Treo người trên lan can sắt dưới hầm ngầm cả một đêm, thét gào khản cả giọng mà không có ai tới cứu nó thoát khỏi hiểm cảnh.
Đôi mắt buồn bã vẫn nhìn về phía ngoài hầm, ánh dương quang đã tỏa vào, xua đi hắc ám ên trong, nước mắt trên mặt cũng đã khô.
Không khóc nữa, cũng không cầu xin giúp đỡ, nó dần hiểu ra mình còn không bằng cả một con chó, hy vọng đã quá xa vời, hạ mắt xuống, rốt cuộc nó cũng thấy rõ: chỉ cần giữa hai chân thiếu mất một miếng thịt sẽ không còn được coi là người nữa.
Con chó gặm cắn quần và giày của nó, như đã tìm được món đồ chơi mới, vừa cào vừa lôi, kéo ra xa xa, lát sau lại tha về.
N ế u b ị
c ắ n ch ế t… s ẽ
không còn cách nào bu ộ c tóc cho T ứ
Oa, Ngũ Oa. Ta còn mu ố n d ẫ n hai đưa đi hái hoa, còn mu ố n ki ế m ti ề n mang v ề
nhà a.Nh ị
B ả o, Tam B ả o s ẽ
vây quanh nó, ôm chân nó, không ng ừ ng m ở
mi ệ ng đòi d ế.Kiều Bảo Nhi mỉm cười, khóe mắt lại ươn ướt. Nó dùng một thân thể không trọn vẹn để chắp ghép một mong ước đơn giản, cho dù có vết sẹo chôn sâu dưới đáy lòng, hy vọng của nó vẫn vẹn nguyên, không chút sứt mẻ.
Từ từ nhắm hai mắt, Kiều Bảo Nhi buông tay, thả người xuống, đánh cược một lần, không sợ trên người có thêm vài lỗ thủng, chỉ cần chịu đựng rồi đau đớn gì cũng sẽ qua cả thôi.
Mãnh khuyển chợt quay đầu lại, mõm còn ngậm một đôi hài rách, tiến sát vào nó mà ngửi ngửi, thấy nó có mùi giống cái giày, liền nhả ra không cắn người.
Kiều Bảo Nhi ép người sát vào sát song sắt mà run tun, nín thở hồi lâu, không ngờ lại không thấy chút đau đớn nào mới dám mở mắt ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hết xanh lại trắng, cho rằng con chó đó sẽ cắn mình, không ngờ nó lại ủi vào chân mình mà gặm giày, không thèm liếc nó lấy một cái.
Lặng lẽ xê dịch thân thể, nó khom người nhặt cái quần rơi ở gần đó. Bỗng nhiên mãnh khuyển quay đầu lại, ánh mắt hung dữ trợn trừng, trong miệng gầm gừ cảnh cáo.
Kiều Bảo Nhi cứng người lại, không dám động đậy chút nào.
***
“A!” Mạnh Diễm mang theo một con mãnh khuyển đi xuống hầm, bất ngờ hỏi, “Ngươi có gan mò xuống?” Dư quang khóe mắt thoáng nhìn, Mạnh Diễm nhah tay nhanh mắt túm chặt vòng cổ của con chó, ngăn cản ái khuyển bên người đang muốn nhảy lên cắn người.
Mạnh Diễm giật mình, một con ái khuyển khác thờ ơ, quay đầu lại chộp cái quần, lại quanh quẩn bên người tên tiểu yêm cẩu kia mà đùa nghịch.
“Nó không cắn ngươi?”
“Không… Không có.” Kiều Bảo Nhi thả tay xuống, chán ghét nhìn chủ tử, bỗng nhiên nó nhớ lại đề nghị của Tiểu Cẩu Tử, trộm cái gì đó rồi rời khỏi đây.
Tr ộ m cái gì đó…Trong lòng hốt hoảng, nó nắm chặt gấu áo, không ngừng kéo xuống, muốn che đi hạ thân không còn trọn vẹn.
Nghe thấy tiếng vang của thiết liên, con chó bên chân nó đứng dậy rời khỏi, cũng tha luôn giày và quần của nó theo. Kiều Bảo Nhi lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy chủ tử đang nhốt chúng vào chuồng.
“Ngươi còn không đi?”
