Chương 2
Đảo mắt mười năm đã trôi qua, Tương Lý Nhược Mộc ngồi trên lưng ngựa, thâm trầm nhìn chiến trường máu tươi đầm đìa, khóe miệng hơi xả ra một tia lãnh tiếu. Ngũ quốc loạn lạc, một nhóm sử quan (chức quan ghi chép lại những sự vụ xảy ra trong mỗi thời kỳ trị vì của một hoàng đế) đã ghi chép như thế này, phiến quân phản loạn trong bảy tháng ngắn ngủi cuốn sạch cả nửa Trung Châu, bị Thượng tướng quân Tương Lý Nhược Mộc vừa mới đến tuổi lập nghiệp bình định, Tương Lý Nhược Mộc mới chỉ ba mươi đã được nhậm chức Thái úy, từ đó đứng hàng tam công. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc biết rằng đây chỉ là kiếm cớ, trắng trợn dàn cảnh, tính kế truy diệt Chư Vương, nhất thời hoàng thân quốc thích mỗi người đều cảm thấy bất an.
“Tướng quân.” Phó tướng Lý Duẫn Chi ngồi trên lưng ngựa, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?” Tương Lý Nhược Mộc suy đoán, Lý Duẫn Chi bộ dạng vội vội vàng vàng, có chút bất thường.
“Tướng quân, hoàng đế bệ hạ ── băng hà rồi.” Lý Doãn Chi đến bên cạnh hắn thấp giọng nói.
“Cái gì” Tương Lý Nhược Mộc cầm roi trong tay quất mạnh vào một chiến xa bên cạnh. Không, quên đi. Chết thì đã chết đi. “Di chiếu đây?”
“Lập Tam hoàng tử Cảnh Hi Minh làm hoàng đế, đi theo Lưu thừa tướng, Thái úy Tương Lý Như Mộc làm phụ chính đại thần” Lý Duẫn Chi hơi dừng một chút “Đây là điều hiển nhiên, một văn một võ, trừ bỏ tướng quân cùng thừa tướng còn ai có thể gánh vác trọng trách này chứ. Bất quá Cảnh Hi Minh tuổi còn nhỏ, lại đều không phải là trưởng tử, song ỷ vào theo thân mẫu Văn phi nhận được sự sủng ái của tiên hoàng. Tuy rằng tướng quân là cố mệnh đại thần,nhưng là…”
Ý tứ phía sau lời nói trong lòng đều đã rõ, hai người đều không cần phải tiếp tục nói chuyện. Lý Duẫn Chi là do Tương Lý Nhược Mộc dưỡng từ nhỏ, có thể nói là tâm phúc, lại là ho tướng nổi danh đương triều, một bụng kinh luân, vì thế Tương Lý Nhược Mộc luôn tìm mọi cách giữ lại bên mình.
Mười ngày sau, Tương Lý Nhược Mộc mang binh quay về triều, trong vòng một ngày gϊếŧ chết toàn bộ ngoại thích họ Văn, mang theo Thiết Giáp Quân, cưỡi ngựa thẳng đến triều đình. Vị hoàng đế tám tuổi bị hù dọa đến bức tiểu trên ghế rồng, Tương Lý Như Mộc cười ha hả, có thể nói cực kỳ ngạo mạn.
Binh quyền ở Trung Châu đã sớm thuộc về Tương Lý gia, mọi người đều biết, mắt thấy Tương Lý Nhược Mộc phạm thượng làm loạn cực kỳ vô lễ, lại không có một ai dám phát ra một lời. Tương Lý Nhược Mộc cất cao giọng nói: “Phế trưởng lập thứ có trướng ngại bởi phong tục cổ xưa, ta nghĩ có chút không ổn, thừa tướng có ý kiến gì không a?”
Lưu thừa tướng tuổi đã quá thất tuần, nhưng dù sao cũng là một trong ba cựu thần, dù người đầy mồ hôi thì vẫn có thể giữ bình tĩnh như thường. Bản thân suy nghĩ qua các triều đại Tương Lý gia đều có công trạng lớn lao, Tương Lý Nhược Mộc cũng làm việc cẩn trọng, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, hắn không đoán được Tương Lý Như Mộc sẽ còn đạt tới trình độ nào, thay đổi cả triều đại? Trước mắt Tam hoàng tử Cảnh Hi Minh thật sự là không gánh nổi ngôi vị hoàng đế này, nhưng cũng không thể nhìn tên loạn thần tặc tử này hủy đi tổ tiên xã tắc. Cố gắng tự trấn định: “Tướng Lý tướng quân lo lắng, cũng có đạo lý. Một khi đã như vậy, sao không thỉnh ra trưởng tử của tiên hoàng Hi Miểu đến kế vị ngôi hoàng đế, lấy chính thống. Nếu không như thế, làm sao có thể phục thiên hạ?”
