạc áo hồng viền bạc của Đồng lão lão.
Một khi máu chảy ra nhiều chân khí khó mà tương tục được. Đao pháp của Đồng lão lão cũng không còn nhanh lẹ như lúc ban đầu nữa.
Đao pháp của Đồng lão lão vừa hơi chậm lại, vai trái và bụng của bà ta liền bị trúng một đao.
Lúc này Đồng lão lão không còn chống trả lại được nữa, bà ta lảo đảo lui về sau nạm sáu bước.
Đột nhiên có một cánh lay đưa ra đỡ lấy Đồng lão lão.
Đồng thời nghe tiếng thở dài của Hà Lăng Phong :
– Hà tất đồng môn phải tương tàn như vậy? Đồng lão lão hãy buông đao xuống đi!
Đồng lão lão còn định vung đao lên chống dỡ tiếp nhưng cổ tay đã cứng đơ, đồng thời thanh Nguyệt Mi bảo đao cũng bị Hà Lăng Phong đoạt mất.
Các đệ tử Mê cốc đều reo lên hoan nghênh rồi tiếp tục vây chặt lấy các thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc và từ từ khép chặt vòng vây lại.
Hà Lăng Phong liền thấp giọng nói :
– Đừng vội động thủ, tại hạ có mấy câu cần muốn nói.
Một tay chàng cầm đao, còn một tay đỡ lấy Đồng lão lão nói :
– Đường cô nương, có thể chấp thuận cho tại hạ một thỉnh cầu hay không?
Đường Tiểu Tiên nói :
– Thế nào? Hà đại hiệp muốn cầu xin cho bà ta hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Đồng lão lão tuy vi phạm cốc qui của Mê cốc, nhưng tại hạ thiết nghĩ cũng là môn đệ của Hồng y Huệ Nương. Bởi vì tham quyền ham lợi, nên Đồng lão lão mới hành động sai trái như vậy. Nếu như cô nương nghĩ tình đồng môn tha cho tội chết và chỉ bắt suốt đời ở trong Mê cốc là đủ lắm rồi.
Hai mày của Đường Tiểu Tiên hơi nhíu lại, rồi nói :
– Bà ta đã gạt Hà đại hiệp vào trong Băng cung, nhiều lần muốn gϊếŧ người chẳng lẽ người đều quên hết hay sao?
Hà Lăng Phong gượng cười nói :
– Nếu như có thể tha thứ được thì cứ việc tha thứ. Đồng lão lão đù sao cũng đã già không còn sống được bao lâu nữa. Chúng ta thì cứ khai ân cho bà ta một con đường sống.
Đường Tiểu Tiên trầm ngâm thật lâu, cuối cùng gật gật đầu nói :
– Thôi được, ta đồng ý. Nhưng mà phải phế bỏ võ công của bà ta và giam giữ cho đến khi già chết.
Hà Lăng Phong cúi người thi lễ, nói :
– Đa tạ cô nương.
Thế rồi chàng tìm lấy thanh Yên Chi bảo đao ở sau lưng Đồng lão lão xuống rồi điểm các huyệt đạo, sau đó giao bà ta cho hai sứ giả hồng y đứng gần đó mang đi.
Các thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng cảm động. Trong đó có nhiều người mất hết tự chủ buông tay cầm binh khí xuống.
Hà Lăng Phong đảo mắt một vòng, rồi cao giọng nói :
– Các người đều là những thiếu nữ hiền lương của Đông Oa quốc tại sao lại để người khác lợi dụng vượt qua cả vạn dặm dường biển đến nước Trung Quốc này để chịu chết. Từ xưa đến nay, trời xanh ra có nam có nữ mỗi bên đều có những công việc riêng, phụ nữ Đông Oa quốc vốn dịu dàng hiền thục, các người đến Trung Quốc để tranh giành những điều vô vị này, chẳng lẽ không nghĩ nhớ đến song thân của mình hay sao?
Những thiếu nữ hắc y chợt đưa mắt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng.