C ả
ngư ờ i đ ề u b ẩ n th ỉ u, còn không mau đi t ắ m r ử a?!Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt hiện lên hỉnh ảnh tên yêm cẩu này tắm rửa, cửa khóa lại. Hắn nghiêng đầu, nhãn thần hung ác nham hiểm nhìn cái đùi nó như đang run run, vết máu loang lổ dưới đầu gối nó, từ phần đầu gối trở lên trên…
Tầm nhìn càn rỡ rơi vào nơi riêng tư mà nó đang cố che đậy, Mạnh Diễm tiến lên, lấy tay đè tay nó vào song sắt.
Bừng! Mặt Kiều Bảo Nhi trắng bệch, đôi môi khép mở, thanh âm như tắc nghẽn trong cổ họng, thân thể đầy tính uy hϊếp như một bức tường sắt từng bước áp sát, chóp mũi nó ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Đột nhiên, nam nhân trước mắt và hình ảnh trong đầu bỗng thay phiên nhau, trùng khít lên nhau. Hít vài hơi, nó bỗng trừng lớn mắt, kinh ngạc phát hiện trước ngực mình chợt mát lạnh.
Mạnh Diễm cúi đầu, tiếp tục cởi nút cài áo của nó ra, đôi mắt như muốn cắn nuốt người khác đón nhận ánh mắt kinh hãi, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, cười hỏi, “Ngươi đã cho người ta chơi đùa chưa?”
Bỗng nhiên, cả người lạnh run.
“Không có, không có!” Kiều Bảo Nhi mãnh liệt lắc đầu, thử đẩy cái tay cứng rắn trước ngực ra. “Buông tha ta… Buông ra…” Nó sợ hãi, cầu xin tha thiết.
Mạnh Diễm không để ý tới sự
chống cự của nó, muốn trêu đùa một trận, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi vờn quanh xương quai xanh, giam cầm thân thể nho nhỏ đang run rẩy mãnh liệt trong ngực mình, đầu ngón tay làm càn chạm đến nơi riêng tư của nó. Chớp mắt, mi tâm nhíu chặt, nghi hoặc – cái thân thể khiếm khuyết, bất nam bất nữ của gia hỏa này làm hắn điên cuồng khát vọng, lại làm nảy sinh ý muốn ức hϊếp và phát tiết trong lòng người khác.
Mâu thuẫn biết bao…
Con mắt
liếc đến gương mặt đầy ứ thanh, còn vô cùng bẩn thỉu, thêm vài lần mặc hắn trêu cợt đến thê thản, hôm nay… Hắn không muốn buông tha cho nó!
Kiều Bảo Nhi cực kì sợ cách đối xử kinh khủng của chủ tử, không dám nhìn thẳng, âm thầm đè nén cảm giác chán ghét đang dâng lên trong lòng, dư quang khóe mắt thấy cái quần của mình đang bị hai con
mãnh khuyển thi nhau căn xé, “Đó là của ta, là của ta…”
Nó cần cái quần để che giấu tôn nghiêm đã đánh mất, cho dù nó không bằng cả một con chó nhưng cũng không thể để người khác thấy được thân thể không trọn vẹn của nó, bằng không thì kiếp sau nó không thể đầu thai được nữa.
Bỗng hai chân bị tách ra, đặt lên một vật cứng rắn.
Trợn mắt há mồn, cả người đã bị chủ tử nâng lên cao cao.
Mạnh Diễm vén vạt dưới y bào lên, động thân tiến hành xâm lược, du͙© vọиɠ chớp mắt đã xỏ xuyên vào thân thể nó.
“A ─”
Đôi mắt hoảng sợ, nháy mắt nước mắt đã bị bức ra, cuồn cuộn chảy, không thể nhìn rõ chủ tử đang gây khổ sở cho nó. Kiều Bảo Nhi thất thanh hét lên, “Ta không phải cẩu, không phải, không phải ─”
Hai tay không ngừng đẩy, muốn chủ tử ác liệt này tỉnh táo lại, “Buông, buông ─”
Thân thể yếu đuối theo từng động tác đong đưa kịch liệt của chủ tử mà va đập vào song sắt, trong hầm ngầm trống trải vang lên tiếng thờ dốc ồ ồ, cùng với tiếng khóc thảm thiết càng lúc càng
khàn khàn.
