“Có thể không phải…”
Ý của Ninh Vũ Phi nói cả nhà Trần Thành Hạo đều hiểu, nếu muốn Diêu Dư buông bỏ những cân nhắc lựa chọn ở cùng Trần Thành Hạo thì phải một lần thành công.
Làm cho Diêu Dư không thể nói lại được gì, hơn nữa còn phải để cho người nhà Diêu Dư không nói nên lời.
Về chuyện đắc tội người thì cũng mặc kệ, cùng lắm là đi thủ tục chính quy, không có giấy chứng nhận kết hôn sẽ không được pháp luật bảo vệ, đến lúc đó rồi tính sau.
Chỉ là một ông chủ bất động sản cũng chỉ như vậy mà thôi, Ninh Vũ Phi một cuộc điện thoại có thể để cho ông ta câm miệng.
“Được, tôi sẽ làm, ngày mai tôi sẽ đi cướp Diêu Dư trở về.” Trần Thành Hạo nói.
“Ừm, ngày mai chuẩn bị một chút, ít nhất bộ âu phục và xe cũng phải có, không thể thua ông chủ bất động sản kia.”
“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Đây là chuyện lớn, cũng chỉ có biện pháp này, Trần Thành Hạo có thể mang Diêu Dư đi hay không, thì phải xem ngày mai.
Ngày hôm sau đến như đã hẹn.
Đám cưới được tổ chức bởi một khách sạn cỡ trung bình, thời gian là mười giờ sáng, nói gì là một ngày tốt lành, vừa vặn có thời gian cho Trần Thành Hạo chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng sớm Ninh Vũ Phi liền đi tới nhà Trần Thành Hạo, nhìn thấy tên này hôm nay cố ý mặc một bộ âu phục, ngược lại thấy có chút khí thế.
“Vũ Phi, cậu xem bộ quần áo này có được không?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Không tồi, trông được đó, thời gian không sớm, chúng ta xuất phát đi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm!”
Trần Thành Hạo xoay người nói: “Ba mẹ, con nhất định sẽ cướp con dâu của ba mẹ về.”
“Con trai, nhớ phải cẩn thận.”
“Ừm!”
Ngồi ở bên trong một chiếc xe sang trọng, Ninh Vũ Phi hỏi: “Xe thuê hay là mua?”
“Mua đó, mười chiếc, toàn bộ biển số tạm thời, đi quan hệ một buổi sáng để đánh ra.”
“Ừm, xem ra lần này ngươi nhất định phải phá phí không được.”
“Không có việc gì, số tiền này tôi thà lãng phí cũng không muốn mua xe cho em trai khốn nạn của Diêu Dư, Diêu Dư đã trưởng thành rồi. Có cuộc sống của mình, tôi đã nghĩ thông suốt, chuyện nên làm thì làm, nhưng chuyện quá mức tôi không làm.” Trần Thành Hạo nói.
“Ừm, nghĩ xong là được rồi, sự tình đến bước này cũng chỉ có thể liều mạng một cái, không cần nói nhiều, thành công, lập tức kéo Diêu Dư lên là được để có được giấy chứng nhận kết hôn. ”
“Yên tâm đi, chứng minh thư của Diêu Dư vẫn còn ở đây với tôi.”
Ninh Vũ Phi kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra, không đáng ra phải mang theo trên người sao, sao lại ở chỗ của cậu, chẳng lẽ nào... ”
“Không sai, Diêu Dư căn bản không muốn kết hôn với tên già kia, vì ứng phó người ở trong nhà sẽ lựa chọn như vậy mà thôi.”
“Cố lên, đợi một chút những vướng chân vướng tay kia để tôi xử lý.”
Reng reng!
Điện thoại di động của Ninh Vũ Phi rung lên, cầm lên trả lời: “Anh Lâm, ở đâu?"
“Tôi đã ở ven đường chờ rồi, tôi thấy đoàn xe của các anh rồi.”
“Chúng tôi đang ở trong chiếc xe thứ năm.”
“Ừm!”
Một lúc sau, Lâm Hải cũng ngồi vào, nói: “Cậu Ninh, thật sự cướp hôn à, tôi cái gì cũng cướp rồi chỉ là cướp hôn cưa cướp bao giờ. ”
“Vũ Phi, đây là?” Trần Thành Hạo không biết Lâm Hải.
“Vị này là Lâm Hải, đi lính trở về, tuổi không lớn, chỉ lớn hơn chúng ta ba hai tuổi.”
Lâm Hải nhếch miệng cười: “Gọi tôi là anh Lâm là được, người anh em, cướp hôn, có khí chất đấy!”
“Ôi, liều mạng một cái, đến lúc đó sẽ phiền các anh hộ tống.”
Trần Thành Hạo biết Lâm Hải là người trợ giúp Ninh Vũ Phi tìm được, tuy rằng anh quen biết rất nhiều nhân vật lớn, nhưng Trần Thành Hạo cũng rõ ràng, Ninh Vũ Phi không quá sẵn sàng để cho những người cùng một đạo xuất hiện.