Kim Lam Ngọc liền quát lớn :
– Hà Lăng Phong, ngươi đừng ở đó đùng kế ly gián Tỷ Muội hội. Phụ nữ Đông Oa quốc của bọn ta, suốt đời phải nghe theo sự sai bảo của bọn nam nhân các ngươi, nên từ lâu đã không còn chịu đựng được nữa. Bởi vì lẽ đó mới quyết tâm sáng lập ra Tỷ Muội hội để hắt bọn nam nhân các ngươi thử chịu mùi vị bị tủi nhục.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu là như vậy các ngươi hãy trở về Đông Oa quốc mà sáng lập lên Tỷ Muội hội. Bởi vì những người khiến cho các ngươi chịu đau khổ không phải là những nam nhân Trung Quốc. Thế thì các ngươi cần gì phải vượt biển xa xôi đến Trung Quốc này làm mưa làm gió?
– Điều này...
Kim Lam Ngọc chợt cứng họng không biết phải trả lời như thế nào.
Một lát sau ả mới lên tiếng :
– Đây bởi vì Trung Quốc đất rộng người đông. Bọn ta muốn đến đâu sáng lập Tỷ Muội hội trước, đợi khi nào xưng bá ở Trung Quốc xong sẽ trở về xưng bá ở Đông Oa.
Hà Lăng Phong mỉm cười nói :
– Nhưng đáng tiếc phụ nữ Trung Quốc đa phần đều hiền thục cả, không dễ gì bị lời các ngươi mê hoặc. Không tin ngươi cứ thử hỏi mấy chục người Trung Quốc ở đây xem có ai đồng ý gia nhập Tỷ Muội hội hay không?
Những môn hạ của Mê cốc đều cười, dĩ nhiên là chẳng có ai thật sự muốn gia nhập Tỷ Muội hội cả.
Hà Lăng Phong chợt nghiêm sắc mặt lại, lớn tiếng nói :
– Sự việc của Đồng lão lão xem như đã kết thúc Cốc chủ Mê cốc có lời rằng, các ngươi nếu ai muốn sống trở về Đông Oa quốc, thì mau buông binh khí xuống và mỗi người sẽ được tặng một trăm lạng bạc để trở về nước. Bằng không Đại Ba sơn này chính là nơi chôn thây của các ngươi.
Hà Lăng Phong vừa dứt lời, có hơn mười thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc buông ngay binh khí xuống, thối lui sang một bên.
Kim Lam Ngọc vội vàng dùng tiếng Đông Oa quát tháo bọn họ, nhưng đều vô hiệu. Tiếp theo lại có thêm mấy người buông binh khí xuống.
Kim Thanh Ngọc đã hoang mang, lên tiếng nói :
– Hà đại hiệp, bọn ta không muốn đối địch với người. Chỉ cần Hà đại hiệp thả tam muội Hồng Ngọc của bọn ta ra, bọn ta lập tức sẽ đi ngay.
Kim Lam Ngọc tiếp lời :
– Bằng không thì bọn ta sẽ gϊếŧ hai cha con Phí Bách Linh trước rồi quyết tử chiến cùng các ngươi.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Kim Hồng Ngọc đã học trộm đao pháp của Mê cốc xâm nhập vào cấm địa của Mê cốc nên tại hạ không có quyền tha Hồng Ngọc cô nương được. Nhưng nếu như các người dám đυ.ng đến một sợi tóc của hai cha con Phí Bách Linh, thì bốn huynh muội của các ngươi sẽ chết.
Kim Thanh Ngọc nói :
– Vừa rồi Hà đại hiệp đã cầu xin cho Đồng lão lão, bây giờ cũng có thể cầu xin cho tam muội Hồng Ngọc của bọn ta vậy.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng Đồng lão lão là người trong Mê cốc. Còn Kim Hồng Ngọc muốn... việc này tại hạ không thể nào cầu xin được.
Kim Bằng nãy giờ vẫn đứng im lặng đến lúc này mới lên tiếng quát :
– Hà Lăng Phong, ngươi không cần phải ở đó ngông cuồng. Ngươi có bản lĩnh dám đánh cá với ta hay không?
– Đánh cá như thế nào?
– Ngươi dám cùng ta phân thắng bại mà không dùng Mê cốc đao pháp hay không? Nếu như ngươi thắng, bọn ta sẽ tình nguyện giải tán Tỷ Muội hội và toàn bộ qui thuận Mê cốc, vĩnh viễn không trở về Đông Oa quốc nữa.
