Chương 14: Sự thật

Mọi thứ xung quanh gần như biến mất, trong mắt tôi lúc này chỉ có người đàn ông đang đứng ngoài cổng kia. Tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn bóng hình vừa lạ vừa quen ấy tiến đến gần mình.

Một lớn một nhỏ.

Bước lên bậc tam cấp.

Bước qua ngưỡng cửa.

Qua khỏi chiếc bàn thứ nhất.

Bàn thứ hai.

Bàn thứ ba.

"Nam, nhắm mắt lại."

Tôi rơi vào vòng tay rắn chắc của anh. Hơi ấm ập đến, khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, người tôi như muốn nổ tung. Đôi đồng tử của tôi giãn hết cỡ.

Tôi và anh?

Đang hôn nhau?

Thật chứ?

Hình như là thật.

Tôi nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh. Tôi khao khát nụ hôn này lâu lắm rồi. Chín ngày. Tôi nhớ anh đến phát rồ! Người đàn ông này như ma túy, tôi không thể ngưng nghĩ về anh.

Bạn có tin vào mũi tên của gã Cupid tóc vàng không? Nếu bạn vẫn chưa tin thì hãy tin đi, gã ấy luôn có những mũi tên chí mạng. Trái tim tôi giờ đã dính đầy mũi tên khắc tên Louis Huân rồi.

TruyenHD

Năm phút. Nụ hôn đầu tiên của tôi và anh kéo dài năm phút.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Đây là người đàn ông làm tôi say đắm.

- Môi em thật ngọt.. - Anh vùi đầu vào cổ tôi.

Bạn sẽ như thế nào nếu một người đàn ông cao to vùi đầu vào người mình như một đứa trẻ? Phải tỉnh táo. Đây là cảnh giới hạn trẻ nhỏ. Và có một đứa trẻ đang dùng hai tay che mắt đứng cạnh chúng tôi.

- Bé Nam đang nhìn đấy.. - Tôi thỏ thẻ.

Anh thở dài rồi rời khỏi người tôi, anh nhìn tôi rồi cúi người bế bé Nam lên.

- Mở mắt ra nào con trai.

Anh vừa nói xong thì bé liền thả hai tay ra, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

- Bố ơi, mứt dâu tây cô Mai làm ngọt lắm!

Một luồng khí nóng xộc thẳng lên mặt tôi. Trời ạ! Tôi chạy trối chết lên gác. Chết thật!

Tôi đi qua đi lại, hai tay xoa vào nhau liên tục. Quỷ tha ma bắt tôi đi! Tôi đang bị gì thế này? Tôi đưa tay sờ má mình, nóng rực. Tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, gần đến cái ngưỡng ba mươi rồi. Không lẽ cái câu "phụ nữ ba mươi như lang như hổ" là thật sao? Khi nãy tôi đã chủ động đáp lại nụ hôn của anh, thật không thể tin được!

Tôi ngồi thịch xuống cái nệm, hai tay ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh chiều tà của buổi chiều cuối tháng Bảy, lá cây mang một màu xanh đậm, không tươi mát như cái thuở còn xanh non, không khô cằn như khi chuyển vàng cuối thu. Thế quái nào tôi lại có cảm giác những chiếc lá ngoài kia giống mình nhỉ?

Tôi từ trạng thái hỗn loạn chuyển sang thất thần. Hơn ba tháng, chỉ vừa mới hơn ba tháng từ khi li hôn mà tôi đã có sự rung động với một người đàn ông khác. Tại sao lại nhanh đến thế? Tình cảm của tôi dành cho chồng trước không sâu đậm sao? Tình yêu gần mười năm của chúng tôi không đủ chiến thắng một lần nɠɵạı ŧìиɧ sao?

Hàng loạt câu hỏi về cuộc hôn nhân đổ vỡ xuất hiện trong đầu làm lòng tôi rối như tơ vò. Tôi ngã người ra sau nằm xuống, kéo chăn phủ kín mặt. Tôi muốn từ chối mọi câu hỏi ngay lúc này. Tôi muốn được ích kỷ một lần, được xấu xa một lần để biết thế nào là tình yêu sét đánh, thế nào là tình yêu của thế giới hai người.