“Ta không phải cẩu… không phải cẩu…
“Không phải… Cẩu…
“Không phải…”
Dần dần vô lực giãy dụa, nó cắn mạnh lên bả vai chủ tử, như đang tiết hận. Giây lát sau, nó nếm được mùi vị tanh tanh của máu, nhưng đau đớn sâu tận tâm can không giảm bớt chút nào.
“Phù Dung…” Từ lâu đã đánh mất tâm trí, Mạnh Diễm thấp giọng gọi tên cái người mà từ trước đến nay hắn hoàn toàn không muốn để người ta biết, nhưng hắn mãi mãi chỉ là một ca ca mà thôi…
***********************
Lê Sinh theo lệ thường dẫn một đám người theo phía sau, đi đến lầu các của chủ tử. Mọi người cẩn cẩn dực dực như đang cầm tác phẩm nghệ thuật vô giá, đây đều là những mỹ ngọc do bên ngoài chuyển tới, phải được chủ tử kiểm định và thưởng thức mới được đưa vào trong cung.
Bởi các quý tộc trong hoàng cung gần đây đang lưu hành đeo ngọc sức, hình thành thành cả một phong trào, vì cần làm thủ công tinh xảo cẩn thận, chủ tử từng chiêu mộ một nhóm thợ chế tác ngọc
tại Tô Châu, mang loại ngọc thạch thượng đẳng khai thác từ Tân Cương vận chuyên tới phía nam, qua công đoạn chế tác tinh tế, miếng ngọc đã biến thành ngọc tinh phẩm, có giá trị cực kì xa xỉ.
Bởi vì công đoạn chế tác rất phiền phức, cũng tiêu hao không ít nhân lực, những miếng ngọc loại này ít khi xuất hiện ở chợ bình thường, có thể nói là một vật khó cầu.
Quan to quý nhân bon chen nhau, biết rõ Mạnh vương gia cũng không phải chỉ là cái danh hão, do một tay Mạnh thái hậu nuôi dưỡng đề bạt, lai lịch cũng khó có thể nói rõ ràng.
Mạnh thái hậu từng bị chính biến hãm hại mà bị đày vào lãnh cung, bị tước bỏ hậu vị
(ngôi vị hoàng hậu). Trong lúc đó, bà có nuôi dưỡng một đôi nhi nữ
(con trai con gái)
do một cung
nữ sinh ra. Vài năm sau, đế vương băng hà, vương đệ (em vua) kế vị; vì vậy khôi phục lại danh phận cho Mạnh thị, đồng thời cũng sắc phong danh hiệu cho dưỡng tử
(con trai nuôi)
của bà.
Bởi vì thân phận này không chính tông nên khó tránh khỏi người bên ngoài nó ra nói vào, dẫn đến việc Mạnh Diễm không được can dự vào triều chính. May mà hắn cũng không hề có dã tâm, thờ ơ với triều chính, nhưng hắn lại rất có hứng thú với lợi nhuận lợi dụng từ việc kinh thương với triều đình.
Triều đại đương thời, quân chủ và các quan đại thần đều rất thích thanh sắc khuyển mã
(ngợp trong vàng son, cách sống sa đọa của tầng lớp trên), vì muốn mang lại niềm vui cho đế vương, các thần tử đều hao hết tâm tư mà ra chủ ý hao tài tốn của: lấy quặng thạch, triệu tập rất nhiều binh sĩ và công tượng
(thợ thủ công)
để thi công ‘vạn tuế sơn’.
Thời gian cũng không ngắn, tạo thành hiện tượng “lương công chúc tập kinh sư, công xảo tắc thôi tô quận” (các thợ lành nghề tài giỏi đều ào ạt đổ về kinh đô, đồ tinh xảo chất đầy Tô Châu).
Đương nhiên Mạnh Diễm rất có tài kinh thương, biết thuận theo thời thế, từ đó thu được không ít lợi nhuận. Hắn từ lâu đã nắm trong tay mạch lạc kinh tế của hoàng thất, am hiểu đạo lý này, lại quang minh chính đại mà kiếm ngân lượng nhét đầy túi riêng.
Ngoài ra, hắn còn ham thú chơi bời… A, miệng khẽ nhếch, Mạnh Diễm đứng bên cửa sổ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Chậm rãi quay đầu lại, đường nhìn hung ác nham hiểm vẫn chưa rơi vào mỹ ngọc tinh xảo lả lung linh cách cổ xưa, mà bộ y bào bị xé rách lộ ra dưới bình phong lại hấp dẫn được lực chú ý.