– Còn nếu như ta thua thì sao?
– Nếu như ngươi bại, ngươi phải thuyết phục Đường Tiểu Tiên giải tán Mê cốc gia nhập vào Tỷ Muối hội. Đồng thời lấy Mê cốc làm Tổng hội của Tỷ Muội hội.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Thành thật xin lỗi, tại hạ không thể đánh cá với các hạ được. Bởi vì Mê cốc không thuộc về quyền sở hữu của tại hạ.
Kim Băng cười nhạt nói :
– Ngươi không dám đánh cá hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải không dám, mà ta không thể.
Đột nhiên có người lên tiếng :
– Ta đồng ý đánh cá!
Người vừa nói câu này không ai khác hơn là Đường Tiểu Tiên.
Hà Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên nói :
– Cô nương, chuyện này không thể nào được. Mê cốc là do tổ tiên để lại, lỡ như...
Đường Tiểu Tiên cắt ngang :
– Không bao giờ có chuyện lỡ như, ta tin tưởng Hà đại hiệp nhất định thắng.
Hà Lăng Phong chau mày nói :
– Kim Bằng đã sống một thời gian ở Lãnh Nam, nên có thể đã rất thành thục Thái Dương thần đao thập tam trảm. Tại hạ cảm thấy mình không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Đường Tiểu Tiên mỉm cười nói :
– Hắn ta chỉ luyện đao, không có luyện kiếm. Huống hồ ngoài Hồng Tụ đao quyết ra, trong võ lâm còn có cái gì gọi là thiên hạ vô địch đao pháp Phá Vân bát đại thức nữa mà.
Phùng Uyển Quân cũng thấp giọng nói :
– Ngay cả Cốc chủ còn không lo, vậy thì các hạ lo gì chứ? Hãy mau ra tay giáo huấn cho tên Kim Bằng kia một trận đi!
Sự thật Hà Lăng Phong cũng không thể nào do dự được nữa. Bởi vì Kim bằng đã bước ra khỏi hàng rào tre ra bên ngoài. Những đệ tử Mê cốc và các thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc cũng đã tránh sang một bên nhường cho Kim Bằng bước vào trong.
Hà Lăng Phong đành phải nhún vai một các, lấy thanh Yên Chi bảo đao giắt vào bên trong. Sau đó cầm thanh Nguyệt Mi bảo đao của Phí Minh Châu, tiến lên phía trước.
Hai người đứng im đối diện nhau. Hà Lăng Phong cao hơn Kim Bằng một cái đầu, ngược lại Kim Bằng lớn gần gấp hai người Hà Lăng Phong.
Trên người Hà Lăng Phong có hai thanh đao. Trên người Kim Bằng cũng có hai thanh đao, một dài một ngắn.
Kim Bằng ngẩng mặt lên nói :
– Nhớ kỹ không bao giờ được dùng đến Hồng Tụ đao quyết của Mê cốc đấy!
Hà Lăng Phong gật đầu nói :
– Ngươi cứ yên tâm đi?
Kim Bằng lại nói :
– Chúng ta không giới hạn bao nhiêu chiêu thức, đấu đến khi nào phân thắng bại mới thôi. Nếu như nửa chừng ai yêu cầu ngừng tay, thì xem như người đó bại.
Hà Lăng Phong nói :
– Được!
Kim Bằng đột nhiên nhìn ra phía sau Hà Lăng Phong quát :
– Xin các cô nương hãy lui ra mau, không được phép ngầm giúp đỡ.
Hà Lăng Phong liền quay đầu ra sau xem ai ngầm giúp đỡ mình.
Trong lúc chàng vừa xoay đầu ra sau, một ánh đao nhanh như tia chớp chém mạnh vào bụng chàng. Thì ra Kim Bằng giả vờ quát lớn để khiến cho chàng phân tâm, rồi bất ngờ ra tay.
Hà Lăng Phong nhất thời chưa kịp đề phòng, nên chàng đành phải khom người xuống, thối lui ra sau.
