Chương 792

“Tôi không biết, tôi thực sự rất yêu cô ấy.” Trần Thành Hạo che mặt bắt đầu khóc.

Một người đàn ông cao lớn rơi nước mắt vì một cô gái, không thể nói rõ tình yêu của anh ta nhiều như thế nào nhưng chắc chắn đó là tình yêu đích thực, tất nhiên là ngoại trừ cái kiểu yêu đương của mấy tên tra nam và trà xanh.

“Khóc cái gì hả, cậu đừng để Diêu Dư phải đưa ra lựa chọn, chính cậu mới là người cần lựa chọn.” Ninh Vũ Phi nói.

“Phi, cậu chỉ cho tôi vài chiêu đi, tôi thực sự không còn cách nào khác, tôi không biết phải sao mới tốt nữa."

"Đừng lo, đi, bây giờ chúng ta đi tìm Diêu Dư, nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý khi đối diện với cô ấy.”

Trần Thành Hạo lau nước mắt nói: "Đi, tôi không cam tâm."

“Ừ.”

Sau khi Ninh Vũ Phi thanh toán xong, cả hai bắt taxi đến dưới nhà Diêu Dư.

“Phi, cậu chờ ở đây đi, tôi đi lên lầu.” Trần Thành Hạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Ngay khi chuẩn bị lên lầu, một chiếc BMW dừng trước mặt hai người, người tài xế bước xuống mở cửa phía sau xe, Diêu Dư và một người đàn ông bụng phệ từ trong xe bước ra.

“Diêu Dư?” Trần Thành Hạo hét lên.

Tối nay Diêu Dư mặc một chiếc váy rất đẹp, bình thường không trang điểm nhưng hôm nay cô ấy lại trang điểm rất lộng lẫy.

Người đàn ông bên cạnh cô ấy nở nụ cười: "Diêu Dư, anh sẽ đưa em lên nhà rồi chào hỏi ba mẹ vợ."

“Không cần đâu ạ.”

Trần Thành Hạo vội vàng đi tới, nói: "Diêu Dư.”

“Tên nhóc này làm gì đấy?” Người đàn ông lớn tuổi đẩy Trần Thành Hạo ra.

“Anh tránh xa một bên, đừng đẩy tôi.” Trần Thành Hạo tức giận mắng.

“Cậu.”

Ninh Vũ Phi mở cửa xe, đẩy ông ta vào trong xe rồi nói: "Tôi là Ninh Vũ Phi, có chuyện gì anh cứ trực tiếp đến tìm tôi, cút!"

“Diêu Dư, đây là bạn trai cũ của em sao? Không phải em nói là đã chia tay à?"

“Vâng, chia tay rồi.” Diêu Dư không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thành Hạo, liền nói: “Anh về trước đi. Đám cưới của chúng ta vẫn diễn ra như đã định.”

“Được!”

Anh ta đắc ý cho tài xế của mình lái đi.

"Cái gì? Em sắp kết hôn?" Trần Thành Hạo không tin vào tai mình.

“Đúng vậy, ngày mai em sẽ kết hôn, Thành Hạo, nếu anh có thời gian hãy đến tham dự.” Diêu Dư vội vã đi lên lầu.

Có thể nhìn ra được cô ấy đang khóc nhưng cô không dám đối mặt với Trần Thành Hạo, còn Trần Thành Hạo sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Diêu Dư sắp cưới người đàn ông khác, chuyện này quả thực rất khó có thể chấp nhận được.

Ninh Vũ Phi cũng cảm thấy bất lực, vò đầu bứt tai, tưởng rằng có thể đảo ngược mọi chuyện nhưng kết quả lại trở nên như thế này.

“Diêu Dư.” Trần Thành Hạo thất vọng ngồi sụp xuống đất.

Ninh Vũ Phi không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm bên cạnh bạn mình, trong khi đó anh cũng nhìn thấy Diêu Dư thỉnh thoảng đứng ở cửa sổ lén nhìn xuống.

Để không làm tổn thương Trần Thành Hạo, cô ấy đồng ý cưới người đàn ông hơn mình gần hai mươi tuổi.

“Thành Hạo à, chúng ta về thôi.”

“Ừ.”

Trần Thành Hạo trở về nhà trong tuyệt vọng, ba mẹ cậu ta nhìn thấy bộ dạng con trai tiều tụy khốn khổ như vậy nên không thể chịu đựng nổi.

“Thành Hạo à, bố mẹ cần nói với con chuyện này.”

“Con trai, đi đi, đừng quan tâm đến ba mẹ, hai đứa vẫn còn trẻ, hãy làm những gì mình muốn.” Ba Trần Thành Hạo nói.

Trần Thành Hạo hỏi: "Gì cơ ạ?"

"Không phải Diêu Dư sắp kết hôn sao? Vậy thì chúng ta sẽ cướp dâu, đương nhiên là sẽ do chính con cướp con bé về. Nhưng nhất định phải thật phô trương.”