Vứt bỏ tiểu tử đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Trải qua một ngày một đêm, hắn không ngờ lại không vứt nó ra khỏi, sao càng lúc hắn càng lương thiện thế này?
“Lê Sinh, ra ngoài tùy tiện tìm một lang trung đến đây.”
Chờ đợi mệnh lệnh đã lâu, chủ tử rốt cục cũng mở miệng, nhưng không thể để kẻ này ở trong phòng chủ tử a. “Ngài có muốn thuộc hạ mang nó ra không?” Dứt lời, lập tức nhận ngay
ánh mắt sắc bén của chủ tử, Lê Sinh vẫn diện vô biểu tình như trước.
Sắc mặt trầm xuống, Mạnh Diễm hỏi, “Thế nào, lời của ngươi hơi khác. Luyến tiếc?”
“Không ạ.”
Bên trong phòng, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, chốc chốc lại truyền ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, “Ta không phải cẩu… không phải…”
Nhíu chặt mày, Mạnh Diễm có vẻ không kiên nhẫn mà đuổi người, “Ra ngoài!”
“Vâng.”
Lê Sinh xoay người, đưa hết mọi người ra khỏi phòng, như bình thường, không thấy chút suy nghĩ cảm xúc nào hiện lên mặt. Đợi đi khá xa, trên mặt y lộ ra nụ cười yếu ớt, thầm nghĩ:
rư ợ u trên bàn v ẫ n còn nguyên, đêm qua ch ủ
t ử
không h ề
u ố ng chút nào, làm sao đi vào gi ấ c ng ủ …***************************
Ước chừng sau nửa canh giờ ─ “Lang trung, chữa trị cho gia hỏa trên đất kia.” Mạnh Diễm diện vô biểu tình ra lệnh, vừa nói vừa xem xét chậu hoa ngọc thạch còn đang cầm trên tay.
Xem xét cách điêu khắc tinh tế bên ngoài, hoa lá trông cũng rất sống động, bên trong chậu là năm sáu miếng ngọc vỡ, càng tăng thêm vẻ hoa mỹ của những phiến lá như ngọc cùng hoa như những miếng thạch anh.
Ngọc Tô Châu được chế tác rất chú trọng thần thái, hoa văn tinh mỹ, thợ chế tác ngọc không hổ là người có thủ pháp khắc hoa điêu văn tinh tế.
Hắn thở dài một tiếng, tâm tư lại không ngừng nghĩ đến tiểu tử đang nằm sau bình phong kia, chỉ mong nó đừng đi đời nhà ma sớm thế. Giữa hai người cũng coi như là có nợ nần cần phải tính toán. Tiểu tử kia thật to gan, dám cắn người, có dũng khí hơn hẳn người khác, chỉ tiếc là cái dũng khí ấy không duy trì được lâu.
Lang trung sửng sốt, không hiểu tại sao lại bị đưa về đây chữa bệnh. Lúc ông đang đứng trên đường, bỗng nhiên đã bị nam tử có khí lực vô cùng to lớn tha về đây rồi.
Lang trung kinh hoảng phủ định, “Này… người này bị thương…” Vừa nhìn đã biết là bị ngược đãi. Cái trán tím bầm, bên cạnh còn loang lổ vết máu; tay phải sưng đỏ; ngay cả chân cũng có vết thương bị cắn xé.
Lão lắc đầu. Lúc trước có nghe nói quan to hiển quý thích làm nhục nô tài, hài tử đang hôn mê này bất quá chỉ khoảng hơn mười tuổi chứ mấy…
Lang trung cảm giác sâu sắc đồng tình, lấy tay dục xốc lên na phúc tại hạ nửa người y bào, bỗng ─ truyền đến một tiếng cảnh cáo, “Ta cũng không gọi ngươi khán ta không nên khán.”
Ánh mắt ngoan lệ bắn về phía cái tay chết tiệt, Mạnh Diễm trừng mắt nhìn lang trung, thấy lão lập tức giật lùi ra sau vài bước, hắn rất thoả mãn mà hơi hé miệng cười.