Tuy chàng né tránh dược chiêu này, nhưng lại bị Kim Bằng cướp đi cơ hội ra tay trước. Thanh đao trong tay Kim Bằng giống như một con mãnh hổ, l*иg lộn tung ra liên tiếp bảy tám chiêu thức.
Hà Lăng Phong gần như không ngừng thối lui ra sau, hơn cả trượng. Trong lúc hoang mang, chàng liền quát lên lên một tiếng, đưa đao lên đỡ thế tấn công như vũ bão của Kim Bằng.
“Keng!” một tiếng Ha Lăng Phong đột nhiên cảm thấy thanh đao trên tay mình chợt nhẹ hẳn ra. Hóa ra thanh Nguyệt Mi bảo đao đã gãy ra thành hai đoạn.
Hà Lăng Phong liền nhớ đến Phí Bạch Linh vì muốn tìm cầu báo đao nên mới bị Kim Lam Ngọc mê hoặc. Hiện tại trong tay Kim Bằng mới chính là thanh bảo đao ấy. Chả trách gì hắn ta cứ đòi đánh cá cho bằng được, thì ra chính là dựa vào điểm này.
Trong tay Hà Lăng Phong không có binh khí lập tức rơi vào thế hiểm, bất đắc dĩ chàng vứt đi cán đao tung mình lộn một vòng qua đầu Kim Bằng, cùng lúc rút thanh Yên Chi bảo đao ra.
Tuy thanh Yên Chi bảo đao đã được dùng nước bạc phủi lên bên ngoài nhưng ít ra không phải lo lắng sẽ bị gãy.
Vì vậy khi Hà Lăng Phong đặt chân xuống đất, lập tức vung đao phản công ngay.
Kim Bằng không hề biết trong tay của Hà Lăng Phong chính là Yên Chi bảo đao. Nên có mấy lần hắn ta đưa đao lên đỡ, nhưng thấy đao của đối phương không suy xiển. Bởi vậy tự nhiên trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Chính vì vậy hắn ta lập tức bị Hà Lăng Phong cướp mất thế tấn công, thanh Yên Chi bảo đao liền liên tiếp xuất chiêu phản công lại.
Kim Bằng hoảng hốt, đột nhiên thay đổi đao pháp. Lợi dụng thân hình thấp lùn Kim Bằng tấn công ngay phía bên dưới chân của Hà Lăng Phong. Đồng thời hắn ta chú ý sử dụng đến nội lực, thi triển độc môn Thái Dương thần đao của Hương Vân phủ.
Thái Dương thần đao Liệt Diệm thập tam trảm không những chiêu thức vô cùng nhanh lẹ. Khi thi triển, toàn thân đao đều ánh lên một màu hồng giống như một khối lửa lớn đang bay lượn.
Tất nhiên khi thi triển Thái Dương thần đao, cũng phải mất nhiều chân khí nhất.
Nhưng chân khí của Kim Bằng giống như là vô tận, dùng mãi không hết.
Đao pháp của hắn càng lúc càng nhanh hơn và ánh đao càng lúc càng đỏ rực lên bao lấy Hà Lăng Phong, giống như chàng đang ngồi trong lò lửa vậy.
Hà Lăng Phong lại phải thấp ngươi xuống để đỡ thế tấn công từ bên dưới của Kim Bằng. Cho nên chàng xuất thủ vô cùng khó khăn. Không bao lâu, toàn thân chàng mồi hôi ra như tắm. Nhưng Hà Làng Phong chợt phát hiện ra một việc. Đó là thanh Yên Chi bảo dao dường như càng lúc càng sắc bén.
Hà Lăng Phong nhớ lạ Phùng Viên đã từng có nói mặt lưỡi của thanh Yên Chi bảo đao đã được nhuộm bằng nước bạc, nên nhìn thấy rất thô. Nếu như đem bảo đao hơ trên lửa đỏ cho lớp bạc kia chảy ra, thì sẽ có thể hồi phục lại sự sắc bén của nó. Phải chăng Thái Dương thần đao mà Kim Bằng đang thi triển, đã khiến cho lớp bạc trên lưỡi đao chảy ra.