Chính tông hoàng tử Cảnh Hi Miểu? Tương Lý Nhược Mộc cơ hồ quên hoàng đế còn có một đứa con suốt ngày ru rú xó bếp không hề được đối đãi như trưởng tử. Đương nhiên, đương nhiên cần như thế, nước chư hầu còn có Tam gia chưa diệt, Tam gia đều là họ Cảnh, nếu lúc này thay đổi triều đại, chính là cho Tam gia kia cơ hội phạm thượng làm loạn, mượn cớ quấy nhiễu thiên hạ. Khi đã như thế, còn không phải Tương Lý Nhược Mộc hắn đem thiên hạ mạo hiểm, coi trời bằng vung ư.
“Thừa tướng nói rất đúng, vậy mau mời trưởng tử ra, hôm nay liền kế thừa giang sơn”. Ta liền không tin, truyền thuyết về trưởng tử của nữ tử nhu nhược kia có bao nhiêu bản lĩnh. Bày ra một hoàng đế bù nhìn cũng tốt, có bù nhìn sẽ thuận tiện cho ta ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, đợi ta gϊếŧ hết họ Cảnh, thiên hạ vững vàng, ta muốn tự tay kết thúc đứa con nối dõi cuối cùng của tên bạo quân này.
Lí Duẫn Chi sớm đã sắp xếp xong xuôi, bên này tiến cung, bên kia đã phái người đi tìm kiếm trong cung trưởng tử Cảnh Hi Miều bắt đầu mang đến đại điện. Nghe theo Tương Lý Nhược Mộc phân phó, mang bốn Thiết Giáp Quân mang theo một thiếu niên gầy yếu đi tới.
Tương Lý Nhược Mộc liền lập tức đứng thẳng, ánh mắt âm tàn hung ác làm cho thiếu niên kia không chịu nổi run rẩy một cái. Tương Lý Nhược Mộc đem thiếu niên cuối cùng của họ Cảnh ra đánh giá, y mặc dù có chút gầy yếu nhưng dáng người cao to, làn da trắng nõn, bởi vì hằng năm ở trong thâm cung nên sắc mặt có chút tái nhợt. Lá gan của y laị không hề nhỏ, một đôi mắt sáng lại dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt hắn, một Sát Nhân Ma Vương Tướng quân.
“Ngươi chính là trưởng tử?” Tương Lý Nhược Mộc to tiếng hỏi y
Y hơi run một chút, bào phục màu bạc trên người có vẻ trống trải, nhưng vẫn rõ ràng trả lời hắn: “Đúng, ta chính là hoàng trưởng tử Cảnh Hi Miểu.”
Cũng không tệ lắm, y là một thiếu niên mười bốn tuổi, đệ đệ bị xách xuống khỏi long ỷ, hiện giờ phụ thân phi tử hoàng thất phía sau tóc tai bù xù bị quân lính nắm lấy, y lại vẫn dám đứng trả lời câu hỏi của tướng quân.
Cảnh Hi Miều quả thật cũng không có biết mình là bị mang đến làm gì, trong hoàng cung một mảnh hỗn loạn, y biết là có phiến loạn, phụ hoàng thất đức, sớm có cung nhân truyền rằng sớm muộn gì cũng có ngày này. Y còn cho là mình bị gọi nơi dùng cực hình cho hoàng tử.
“Ngươi lại đây” Tương Lý Nhược Mộc dùng khẩu lệnh đối vị hoàng tử trẻ tuổi nói.
Cảnh Hi Miều run lẩy bẩy, không thể bước tới dù chỉ một bước, mặc dù biết đại trượng phu dù chết đứng cũng không thể cúi đầu cầu xin, chính là y dù sao cũng chỉ là một hài tử mười bốn tuổi sống trong thâm cung.
Tương Lý Nhược Mộc xoay người xuống ngựa, sải bước đi tới, một phen kéo tay Cảnh Hi Miểu hướng thẳng ngai vàng mà đi lên, Cảnh Hi Miểu bàn tay lạnh lẽo, trơn ướt, dù là Long tử Phượng tôn (con rồng cháu phượng), y vẫn là sợ. Tương Lý Nhược Mộc rất là tự đắc, thỏa mãn khi chiếm được tâm lý trả thù ẩm dấu hàm ý tối tăm. Hắn kẹp Cảnh Hi Miểu lên đem y ném lên ngai vàng. Triệu triệu tiếng tung hô vạn tuế, đủ loaị quan lại hành lễ, tân hoàng đế đăng cơ.