"Bây giờ chỉ có một mình cậu thì không có cách nào chống lại được tổ chức thần bí đó."
Ninh Vũ Phi nhíu mày, rốt cuộc là vì tổ chức này quá mạnh nên không ai dám nói ra, hay vì nó thật sự quá mức thần bí nên rất ít người biết tới.
"Nếu có thể thì tôi thật sự rất muốn biết rốt cuộc tổ chức này có lai lịch gì."
"Người anh em này, không phải là tôi không nói cho cậu biết mà thực sự tôi cũng không biết. Vì họ cũng không được tính là một tổ chức, trong những lĩnh vực kinh tế, chính trị, giang hồ họ đều có người. Họ cực kỳ thần bí, có lẽ chỉ có những thế lực cũ trong giang hồ mới biết về họ.”
Nghe lời nói của đối phương Ninh Vũ Phi vẫn rút ra được trong đó một chút manh mối, trong lòng anh thầm thở dài rồi lại tiếp tục hỏi sang vấn đề khác: "Vậy ông có biết phải làm cách nào mới mở được Hộp Trường Sinh không?"
Sau khi biết được phương thức mở chiếc hộp ra Ninh Vũ Phi cũng vẫn phải thất vọng, vì cách này giống như cách Hoàng Bình An đã nói với anh.
Để mở được nó cần phải dùng một phương pháp đặc biệt, nếu dùng ngoại lực tác động vào thì bí mật bên trong sẽ bị phá hủy.
"Ừ, cảm ơn!"
"Không có cách nào khác, những thứ liên quan đến Hộp Trường Sinh đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, những điều được biết về nó thực sự không nhiều lắm, cũng chỉ có một số lời đồn đại trên giang hồ mà thôi."
Ninh Vũ Phi gật đầu, xem ra đến nhà họ Khương cũng không có cách nào, có lẽ anh cần phải tự mình trở về tỉnh Bắc Xuyên một chuyến.
Không lấy được kết quả gì nên Ninh Vũ Phi liền đứng dậy chào tạm biệt: "Cảm ơn, tôi đi về trước đây."
"Ở lại ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi.”
"Không được đâu, tạm biệt."
Ninh Vũ Phi rời khỏi phòng khám bệnh của nhà họ Khương.
Vẫn không có manh mối gì, xem ra tự anh phải trở về tỉnh Bắc Xuyên tìm sư phụ thôi, ông cụ là người có kiến thức rộng, nhất định sẽ biết một ít sự việc liên quan đến Hộp Trường Sinh.
Ngày mai, ngày mốt đều không có tiết học, vì vậy Ninh Vũ Phi liền dùng điện thoại đặt vé máy bay, mang Hộp Trường Sinh về tỉnh Bắc Xuyên một chuyến.
Từ thành phố Ngọc Trai đến tỉnh Bắc Xuyên không xa, chỉ hơn một tiếng đồng hồ đã đến, phương tiện giao thông bây giờ rất thuận tiện, có lẽ sau khi hỏi chuyện xong Ninh Vũ Phi còn kịp trở về thành phố Ngọc Trai ăn bữa tối.
"Bác tài ơi, cho tôi đến chỗ này với."
"Được!"
Tài xế taxi dùng phương ngữ tỉnh Bắc Xuyên nói chuyện không ngớt với Ninh Vũ Phi suốt đường đi, đi máy bay thì nhanh, nhưng đi ô tô đến đạo quan thì lại chậm hơn nhiều.
Đi lên cao tốc cũng mất đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng đến lúc chạng vạng tối mới đến được thôn nhỏ bên núi.
Trước kia ở đây không có đường bê tông, cũng nhờ mấy sư tỷ giàu có chi tiền ra nhờ người đến xây nên bây giờ xe cộ mới có thể chạy thẳng vào đến đầu thôn.
Không ngờ mình vừa rời đi không bao lâu đã quay trở lại chốn này, Ninh Vũ Phi nhìn trái ngó phải khắp thôn, lúc còn nhỏ anh cũng đã trêu chọc gây không ít tai họa cho người trong thôn này.
Đi về đạo quan phải đi thẳng một đường về phía bên trái, sau đó sẽ thấy đạo quan nho nhỏ kia nằm khuất trong tầm mắt. Vì sắc trời âm u nên chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng của nóc nhà.
Mặc dù sư phụ không cho phép Ninh Vũ Phi trở về một mình, nhưng vì anh rất bức thiết muốn biết bí mật của Hộp Trường Sinh nên chỉ có thể vi phạm mệnh lệnh của sư phụ.
Bước một bước qua ba bốn bậc thềm, Ninh Vũ Phi đi thẳng một đường tới trước cửa, anh định đẩy cửa ra đi vào nhưng lại phát hiện cửa đã khóa.
Ngay cả khi sư phụ đi ra ngoài thì Vương Chung cũng vẫn ở trong mới phải. Trong lòng Ninh Vũ Phi không khỏi sinh ra cảm giác không thoải mái, xem ra sư phụ đã tính được anh sẽ trở về, nên ông liền rời đi trước.
Cho dù con người ông rất mơ hồ nhưng trên phương diện lý số Lý Thương Cát lại xuất sắc hơn người, có thể nói là gọi ông như một nhà tiên tri cũng chưa đủ.
"Haizz!"
Ninh Vũ Phi thở dài ngồi trên bậc cửa, nếu như sư phụ đã khóa cửa thì có leo tường vào cũng không có ý nghĩa gì.