Hà Lăng Phong không đánh tin tưởng đây là sự thật, nhưng vẫn tìm cơ hội để thử xem sao.
Kim Băng vốn có lợi thế tránh né nên dần dần đã chiếm lại thế thượng phong. Hắn ta đột nhiên quỳ một chân xuống đất, dùng thế Hoành giá kim khoa đỡ thế tấn công của Hà Lăng Phong. Tay trái nhanh như chớp rút thanh đoản đao ở thắt lưng ra, đâm thẳng vào vùng Đan điền của Hà Lăng Phong.
Chiêu này quả nhiên vô cùng hiểm ác. Chỉ thấy bọn người Đường Tiểu Tiên đều thất thanh kêu lên. Bởi vì thanh trường đao của Kim Bằng đã khóa chặt thanh Yên Chi bảo đao của Hà Lăng Phong. Tay trái hắn ta lại bất thình lình ra đòn chí tử này, quả thật khiến cho đối phương khó mà đề phòng được.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên làm chấn động tâm can mọi người.
Mọi người có mặt tại lúc đó đều đinh ninh kẻ bị trọng thương nhất định là Hà Lăng Phong. Nhưng kết quả hoàn toàn tương phản.
Người thọ thương chính là Kim Bằng, thanh trường dao của hắn đã bị gãy làm hai đoạn. Nguyên cánh tay trái bị chém đứt lìa ra khỏi vai, máu tươi nhuộm đỏ nửa người hắn ta.
Kim Bằng liền ngã ra đất hôn mê bất tỉnh. Cánh tay trái cầm đoản đao của Kim Bằng rơi ngay dưới chân Hà Lăng Phong. Mũi đao vừa chạm đúng vào vạt áo ngoài của chàng.
Kim Lam Ngọc bỗng nhiên cất giọng nói lớn :
– Họ Hà kia, ngươi thật là bỉ ổi. Đã giao ước khi nào binh khí chạm vào người là sẽ dừng lại ngay, tại sao ngươi lại ngầm hạ độc thủ?
Hà Lăng Phong không nói không rằng chỉ im lặng điểm huyệt cầm máu cho Kim Bằng, rồi cúi người xuống bồng hắn ta lên.
Kim Lam Ngọc liền giận dữ quát lớn :
– Mau bỏ Kim sư huynh ta xuống?
Hà Lăng Phong không màng để ý đến, chàng đi xuyên qua đám thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc, đến trước mặt Đường Tiểu Tiên mới dừng lại từ từ nói :
– Đường cô nương có mang theo thuốc cầm máu giữ nguyên khí lại hay không?
Đường Tiểu Tiên gật gật đầu.
Phùng Uyển Quân lập tức lấy ra một hoàn thuốc, trao cho Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng Kim Bằng, rồi lại nói :
– Tại hạ lỡ tay đã thương Kim Bằng, không biết phải lấy gì bù đắp. Đường cô nương có thể vì tại hạ mà chấp thuận một thỉnh cầu hay không?
Đường Tiểu Tiên nói :
– Hà đại hiệp cứ nói!
Hà Lăng Phong nói :
– Xin Đường cô nương hãy phóng thích Kim Hồng Ngọc, để cho bọn họ mang Kim Bằng rời khỏi nơi đây. Còn tất cả mọi hậu quả, hãy để cho tại hạ gánh chịu.
Đường Tiểu Tiên chần chừ do dự một hồi rồi nói :
– Hà đại hiệp có thử nghĩ kỹ qua chưa? Kim Hồng Ngọc đã học trộm được Hồng Tụ đao quyết. Nếu như bây giờ thả hổ về rừng, hậu hoạn không thể nào lường được.
Hà Lăng Phong nói với giọng kiên quyết :
– Tại hạ tình nguyện đợi bọn họ, sau khi luyện xong Hồng Tụ đao quyết sẽ chọn một nơi tử chiên với chúng. Thề rằng quyết không bao giờ để bọn người Đông Oa quốc cười người Trung Quốc chúng ta.
Trong mắt Đường Tiểu Tiên tỏ ý khâm phục, nàng mỉm cười nói :
– Tốt! Nam nhi phải có khí phách như vậy.