“Trị thương cho nó cho tốt, nếu người chết thì lão cũng đừng mơ mà ra khỏi đây.” Quẳng ra một câu, hắn thong thả bước đến bên mép giường, hạ lệnh, “Lê Sinh, phái người mang nước tới đây, rửa ráy cho tiểu tử kia sạch sẽ vào.”
Nam tử bên cạnh vừa đến gần, lão lang trung liền cảm thấy phía sau mình như bị áp lực đè nén. Không dám chần chờ nữa, lập tức mở rương thuốc mag theo bên người, lấy dược cao trị thương ra, vờ như đang bắt mạch. Bất quá lão chỉ là một lang trung nửa mùa, chỉ có thể hiểu sơ sơ bên ngoài mà thôi.
Sờ soạng hồi lâu cũng không biết hài tử này có thể chết hay không, cúi đầu quan sát huyết sắc trên mặt nó, thấy đã mất hết, đôi môi thì khép mở mơ màng, đôi khi lại cau chặt mày, mặt mày lộ vẻ vô cùng thống khổ.
Lang trung cảm thấy đồng tình, vô thức mà mở miệng cầu tình, “Nó cần tĩnh dưỡng… Không chịu nổi đả…”
Mạnh Diễm biếng nhác ngồi bên giường, duy ngã độc tôn nói, “Ta thích dọa cho nó sợ.” Xem coi ai có gan nói ‘không’ với hắn, hắn đang chờ kẻ đầu tiên.
Ngáp thêm một cái, hạ mắt xuống, không để tâm xem y bào với chất liệu thượng đẳng của mình có đang lãng phí hay không, che lên người tiểu tử kia, coi như bố thí chút thiện ý cho nó.
Chốc lát sau mới mở mắt ra, nhìn Ngân Thúy do Nghiêm tổng quản phái tới, Mạnh Diễm ra lệnh, “Lau khô người cho nó. Ai dám động vào y bào của nó, đừng trách ta vặn gãy tay!”
A!
Nghiêm tổng quản và Ngân Thúy hai mặt nhìn nhau, giật mình với mệnh lệnh của chủ tử.
Ngài m ấ t trí r ồ i sao?“Lau mau.”
Nghiêm tổng quản đẩy Ngân Thúy một cái, nàng lập tức hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống chà lau thân thể cho Kiều Bảo Nhi.
Thấy cả người nó đều là vết thương chồng chất, tàm phần mười là do lúc thả chó ra nên mới bị cào… Đáng đời! Hôm qua, mọi người bận rộn nguyên cả ngày, vất vả lắm mới tìm được đám ngựa đá chạy lung tung mang về chuồng nhốt.
Nàng không tin con chó đó là do chủ tử thả ra ngoài, bằng không thì tại sao tiểu Bảo Nhi lại bị chủ tử nhốt trong phòng giáo huấn như vậy chứ, làm cho chính mình cũng hấp hối sắp chết.
Giây lát, ca thùng nước đã bị nhiễm bẩn, Ngân Thúy đứng dậy xin cáo lui.
Nghiêm tổng quản vẫn ở đó nhìn hiện tượng kì lạ này. Lê Sinh bắt lang trung quay về, cẩn thận băng bó vết thương cho tiểu Bảo Nhi. Hắn quay đầu nhìn trộm chủ tử như đang ngủ… Đột nhiên, mâu quang sắc bén phóng tới.
Nghiêm tổng quản cứng người, mấy chữ gian gian thoát khỏi kẽ răng đóng chặt, “Gia… còn có gì phân phó?” Phản ứng của gã rất nhanh – lập tức suy nghĩ vì chủ tử: có nên tha tiểu Bảo Nhi ra ngoài, đỡ cho nó nằm chết ở đây chướng mắt.
“Đi bưng chút thức ăn lại đây.”
Bất ngờ phân phó, Nghiêm tổng quản sửng sốt hồi lâu.
“Còn không đi?” Trên mặt lộ vẻ tức giận, Mạnh Diễm nhìn cái tay bị băng như bánh chưng của gã.
Ch ỉ
là v ế t thương nho nh ỏ
th ế
này… H ừ, đã không dùng đư ợ c r ồ i!“Sau này công việc cho chó ăn do ngươi đảm nhiệm. Tiểu tử kia phải làm gì, không phải chuyện của ngươi.” Nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy cái bộ dạng ngu xuẩn của Nghiêm tổng quản nữa.
