Một giây sau, hai cô gái ở trên ghế sô pha lao vào đánh nhau, gọi là đánh nhau nhưng thực chất chỉ là dùng gối tựa trên ghế sô pha đập nhau mà thôi.
Trong lúc nhất thời, cả hai cô gái đầu bù tóc rối không chịu nổi, quần áo cũng như thế.
Cũng may trong biệt thự đều là người nhà, nếu có người ngoài ở đây e rằng sẽ phái há hốc mồm kinh ngạc.
Một người là nữ chiến thần biên giới phía Bắc, một người là chủ tịch tập đoàn tài chính quốc tế lại giống như hai cô bé nô đùa, ai mà tin được chứ.
Cũng sẽ không một ai nghĩ, hai nhân vật lớn lớn này lại có một mặt trẻ con như vậy.
Hoa Nùng Yêu ở một bên khuyên ngăn: “Hai chị dừng tay, dừng tay, đừng đánh nữa.”
Hai cô gái cũng đã đánh mỏi, cả hai nằm một bên nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, vui vẻ cười phá lên.
Bởi vì các cô cũng thật lâu rồi chưa gặp, đều bận rộn với sự nghiệp và công việc của mình.
Nếu như Ninh Vũ Phi không rời núi, có lẽ các cô cũng không biết lúc nào mới có thể gặp mặt.
Mặc dù bây giờ người nào cũng đều rất xuất sắc, trở thành nhân vật đứng đầu trong mỗi một lĩnh vực, nhưng lại không thể như lúc còn nhỏ, ở cùng một chỗ vui vẻ với mọi người.
“Ba cô chủ, các cô nhất định là đói bụng rồi đúng không? Mau đến đây ăn cơm thôi, cơm nước xong xuôi cả rồi.” Bà Ngô bưng hai mâm thức ăn đi ra.
Ninh Vũ Phi cũng đi ra, xới cơm vào bát cho mọi người.
“Tiểu sư đệ hiểu chuyện rồi.” Lệ Khinh Thiền nói.
“Đó là điều đương nhiên, cũng không nhìn xem tiểu sư đệ của chúng ta là do ai nuôi lớn chứ.” Liễu Việt Yến khıêυ khí©h nói.
Hoa Nùng Yêu không chịu đựng được nữa: “Hai vị sư tỷ, xin các chị ăn cơm trước đi có được không?”
“Chuyện của sư tỷ, nha đầu em đừng nên xen vào.”
“Hừ!”
Thật ra tuổi tác của mấy sư tỷ đệ chênh lệch không quá lớn, trong đó Ninh Vũ Phi là nhỏ tuổi nhất.
Mấy người vẫn chưa hề nói chuyện hồi xế chiều, hiếm khi tụ tập cùng một chỗ, không nên nói mấy chuyện không tốt.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lệ Khinh Thiền đề nghị mọi người đi uống rượu.
Đối với đề nghị này, Ninh Vũ Phi đương nhiên không có ý kiến.
…
Hôm sau!
Ninh Vũ Phi rời giường day bóp huyệt thái dương, vừa ra cửa đã thấy nhị sư tỷ và tam sư tỷ đang nghe thuộc hạ của mình báo cáo chuyện gì đó.
“Sư tỷ, hai chị dậy sớm vậy?” Ninh Vũ Phi cười ha ha.
Liễu Việt Yến nói với Tần Minh Nguyệt: “Nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Vâng!”
Sau khi Lệ Khinh Thành bên kia cho người của mình rời khỏi, quay sang mấy người bọn họ nói: “Tên sát thủ bỏ trốn kia đến giờ vẫn chưa tìm ra được, cũng có khả năng là đã rời khỏi thành phố Ngọc Trai, em muốn trở về biên giới phía Bắc cho người điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Được, chị ở bên này cũng sẽ thăm dò thông qua các nước ngoài, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tổ chức này.” Liễu Việt Yến nói.
Chơi thì chơi, đùa thì đùa, chuyện này vẫn phải giải quyết, dù sao lần này cũng là người của mình rơi vào nguy hiểm.
“Tiểu sư đệ, sư tỷ không thể ở cạnh em mãi được, giải quyết xong chuyện này, sư tỷ sẽ dành thời gian đến tìm em.”
“Tiểu sư đệ, một người nên làm gì thì cần phải làm cái đó, sư tỷ vẫn nói câu kia, cơm chùa của sư tỷ đây chỉ có thể cho một mình em ăn, chị tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào ức hϊếp em.” Liễu Việt Yến nói.
Ninh Vũ Phi vuốt mũi nói: “Em đã trưởng thành rồi, đã học được cách tự chăm sóc tốt bản thân, ngược lại, mấy vị sư tỷ cũng giữ gìn sức khỏe.”
“Tiểu Lục Tử, lời này chị thích nghe, hôn cái nào!”
Lệ Khinh Thiền hôn Ninh Vũ Phi một cái: “Vậy tam sư tỷ đi trước đây.”
“Tạm biệt, sư tỷ!”
Sau đó Liễu Việt Yến cũng rời đi, Ninh Vũ Phi tiễn các cô xong rồi quay trở lại biệt thự.
Sau đó Vương Ba cũng phái người lái xe đến, nói: “Giáo sư Hoa, chúng ta sắp phải đi rồi, ở Đế Đô vẫn còn rất nhiều hội nghị phải tham gia.”
Cho dù không muốn, nhưng vẫn phải tạm rời xa.