Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

9/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Kem, Miêu, Matcha, Ninh Trúc Beta: Ninh Trúc Thể loại: Cung đình, Dưỡng dục Phúc hắc công x Hoàng đế thụ Vốn một viên thái úy Tương Lý Nhược Mộc nên hắn nắm trong tay mình một lượng quân đội  …
Xem Thêm

Chương 3
Bước lên ngôi vị hoàng đế chỉ là chuyện trong chốc lát, sau đó, hoàng cung chính là to như vậy nhưng ban đêm lại vắng vẻ, lạnh lẽo. Cảnh Hi Miểu tuy rằng là trưởng hoàng tử cao quý, nhưng mẫu thân sau khi hạ sinh y liền mất, hoàng đế lại là người nay Tần mai Sở (lật lọng, tráo trở), là một ông vua thất đức, ơn trạch ban phát gì đó cũng chỉ là từ trong cung truyền ra ngoài, mười mấy hoàng tử công chúa còn có cả con ngoài giá thú, hắn sớm đã không còn nhớ đến một hoàng tử là Cảnh Hi Miểu.. Cho nên Cảnh Hi Miểu rất ít được phụ hoàng triệu kiến, đối với tẩm cung đại điện của hoàng đế đều thực không quen thuộc.

Người vừa chết đi y liền trở thành chủ nhân của tẩm cung to lớn này, ban ngày còn có thể thấy được ánh mặt trời vàng rực chói mắt, thế nhưng tối đến lại chỉ có mấy ngọn nến, ánh nến le lói chỉ có thể chiếu sáng một góc cung điện, có cảm giác phảng phất đâu đó trong bóng tối nơi tẩm cung lạnh lẽo này dường như có gì đó đang thì tầm to nhỏ, giống như có một ác ma tiềm ẩn muốn cắn nuốt, chôn vùi vị hoàng đế thiếu niên này.

Đám thái giám cung nữ không biết ở nơi nào, đối với một hoàng đế chân chính thì hạ nhân ngoài cửa có thể cũng sẽ có thái độ khiêm tốn lễ độ như vậy, nhưng chắc chắn cũng sẽ không im ắng không một tiếng động như thế. Cảnh Hi Miểu nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của chính mình, y kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng thật sự cũng chả phải là một hoàng đế chân chính.

Một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ bên phía cung điện truyền đến, Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu, một cung nữ vóc người thon thả mang theo một vật dễ cháy đi đến. Hành lễ, miệng nói: “Hoàng thượng.”

Cảnh Hi Miểu gật đầu, y vẫn chưa thích ứng với việc xưng hô thế này.

Nữ tử dung mạo thanh tú đoan trang, tuổi tác ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám, tên gọi Nguyệt An, trước kia là thị nữ bên cạnh hoàng hậu, rất được hoàng hậu tín nhiệm. Cho nên hoàng hậu trước khi chết liền đem cung nữ thông minh lanh lợi lại đọc vài năm thư sách, hiểu được đạo lý này tới trong cung hoàng tử, khiến nàng thay chính mình tận tâm hầu hạ chăm sóc tiểu hoàng tử.

“Hoàng thượng ở lại trong cung điện to lớn này, sẽ sợ sao?” Nguyệt An đưa mắt nhìn bốn phía lạnh lẽo của tẩm cung.

“Sẽ không.” Cảnh Hi Miểu trả lời nàng, “Nơi này ta có tổ tiên bảo vệ, ta sẽ không cảm thấy sợ hãi.”

Nguyệt An nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi khuôn mặt nhưng bình yên trước mặt, trong lòng mơ hồ cảm thấy, tiểu hài tử mà nàng chăm sóc năm nào, cứ thế bình bình lặng lặng mà trưởng thành, mạnh mẽ đến nàng cũng không nhận ra.

“Nguyệt An, ngươi cảm thấy, biểu hiện của ta có tốt không?” Cảnh Hi Miểu ngước mặt lên hỏi nàng, khuôn mặt có chút gầy yếu, tuy rằng an tĩnh nhưng lại ẩn theo một tia sợ hãi cùng chờ mong. Nàng có thể hiểu được điều này.

“Người làm tốt lắm, bệ hạ. Thời điểm triều đình biến loạn này, bệ hạ tuổi trẻ như vậy có thể gặp biến không sợ hãi, ung dung ứng đối, đã rất khó có được, nô tì muốn, chính là đại thần trong triều sẽ không coi thường người.” Nguyệt An trả lời.

“Thật sao.” Cảnh Hi Miểu thở ra một hơi, tuy rằng chân mày vẫn chưa hoàn toàn giãn ra.

