Chương 72

Tiểu đội trưởng đội sát thủ vẫn chưa chết, hắn ta lén dùng một tay còn lại, nhặt một khẩu súng lục rơi trên đất, từ từ giơ lên.

Bùm!

Một tiếng súng vang lên, ngực đội trưởng đội sát thủ nở rộ một đóa hoa máu.

Hai mắt trợn trừng ngã nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức sống.

Phát súng này là do đội trưởng đội vệ sĩ Vương Ba bắn, anh ta là vệ sĩ của Hoa Nùng Yêu, cũng là người của quốc gia, trong tình huống nguy cấp có quyền gϊếŧ chết phần tử xấu.

Đây cũng là lý do tại sao vừa rồi Hoa Nùng Yêu vảo anh ta gỡ tội cho Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi gϊếŧ người có thể gặp chuyện, nhưng đội trưởng đội bảo vệ Vương Ba gϊếŧ người thì sẽ không.

“Cẩn thận, bên ngoài còn một tay súng bắn tỉa.” Vương Ba nói.

Lúc này, phía bên ngoài đã vang lên tiếng còi của xe cảnh sát, cảnh sát đã đến, một tay súng bắn tỉa nếu không muốn bị cảnh sát bao vây thì chắc đã sớm rút lui rồi.

Ninh Vũ Phi nói: “Không sao, sát thủ ở bên ngoài đã đi rồi.”

“Vương Ba, để tôi giúp anh xử lý miệng vết thương.” Hoa Nùng Yêu nói.

“Sư tỷ, để em làm là được rồi!”

Chỉ thấy Ninh Vũ Phi ngồi xổm xuống, lấy ra mấy cây ngân châm đâm vào đùi của Vương Ba, có tác dụng cầm máu và giảm đau.

“Sư tỷ đệ hai người thật sự đúng là kỳ tài.” Vương Ba bội phục nói.

“Vẫn là sư tỷ của tôi lợi hại hơn một chút.”

Thời điểm mấy người thở phào nhẹ nhõm, cảnh sát phía bên dưới đã đi lên, nhìn thấy một màn trong hành lang, hơi nhíu mày.

Vương Ba nói: “Tôi là vệ sĩ của giáo sư Hoa, có chuyện gì tôi sẽ giải thích rõ ràng, bây giờ mấy người hãy hộ tống giáo sư Hoa rời đi.”

“Giáo sư Hoa cô không sao chứ?”

Một người đàn ông trung niên chạy đến, là cục trưởng cục cảnh sát, vừa nghe nói giáo sư Hoa bị sát thủ ám sát.

Lúc ấy thật sự đúng là toát mồ hôi hột, nếu như giáo sư Hoa xảy ra chuyện ở khu vực của mình, thì phải biết ăn nói với cấp trên như thế nào.

Cũng may giáo sư Hoa không sao, lúc này mới thở phào một hơi.

Hoa Nùng Yêu nói: “Tôi không sao, mau cho người đưa những người bị thương đến bệnh viện đi, tôi sau đó sẽ đến ngay.”

“Vâng!” Cục trưởng cục cảnh sát lập tức làm theo.

Nhìn thấy Hoa Nùng Yêu bình an vô sự đi ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cách đó không xa hết sức tức giận, không ngờ kế hoạch vậy mà vẫn thất bại.

Chuyện này thì thôi coi như xong, bỏ đi, lại còn mất đi một tiểu đội ám sát tinh nhuệ, tổn thất lớn rồi.

Ninh Vũ Phi trước khi lên xe đảo mắt nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện ra bất kì nhân vật nào nguy hiểm khả nghi, sau đó ngồi vào trong xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

Người đàn ông kia thoát khỏi khu vực phong tỏa của cảnh sát, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số, nói: “Ông chủ, kế hoạch thất bại. Toàn bộ tiểu đội của tôi đã chết hết.”

“Vô dụng, không phải nói là nhiệm vụ lần này không có một chút sơ hở nào sao? Tại sao lại thất bại?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng chửi.

“Bây giờ không phải là lúc tranh luận về chuyện này, đợi lát nữa tôi đổi số di động mới sẽ gọi lại cho ngài sau.”

Người đàn ông hết sức cẩn thận, sau khi ngắt cuộc gọi, anh ta trực tiếp tháo thẻ sim ra bẻ gãy, không để lại bất cứ dấu vết gì, sau đó liền biến mất trong biển người.

Ba mươi phút sau, trong bệnh viện.

Hoa Nùng Yêu nhanh chóng bắt tay vào công việc, thời điểm xảy ra chuyện bản thân mình không thể giúp được gì, nhưng bây giờ, cô muốn cứu bọn họ.

“Sư tỷ, có cần em giúp chị không?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Tiểu Lục Tử, làm phiền em rồi.”

“Không có gì, là chuyện em nên làm mà.” Ninh Vũ Phi cũng làm thực hiện phẫu thuật cho mấy người, gắp đầu đạn trong cơ thể ra.

Trong lúc nhất thời, bệnh viện đã bị một nhóm đông cảnh sát phong tỏa, phòng ngừa sát thủ lại một lần nữa tấn công Hoa Nùng Yêu.

Cứ như vậy, một buổi tối trôi qua.

Tính mạng của những vệ sĩ kia cuối cùng cũng đã được giữ, không còn bất cứ nguy hiểm gì, tiếp sau chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi hồi phục là được.

Lúc này, bên ngoài cửa, một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đi đến, người xung quanh nhìn thấy đều phải cúi chào, không một ai ngăn cản.

Người vừa đến không phải là ai khác, mà chính là Lệ Khinh Thiền.