Mùi tuyết tùng quen thuộc thoáng qua, anh ngồi xuống cạnh tôi chiếc nệm. Tay anh cầm lấy tay tôi, tôi ngồi dậy, hai tay anh cầm lấy cả hai bàn tay tôi, anh hôn nhẹ lên đó. Lòng tôi gợn sóng. Giá mà tôi có đủ sức lực để làm gì đó, người tôi mềm nhũn.

- Tôi rất thích em. Con trai tôi cũng rất thích em. Mai, em có đồng ý cùng tôi tiến thêm một bước không?

Mỗi một câu nói của anh như một viên đạn bọc đường đi xuyên qua tâm trí tôi. Tôi chăm chú nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, anh là người đàn ông thành đạt, là một người được báo chí săn đón, vợ cũ của anh là con gái danh gia, đứa con trai duy nhất của anh rất ngoan, người phụ nữ tên Khánh Vy thường đi theo anh cũng là thiên kim nhà giàu. Mỗi một người xung quanh đều xứng với anh, tôi có gì ngoài tấm thân đã qua một đời chồng?

- Em không phải là một người phụ nữ còn nguyên vẹn. Em đã qua một đời chồng rồi..

- Thế thì tôi phải cảm ơn chồng cũ của em đã cho tôi một người phụ nữ có đủ các phẩm giá công, dung, ngôn, hạnh như thế này. - Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cố né tránh ánh mắt anh nhưng hình như cơ một lực vô hình kéo tôi lại, tôi không thể thoát khỏi ánh mắt đó nên đành phải đối diện với anh. Giọng anh trầm, sắc, mang theo sự chắc chắn không gì có thể lung lay.

Lòng tôi càng rối bời. Anh ôm tôi vào lòng, đầu anh lại vùi vào bả vai tôi. Tôi cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh quấn quýt bên mình.

- Nếu em thấy chúng ta tiến triển quá nhanh thì có thể chậm lại, tôi cho em ba tháng, được không?

Lòng tôi ngứa ngáy, ba tháng, tháng Tám, tháng Chín, tháng Mười. Tôi do dự.

- Không được từ chối.. - Anh dụi trán vào cổ tôi, nỉ non.

Hình như tôi mủi lòng rồi. Okay!

- Ba tháng thì ba tháng..

Anh thở phào một hơi rồi rời khỏi cổ tôi, anh lại nhìn thẳng vào mắt anh, rồi khóe môi anh cong lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười. Thì ra lúc anh cười trông anh hiền đến vậy..

- Cứ thế này thì..

Tôi đang nói thì dưới nhà có tiếng hét của trẻ nhỏ. Là bé Nam! Tôi đứng bật dậy rồi vụt chạy xuống dưới. Anh cũng đi nhanh theo tôi.

Tôi bàng hoàng nhìn họng súng đen ngòm đang hướng về phía mình.

Gã chồng cũ đang đứng tại đây, trong Yên - nơi trú ẩn cuối cùng của tôi.

Gã đang giữ lấy bé Nam chỉ với một tay, bàn tay đó đang cầm một con dao kề vào cổ bé. Tay còn lại cầm súng nhắm thẳng vào tôi.

Tôi cố kìm lại cơn sợ hãi đang lớn dần trong tâm trí, bé Nam đang đứng kia và sợ hãi như tôi.

Gã đã có thể tìm đến Yên thì gã có thể làm bất cứ chuyện gì gã muốn đến Yên. Tôi có thể mất Yên nhưng không thể mất bé Nam.

Một bàn tay ấm nóng phủ lên bàn tay đang run rẩy của tôi. Tôi biết, đó là anh - người đàn ông luôn mang theo sự trầm tĩnh của một con sư tử.

- Mai, về với anh hoặc thằng nhóc này sẽ chết. - Gã nói.

Tôi hít một hơi thật sâu để áp chế sự run rẩy trong lòng mình.

- Sơn, anh đợi em một lúc nhé? - Tôi thỏa hiệp với gã.