“Bệ hạ.” Nguyệt An chần chờ, nên bẩm báo hay là phải bẩm báo đây, giống như tương lai phía trước mặc kệ nó như thế nào hay phải ép buộc chấp nhận “Tam hoàng tử Hòa Văn Phi bị độc chết.”

“Cái gì?” Cảnh Hi Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu, chợt an tĩnh lại, sau một lúc lâu, y nói, “Từ xưa đến nay, phế đế sẽ không thể sống, đây cũng là sự tình nhất định. Chính là không nghĩ sẽ tới mau như thế. Này tông miếu phải làm thế nào mới có thể giữ được?”

Nguyệt An từ tiếng lòng của y, nghe ra thống khổ, trong lòng cũng đau khổ theo.

Cảnh Hi Miểu cắn môi “Nguyệt An, ngươi cảm thấy, ta còn có thể sống bao lâu.”

Nguyệt An ở trước mặt y quỳ xuống, “Hoàng thượng, ta nghĩ, hoàng thượng chỉ mới mười bốn tuổi, còn chưa thể tự mình xử lí sự vụ triều đình, hoàng thượng lại không giống Tam hoàng tử có phía ngoại làm quan lớn, như vậy toàn bộ quyền hành của triều đình đều rơi vào tay Tương Lý Nhược Mộc. Nhưng có một mặt tốt là, chỉ cần hoàng thượng người nhẫn nại, hoàn toàn nghe theo an bài của Tương Lý Nhược Mộc, như vậy hoàng thượng trước khi hai mươi tuổi được quan chi lễ() (một nghi thức trao mũ, người con trai khi trải qua nghi thức này sẽ chính thức trở thành người trưởng thành, có thể cưới vợ sinh con, tự mình xử lí mọi việc), ngài sẽ an toàn. Nếu hoàng thượng có thể chịu nhục yên tĩnh tại đây trong sáu năm chờ đợi thời cơ, như vậy hoàng thượng liền còn hy vọng.”

“Sáu năm thật sao?” Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, “Sau sáu năm, hoàng đế hai mươi tuổi trưởng thành, phụ chính đại thần nhất định phải dựa theo tổ tông gia pháp hoàn trả chính cấp hoàng đế, Tương Lý Nhược Mộc đương nhiên sẽ không đáp ứng. Đến lúc đó liền sẽ gϊếŧ ta, ở trong dòng họ tìm ra một đứa bé kế thừa vị trí của ta. Hoặc là chính mình cướp lấy, nói vậy tông miếu này liền khuynh sụt.”

“Bệ hạ, vẫn chưa tới lúc. Ngài không thể…” Nguyệt An cắn môi, bây giờ trong cung điện nơi nơi đều là người của Tương Lý Nhược Mộc, cái gì cũng không thể nói, có lẽ câu nói nào cũng sẽ khiến tai họa ngập đầu tìm đến hoàng thượng/

Ngoài ô cửa sổ cong cong nhỏ hẹp, mặt trăng rất nhanh liền bị mây đen che khuất, Cảnh Hi Miểu trong mắt vẫn còn loáng hiện ra tinh quang ôn hòa cùng kiên cường, làm cho Nguyệt An tại nơi cung đình sóng gió này còn cảm thấy được một chút an ủi. “Nguyệt An, ngươi không phải sợ, ta sẽ chịu đựng, đừng nhìn ta bộ dáng thế này, nhưng chính ta sẽ bảo vệ, ngụ ở vương triều tông miếu này. Nếu ta ngã xuống, chẳng những tông miếu bị thiêu hủy, hoàng tộc đi vào ngõ cụt, mà ngay cả Nguyệt An cũng sẽ bị gϊếŧ chết, cho nên sẽ không như vậy, Nguyệt An ngươi tin ta đi.”

Nguyệt An gật gật đầu, giang tay ôm lấy hài tử còn chưa trưởng thành, trong lúc nguy hiểm dám nói sẽ bảo vệ nàng, nàng mỉm cười gật đầu, nàng chắc chắn sẽ không rơi lệ, bởi vì trước mắt đứa trẻ này lại lần nữa không còn chỗ dựa, nàng phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho y.

Kem: Dề đây dề đây hại não vậy trời == dự là anh công sau này phải vất vả nhiều rồi

Bánh Ú: Ta cảm thấy sẽ là một màn ngược quằn quại sau này đây, Kem à nếu sau này mà ngược là ta không beta đâu

() Nghi thức trao mũ là đây

Thêm Bình Luận