Chương 6

Ngày thứ 7.

3 giờ chiều.

Tôi lại tỉnh dậy ở bệnh viện, vẫn tại căn phòng ngày hôm qua tôi trả.

Tôi nhìn xung quanh. Không chỉ có mình tôi nằm trong phòng, còn có cậu bé đó.

Tôi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua. Tôi ôm cậu bé, xoay người lại, đẩy về phía người phụ nữ tóc vàng. Hình như cô ta đã đỡ được bé rồi mà, sao bé lại nằm đây nhỉ?

Tôi đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, một bác sĩ bước vào. Đó là một người đàn ông tóc đã điểm hoa râm, gương mặt chữ điền mang vẻ phúc hậu. Vâng, là vị bác sĩ đã phụ trách bệnh án của tôi cách đây hai ngày, bác sĩ Tuấn. Tôi cười nhẹ với ông ta.

- Chào cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi thấy cái duyên này thật không tầm thường đấy!

Tôi bật cười. Thật đúng là có duyên với nhau! Chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ mà tôi đã quay trở lại bệnh viện rồi, quả thật là một tốc độ khiến người ta sợ hãi!

- Bác sĩ, cậu bé có bị gì nghiêm trọng không ạ? - Tôi nhìn ông lật bệnh án, hỏi.

- Cậu nhóc không sao, chỉ là lúc cô đẩy ra thì nhóc té xuống đất, sau lại thấy máu nên có triệu chứng hoảng sợ nhẹ. Còn cô thì.. rất may là cô chỉ chấn thương phần ngoài và xây xát da thôi.. Nhưng mà cô Mai này, bác sĩ tôi đây phải nói với cô một điều rằng là cô quả thật rất là dũng cảm đấy cô gái nhỏ, nhiều năm qua tôi chưa từng thấy trường hợp nào như cô đấy nhé! - Bác sĩ cười đến híp cả mắt làm tôi cũng cảm thấy vui lây.

- Mẹ..

- Dạ được ạ! Cô cũng ăn đi. - Bé cười với tôi rồi chăm chú ăn.

Cả người vẫn còn ê ẩm nên tôi chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống, đành ngồi nhìn bé ăn. Gương mặt bé không có nét nào giống người phụ nữ kia cả. Có lẽ bé giống bố.

- Cháu học lớp mấy rồi? - Tôi hỏi bé.

- Dạ cháu học lớp hai trường quốc tế ạ!

- Thế cháu thích môn gì nhất?

- Dạ, là môn toán ạ, vì bố cháu cũng rất thích môn đó ạ.

- Vậy bố cháu làm nghề gì?

- Bố cháu là kiến trúc sư ạ, mà bố cháu bận lắm, chẳng quan tâm cháu gì cả! Chỉ có cô Vy là quan tâm cháu, nhưng cháu không thích cô ấy tí nào. - Mặt bé xụ xuống, hai mắt lại đỏ hoe.

Tôi cười cười rồi xoa đầu bé. Trong đầu tôi nghĩ đến nhiều khả năng nhưng tôi không hỏi bé. Dù sao bé vẫn còn nhỏ, mà tôi cũng không nên hỏi chuyện nhà bé.

- Cô ơi, sao cô không ăn ạ? Có phải cháo không ngon không ạ? - Bé nhìn tôi, vẻ mặt trông như bé là người gây tội.

Tôi chống cằm nhìn bé, lắc đầu:

- Không phải là cháo không ngon, là cô không đói, cháu ăn đi kẻo đói.

Nhìn bé tôi lại nghĩ đến gã chồng cũ, tôi và gã đã từng nghĩ về chuyện có con. Nhưng mãi rồi..

- Thật xin lỗi, tôi vừa có chút việc ở chỗ làm. - Tiếng nói vang lên kéo tôi rời khỏi dòng suy nghĩ. Cô ta quay lại, ngồi xuống đối diện tôi. - Cô Mai, bác sĩ bảo sức khở bé Nam nhà tôi đã ổn định, có thể xuất viện rồi, tôi dẫn bé về nhé, tiền viện phí của cô và bé tôi đã thanh toán xong hết rồi. Tôi cũng có chút quà gửi cô, cảm ơn cô đã giúp bé qua trận nguy hiểm này. Về sau nếu có chuyện gì cô cứ liên hệ với tôi, tôi sẵn sàng giúp đỡ cô.

Cô ta đưa tôi một túi quà cùng một tấm danh thϊếp. Tôi nhận lấy rồi đặt lên bàn. Bé quay lưng lại với chúng tôi. Hình như bé đang tức giận.

- Được rồi. Nếu sức khỏe bé đã tốt thì tôi cũng mừng thay. Cô với bé đi cẩn thận nhé. Sau này tôi nếu có duyên thì hi vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tình huống tốt hơn hai hôm trước. - Tôi nói bằng tất cả sự khách sáo mà mình có được. Người học Y như tôi vốn khả năng giao tiếp cũng không tốt mấy, có thể nói thế này tôi cũng thật khâm phục bản thân mình.

- Cô với bé thu dọn nhé, tôi ra ngoài một lát. - Nói rồi tôi cầm điện thoại ra khỏi phòng, tôi muốn để cho họ không gian nói chuyện, mà tôi thì thật ra cũng ngại phải ở lại.

* * *

5 giờ chiều.

Lúc tôi quay lại thì họ đã rời đi.

Tôi nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng chợt hẫng một nhịp. Bản thân tôi là người sống hướng nội nhưng tôi rất thích trẻ con. Khi nãy tôi nghe được người phụ nữ đó gọi bé là Nam. Thì ra bé tên Nam. Bé rất đáng yêu, lại còn lễ phép. Vừa nói chuyện với bé chưa được bao lâu thì phải chia tay, không biết đến khi nào mới gặp lại bé.

Có lẽ cuộc hôn nhân đổ vỡ khiến tôi khát khao một tình thương mới.

Một tình thương thật sự.

Một tình thương không tì vết.

Một tình thương mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng.

Tôi đóng cửa phòng, đi đến cửa sổ kéo tấm màn lại rồi nằm lên giường, tay gác lên. Bác sĩ bảo với tình hình hiện tại, tôi cần nằm thêm vài hôm nữa để theo dõi thêm.

Tôi nhìn hoa văn trên trần nhà, rồi cứ thế thϊếp đi lúc nào không hay.