Gã siết chặt tay giữ bé Nam, ánh mắt bé càng hoảng loạn, tim tôi thắt lại nhưng không thể làm gì hơn. Tôi quay lại nhìn Huân, từ nãy giờ anh vẫn đứng yên, tôi cảm thấy khó hiểu với thái độ của anh nhưng có lẽ anh có tính toán của riêng mình. Tôi lắc lắc tay anh rồi nhỏ giọng:

- Huân, em sẽ đi theo gã, anh lập tức dẫn bé Nam về nhà, em sẽ..

- Chúng ta nên nói chuyện với nhau như những người đàn ông thực thụ, anh có ba mươi giây để thả con trai tôi ra hoặc họ sẽ nổ súng. Chúng ta đều biết đạn không có mắt.

Tôi sửng sốt nhìn ba người đàn ông mặc suit đen đang cầm súng đứng ngay phía sau gã chồng cũ rồi lại quay sang nhìn Huân. Tiếng đạn đồng loạt lên nòng. Anh luôn được bảo vệ bởi những người này sao?

- Ha ha ha ha ha.. Không hổ danh là con cháu dòng dõi hoàng tộc, mày luôn cẩn trọng như vậy.. Nhưng không phải là mày vẫn đánh mất cô vợ xinh đẹp kia sao? Hôm nay nếu mày không giao Mai ra tao sẽ lấy mạng thằng nhóc này! - Gã gằn giọng, người tôi run lên từng hồi.

Huân đưa tay lên xoa nhẹ lưng tôi để trấn an nhưng vẫn không thể làm giảm đi sự sợ hãi càng lúc càng nghiêm trọng của tôi. Gã chồng cũ đang đe dọa đứa trẻ mà tôi chỉ mới quen được ba tháng, là đứa trẻ có ảnh hưởng lớn đến tinh thần của tôi trong những ngày qua. Nhưng tôi không có năng lực bảo vệ bé! Tôi tiến lên một bước:

- Sơn, em xin anh, em không trách anh việc anh nɠɵạı ŧìиɧ, em chỉ là..

- Một câu thôi, đi hay không đi? - Gã ngắt lời tôi, họng súng vẫn giữ nguyên hướng thẳng vào tôi và lưỡi dao gần như đã chạm vào làn da mềm mỏng trên cổ bé Nam.

- Đi, em đi cùng anh, nhưng làm ơn, anh thả bé ra trước đi, em hứa! - Tôi tiến nhanh về phía gã, dùng hết sức lực còn lại trong người để gào lên. Huân nắm cánh tay tôi níu lại nhưng tôi hất tay anh ra. Tôi chỉ có thể đánh đổi mà thôi. Ba người đàn ông kia không thể nhanh hơn lưỡi dao của gã, tôi biết gã dùng dao giỏi đến mức nào, gã được mệnh danh là "thần" của khoa giải phẫu từ khi còn học đại học.

Tôi đến ngay trước mặt gã, gã liền lập tức xô bé Nam ra rồi bắt lấy tôi, lúc này tôi ở cái thế như bé Nam khi nãy. Cùng lúc đó, tiếng súng giảm thanh vang lên, một viên đạn găm thẳng vào đang cầm súng của gã Sơn. Khẩu súng rơi ra khỏi tay gã, gã rên lên đau đớn nhưng vẫn không giữ nguyên cánh tay trái, thậm chí còn siết chặt hơn cốt để giữ tôi lại, tôi không dám manh động vì lưỡi dao đang ở rất gần mình, chỉ cần tôi sơ sẩy thì lưỡi dao kia nhất định sẽ cắt một đường thật ngọt lên cổ tôi.

- Được, mày làm tốt lắm Louis Huân! - Gã rít lên, ôm chặt lấy tôi rồi lui dần về phía sau, ba người vệ sĩ bước dạt sang hai bên, họng súng vẫn hướng về phía gã và tôi. Bé Nam lúc này đang được Huân ôm chặt trong người, bé khóc nức nở, hai bàn tay bịt chặt tay tai.

- Bảo người của mày hạ súng xuống nếu không tao sẽ gϊếŧ chết con ả này, tao không có được ả thì mày cũng đừng mong có được! - Gã tiếp tục nói, tôi thấy máu từ cổ tay gã nhỏ tí tách xuống sàn nhưng dường như gã không để ý đến việc này.