“… Vâng.” Cung kính lùi ra sau mấy bước, Nghiêm tổng quản rời đi, giận mà không dám nói gì; oán hận tiểu Bảo Nhi xấu xa ác độc, thả chó cắn người, làm mọi người lỡ lời, làm chủ tử khó chịu.
Th ậ t con m ẹ
nó… Không may!Một lát sau, Lê Sinh dẫn lang trung rời đi, lưu lại vị chủ tử vẫn còn có những hành vi bất thường.
Thong thả xuống giường, Mạnh Diễm ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu tử kia, lấy tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia. Hắn hoang mang mà nhìn vào nó hồi lâu, nghĩ xem có nên tiếp tục chơi đùa nữa không đây.
Dần dần ghé sát vào, hô hấp yếu ớt phẩy nhẹ qua khuôn mặt, hắn xác định tên tiểu tử nhát gan lại hấp tấp này đúng là còn đang thở, xem ra là vẫn còn sống. “Sao không mở mắt ra mà coi, ta đã quá thiện tâm mà lưu ngươi lại, không gϊếŧ chết…”
Trên bàn bày đầy các món ăn, Mạnh Diễm chưa động tí nào. Hắn đóng chặt cửa phòng, nghiêm cấm người khác vào quấy rối.
*********************
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần mờ mịt, bên trong yên tĩnh có hai thân ảnh không rõ ràng, bảo trì cự ly không đổi, một người nằm trên giường, người kia co rúm người nằm trên đất, dần dần tỉnh lại.
Mở to mắt, ý thức mông lung mơ hồ, Kiều Bảo Nhi cảm thấy hơi lạnh, tiện tay liền cầm y bào kéo lên trước ngực, lại cảm thấy hạ thân mát lạnh. A! Nó kinh hoàng thở hắt một hơi, phút chốc trợn trừng, kí ức lập tức hiện lên thời khắc chủ tử khi dễ nó. Đùi trong mơ hồ đau đau, ngũ quan đẹp đẽ khắc vào đầu. Cả người nó run rẩy không ngừng, trầm giọng, “Ta không phải cẩu… không phải…”
Nó kéo dần y bào xuống, che phủ nửa người dưới bị người ta coi như loài chó mà chà đạp. Người ta làm đau nó, chỉ vì tiện mệnh của nó chỉ hèn hạ như con sâu cái kiến. Nó động đậy thử bò dậy, nhưng lại tác động đến vết thương dưới bàn chân. Nhíu chặt mày, lấy tay xoa xoa cơn đau đớn.
Ánh mắt sợ hãi nhìn quanh bốn phía, thấy ánh sáng ngoài cửa sổ mà phán đoán xem bản thân đang ở đâu, phát hiện trong phòng này còn có khí tức không hề xa lạ của nam nhân. Nhìn chằm chằm bóng đen trên giường, nó lại cả kinh, thân thể tự nhiên lùi về sau, bản năng muốn chạy trốn.
“A, ngươi tỉnh lại đã muốn chạy?”
Cả người run lên, nó mới chỉ nghe giọng nói của chủ tử mà ba hồn đã bay mất hai.
Không để ý xem hai chân mình đau đớn thế này, thân thể nho nhỏ giãy dụa, cố gắng bò ra ngoài bình phòng, đôi mắt trông mong mà nhìn cửa phòng. Dường như đường từ đây đến đó như dài ra vô tận, cả người nó đổ đầy mồ hôi lạnh, cố gắng bò đến đó.
Mạnh Diễm thong thả xuống giường, đi tới phía sau tiểu tử kia, khom lưng nắm mắt cá chân của nó lên, dùng lực kéo ra.
“A!” Kiều Bảo Nhi bị kéo đến khố hạ của chủ tử, trợn trừng mắt.
Mạnh Diễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong cảnh hôn ám thế này càng trắng bệch hơn. “Ngươi thấy quỷ?”
Kiều Bảo Nhi lắc đầu, lập tức xoay người bò ra xa khỏi chủ tử. Nó không quan tâm xem mình sẽ lại bị nhạo báng thế nào, nó chỉ biết nó cực kì sợ phải ở cùng một chỗ với chủ tử.
Mạnh Diễm giật mình, thấy nó bò ra xa, y bào bắt mắt còn vứt bên chân hắn, chứng tỏ rằng tiểu tử kia sợ hắn muốn chết!