Đường Tiểu Tiên liền đưa tay lên vẫy một cái, hai thiếu nữ hồng y đứng bên cạnh liền giải huyệt cho Kim Hồng Ngọc.
Phùng Uyển Quân chợt thấp giọng nói :
– Thật ra Hà đại hiệp cũng không cần phải tự trách mình. Chúng ta mọi người ai cũng đã nhìn thấy rõ Hà đại hiệp chỉ là lỡ tay đả thương Kim Bằng chứ không hoàn toàn cố ý, tại vì hắn ta lòng dạ hiểm ác định muốn lấy mạng Hà đại hiệp trước!
Hà Lăng Phong cười nhạt nói :
– Người Đông Oa quốc lòng dạ hẹp hòi nhưng bất luận như thế nào thì người thọ thương vẫn là Kim Bằng.
Nói đoạn, chàng mang Kim Bằng giao cho Kim Hồng Ngọc nói :
– Cô nương lan chất huệ tâm, chắc cũng đã tận mắt nhìn thấy tất cả, thôi thì mọi ân oán cứ để cho một mình tại hạ gánh chịu mà không hề liên quan đến hai cha con Phí cô nương, hy vọng Kim cô nương có cách giải quyết hợp tình.
Kim Hồng Ngọc gật gật đầu, ôm lấy Kim Bằng liến về phía gian nhà tranh.
Vừa đi được vài bước, Kim Hồng Ngọc quay đầu lại hỏi :
– Cách giải quyết của bọn ta thế nào, các hạ đều đồng ý sao?
Hà Lăng Phong đáp :
– Đương nhiên!
Kim Hồng Ngọc hỏi :
– Các hạ không hối hận?
Hà Lăng Phong đáp :
– Tuyệt đối không.
Kim Hồng Ngọc cười cười, rồi bước nhanh vào trong gian nhà tranh.
Phùng Uyển Quân liền lên tiếng :
– Có cần hạ lệnh bao vây gian nhà kia lại để đề phòng bọn chúng ám hại hai cha con Phí cô nương hay không?
Hà Lăng Phong lắc lắc đầu nói :
– Không cần, tại hạ tin rằng Kim Hồng Ngọc không phải là hạng người như vậy!
Nhưng diễn biến tình hình xảy ra chẳng hề giống như Hà Lăng Phong dự liệu.
Sau khi Kim Hồng Ngọc đến bên gian nhà tranh, bọn họ không hề phóng thích hai cha con Phí Minh Châu. Mà cả ba tỷ muội họ to nhỏ bàn tính một hồi, rồi mang Kim Bằng đưa vào bên trong gian nhà tranh. Sau đó, Kim Lam Ngọc bước ra nói lớn :
– Xin mời Dương phu nhân của Thiên Ba phủ bước qua đây một lát, có chuyện cần bàn.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên lầm bầm nói :
– Không biết bọn chúng định giở trò gì đây?
Hà Lăng Phong nói :
– Dương phu nhân cứ việc an tâm đi. Bọn họ chắc hoàn toàn không có ác ý. Nếu không, đâu có xưng hô với Dương phu nhân khách sáo như vậy.
Đường Tiểu Tiên cũng nói :
– Trước khi bọn chúng chưa rời khỏi Đại Ba sơn này, tuyệt đối không dám đả thương người. Có lẽ bọn chúng muốn cùng ngươi thương lượng điều kiện thoát thân, Khi Phùng Uyển Quân bước đến trước gian nhà tranh, lập tức bị Kim Lam Ngọc dẫn vào bên trong nhà. Một hồi lâu sau, Phùng Uyển Quân mới một mình bước ra.
Sau khi trở lại, Phùng Uyển Quân liền mời Đường Tiểu Tiên bước sang bên, rồi thấp giọng nói gì đó vẻ rất bí mật. Hà Lăng Phong không nhịn được liền lên tiếng hỏi :
– Thật ra là bọn họ đã nói gì?
Đường Tiểu Tiên cũng không trả lời, nhưng lại truyền lệnh mọi người trở về Mê cốc.