- Nam, con ngay lập tức lên trên, trùm kín chăn và bịt tai lại cho bố.

Anh thả bé Nam xuống, bé liền chạy lên gác, tảng đá trong lòng tôi được hạ xuống một phần. Anh cầm lấy cây gậy bóng chày bằng gỗ được tôi đặt ở chân cầu thang mới mục đích trang trí lên, chầm chậm tiến đến gần phía tôi, lúc này tôi và gã chồng cũ đang đứng ngay sát cửa ra vào. Gã cảnh giác nhìn anh. Anh thấp giọng:

- Nguyễn Bảo Sơn, con trai của Nguyễn Bảo Ninh, ông hoàng bất động sản khu vực Đông Nam Á bị hạ đài bởi Madame Tracy mang quốc tịch Việt Nam vào ngay thời điểm hoàng kim của đời mình, sau khi bị hạ, ông cụ nhà mày lui về ở ẩn, từ đó không còn ai nghe về ông hoàng bất động sản vang bóng một thời nữa. Ba năm trước, mày là người điều khiển gia tộc Reece ám sát chính con gái của mình để tạo nên mâu thuẫn giữa gia tộc Reece và nhà tao, sự kiện này dẫn đến tranh chấp lợi ích giữa Tập đoàn tài chính Reece và những khoản đầu tư do bố tôi đổ vào, lần tranh chấp này hai bên đều tổn thất không nhỏ, lúc đó mày đứng ở vị trí trung gian đem dòng tiền tổn thất của hai gia tộc rót vào túi mình, mày dùng số tiền có được một phần nuôi nhân tình tên Huyền Kim ở Milan, một phần để người vợ hợp pháp của mình đứng tên. Sau ba năm, mày cố tình để lộ chuyện mình nɠɵạı ŧìиɧ với Mai, khiến cô ấy đơn phương đệ đơn ly hôn lên tòa, sau đó ra đi với số dư tài khoản ngân hàng ít ỏi sau khi đã trả về cho mày. Vậy là mày lấy lại được số tiền thu về từ âm mưu gϊếŧ người chiếm đoạt tài sản do mày đã cất công dựng nên, tao nói đúng chứ?

Anh vừa dứt lời thì từ phía sau có một lực mạnh đẩy gã chồng cũ và tôi ngã xuống, Huân chụp lấy cánh tay tôi kéo mạnh về phía trước rồi đẩy tôi về phía dãy bàn. Tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi xoay người lại nhìn anh. Khoảnh khắc đó có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, với ánh mắt khát máu của một con quỷ dữ, anh dùng cây gậy gỗ đập mạnh vào đầu gã chồng cũ đang mất thăng bằng, đầu gậy nứt toác, máu từ trên đầu gã Sơn bắt đầu chảy ra. Một người vệ sĩ nhanh chóng tiến đến khống chế gã. Hai cánh tay gã bị quặt ra phía sau, gã ngẩng đầu nhìn anh, máu từ trên đầu đã chảy xuống thấm ướt cổ áo gã.

- Khá lắm, hóa ra tao đã đánh giá thấp mày rồi.. - Gã thều thào.

Anh cười nhẹ, dùng đầu gậy nâng cằm gã lên.

- Quá khen cho tôi rồi thưa anh.. dù sao thì cũng cảm ơn vì lời khen này. Cú vừa rồi là tôi trả cho vợ cũ của tôi, Margaret Reece, đêm nay, anh sẽ được người của tôi tiếp đón cẩn thận. Còn nữa, Madame Tracy là phu nhân họ Trần của gia tộc Rodriguez, bố tôi thật sáng suốt khi lấy bà ấy làm vợ. Có lẽ tôi cũng phải cảm tạ trời đất vì có một người mẹ tài ba như vậy. Chào anh, Nguyễn Bảo Sơn.

Gã bị trùm kín đầu rồi lôi ra ngoài bởi ba người vệ sĩ.

Tôi bàng hoàng.

Mọi thứ xung quanh phủ một màu đen u tối.