Hừ! Hắn nhặt y bào đã khoác lên người tiểu tử lên, tỉ mỉ bọc nó lại lần nữa. “Đừng bò nữa, ta không tin ngươi còn bao nhiêu khí lực.”
Mạnh Diễm lập tức thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng, vừa quay đầu lại, thấy tiểu tử kia đang kéo y bào xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tiều tụy.
“Ngươi thành câm điếc à, không nói được nữa?”
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhãn thần lay động đầy vẻ kinh hoàng, nó lại quay đầu nhìn cửa phòng, suy nghĩ lại bay bổng đi đằng nào –
không bi ế t trù t ử
đ ạ i thúc có còn đ ể
ph ầ n đ ồ
ăn trên b ế p trong trù phòng cho mình n ữ a không.Tàn ảnh dần bị xua khỏi trí óc, bụng kêu òng ọc, nó nhỏ giọng nói, “Đại thúc, ta còn chưa lấy dược…” Hạ mắt xuống, nhìn tay phải đã băng bó hoàn hảo, nó nghĩ rằng trù tử đại thúc đối đãi với nó thật tốt.
Nó không làm tốt việc phải làm. Vỗ vỗ bàn tay phải, Kiều Bảo Nhi chậm rãi nâng mắt, nghênh đón gương mặt âm trầm của chủ tử, lắp bắp hỏi, “Ngài… có thể… giẫm tay phải của ta không?” Vết thương chồng chất, nó sợ, sợ chủ tử lại tiếp tục giẫm lên bàn tay trái còn nguyên vẹn của nó.
Ti ể u t ử
này l ạ i phát ng ố c cái gì n ữ a đây?Mạnh Diễm gắp đồ ăn vào đầy chén cơm, đưa đến trước mặt tiểu tử kia, tỏ thiện ý, nói rõ, “Ngươi sợ cái gì? Chỉ cần tay chân sạch sẽ thì ta sẽ không hủy xương của ngươi.”
“Thật không…” Nó không bao giờ trộm cắp cái gì, lại bị vu oan…
“Đương nhiên là thật.” Mạnh Diễm mỉm cười, lần đầu tiên dỗ dành một tên yêm cẩu, “Tiểu tử, ăn.”
Mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Hắn lại liên tiếp bày ra vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn cho tiểu yêm cẩu xem. Ngày xưa, hắn nhìn sắc mặt yêm cẩu, thậm chí còn hạ độc trong cơm… Ha hả, nhân đích vận thế nhất vượng
(người có mệnh, tình thế có lúc mạnh),
phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Những tên yêm hoạn chết tiệt đều chịu sự trả thù của hắn, bị đưa vào lao ngục lột da.
“Nhìn đi, ngươi không trêu chọc đến ta, ta cũng không làm gì ngươi. Không phải sao?” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nó, tiếu lí tàng đao
(nụ cười giấu dao/cười nham hiểm), không có hảo ý.
Đường nhìn rơi xuống hai đùi lộ ra ngoài y bào của nó, bất ngờ phát hiện – công dụng của tiểu tử này cũng không ít, có thể cho hắn tiết hận, cũng có thể thỏa mãn tàn niệm
(ý nghĩ độc ác
aka BT
>_<)
trong đầu hắn.
Kiều Bảo Nhi rụt rè đưa tay nhận cái chén, lòng hiểu rõ: dưới khuôn mặt tươi cười kia của chủ tử, thật ra chỉ là hành động bố thí cho một con chó mà thôi.
Nhưng nó vẫn cần có một chén cơm. Cúi đầu, ăn như hổ đói, nhét đầy cơm canh vào miệng. Hương vị mỹ thực do trù tử đại thúc làm vẫn như trước, trong lòng nó cảm thấy thật ấm áp. Nhưng nó lại hồn nhiên không biết hàn ý đang tỏa ra bên cạnh.
Mạnh Diễm liếc nó, trong tâm đag mừng thầm.
Ti ể u gia h ỏ a này th ậ t d ễ
l ừ a g ạ t! Ch ỉ
c ầ n dùng m ộ t chén cơm là đã có th ể
tiêu tr ừ
c ả nh giác c ủ a nó v ớ i ngư ờ i khác… Th ậ t ngu ng ố c!