Hà Lăng Phong cảm thấy mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Uyển Quân mỉm cười, rồi nói với chàng đầy vẻ thần bí :
– Đừng có đứng ngẩn người ra ở đấy. Hãy trở về Mê cốc trước, Hà đại hiệp tự nhiên sẽ rõ.
Các thiếu nữ Mộc Lan đội liền thứ tự giải tán trở về Mê cốc. Những thiếu nữ hắc y Đông Oa quốc cũng lập tức nối đuôi theo sau họ.
Sau đó bốn huynh muội họ Kim và hai cha con Phí Bách Linh cũng đều rời khỏi gian nhà tranh, theo đoàn người trở về Mê cốc.
Hà Lăng Phong xưa nay vốn là người thông minh, nhưng sự việc trước mắt quả thật làm chàng chẳng hiểu gì.
* * * * *
Hôn lễ cua Cốc chủ Mê cốc vừa long trọng, lại vừa náo nhiệt. Toàn cốc đều treo đèn hoa sáng rực, giống như ngày tết nguyên tiêu.
Từ lúc có Mê cốc đến giờ các đời Cốc chủ đều có một đại lễ kết hôn.
Nhưng tuyệt đôi chưa có lần nào náo nhiệt như lần này.
Bởi vì theo như lời tuyên hố chính thức của Trưởng Lão viện ngay trong ngày hôn lễ, Cốc chủ Mê cốc từ nay đã không còn do phái nữ đảm nhận, cũng như không còn quan niệm cha truyền con nối nữa. Sau này hễ ai có tài có đức, bất luận là nam hay nữ đều có tư cách đảm nhận quyền Cốc chủ.
Tất nhiên đã trải quạ nhiều năm những qui định của Mê cốc không còn phù hợp cũng đồng thời sẽ được sửa lại. Từ đấy về sau, Mê cốc không còn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài nữa. Chỉ cần những ai không có lòng dạ xấu xa, đều có thể ra vào trong Mê cốc hoặc là định cư lại.
Nhưng những thay đổi này vẫn khiến cho Hà Lăng Phong không sao giải quyết những nghi vấn của mình được. Cho đến khi hôn lễ được tiến hành chàng mới chợt hiểu ra tân nương đứng trước tổ đường không ngờ lại có đến hai vị.
Một người là Đường Tiểu Tiên còn người kia chính là Kim Hồng Ngọc.
Hai cha con Phí Bách Linh làm người mai mối, Đường Tiểu Tiên được Trưởng Lão viện đứng ra chủ hôn, Phùng Uyển Quân với thân phận là tẩu tẩu đảm nhận người chủ hôn của tân lang.
Còn người chủ hôn của Kim Hồng Ngọc không ai khác hơn là Kim Bằng, Kim Lam Ngọc và Kim Thanh Ngọc đều làm người phụ hôn, nhưng lại không đi sát bên tân nương mà lại đi kè hai bên phải và trái Hà Lăng Phong. Hà Lăng Phong không muốn bị tự “đeo gông” vào cổ, nên có chút hơi chần chừ. Lập tức chàng bị hai vị “đại tẩu” thúc vào hông ngay.
Kim Lam Ngọc liền dùng giọng uy hϊếp nói :
– Ngươi nể mặt ta một chút có được không? Tam muội vì muốn chứng tỏ lòng thành, là sẽ không tiết lộ Hồng Tụ đao quyết ra ngoài, nên mới chịu thiệt thòi như vậy. Nếu như ngươi dám lạnh nhạt với Tam muội, bọn ta nhất định sẽ tìm người thanh toán.
Hà Lăng Phong gượng cười nói :
– Đây là chuyện đại sự cả đời ít nhất các vị cũng nên nói cho tại hạ được biết, trước khi tiến hành hôn lễ chứ?
Kim Lam Ngọc nói :
– Nói cho ngươi biết để làn gì? Trưởng tẩu như mẫu thân, Dương phu nhân đã đồng ý, vậy ngươi còn gì để nói nữa chứ!
Quả thật Hà Lăng Phong không biết nói gì nữa đây?
Dẫu sao chàng cũng đã bước vào trong lễ đường, vừa không thể kêu la lại vừa không thể bỏ chạy được, mà chỉ có thể nói lên hai liếng “xui xẻo” mà thôi.