Trên đường đi, hắn gọi điện thoại cho Hồ Kiếm Cầm, hỏi thăm tình trạng của mẹ, mẹ hết thảy đều tốt đẹp, khiến hắn yên tâm rất nhiều.
Nửa giờ sau, tại số 300 đường Ngọc Phác khu Vân Hà thành phố Vân Châu, taxi dừng lại.
Cách đó không xa, chính là một tòa biệt thự.
Tòa biệt thự này, đại khái là gia sản đáng giá nhất của Tô gia, ước chừng giá trị mấy trăm triệu, được mua vào thời kỳ Tô gia còn ở đỉnh phong, sau đó, Tô gia dần dần sa sút, cho tới bây giờ, bởi vì quá nghèo, biệt thự to lớn chỉ còn lại 2,3 người giúp việc, ngay cả vườn hoa đều héo rũ, mấy bể bơi cũng đã lâu không có nước.
Biệt thự này là gia sản của Tô gia, Tô Kiệt có phần, dựa theo luật thừa kế, sau khi cha qua đời, mình và mẹ có thể thừa kế một nửa.
Mà bác cả Tô Thiên Mộc tốt của mình còn có anh họ Tô Lâm, sở dĩ nhắm vào mình và mẹ như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là tòa biệt thự này.
Kiếp trước, mẹ mất, chính mình thân bại danh liệt, thiếu chút nữa tự sát vân vân, Tô Thiên Mộc cùng Tô Lâm cũng góp phần không nhỏ.
Tô Kiệt vừa mới đi vào vườn hoa biệt thự, liền nhìn thấy một chiếc Rolls - Royce Phantom, chậm rãi chạy vào, trong chiếc Rolls - Royce Phantom này ngồi chính là thiên kim Hoàng Thiên Thiên của tập đoàn Hợp Lập.
Rolls Royce dừng ở trước đại sảnh biệt thự, từ xa nhìn lại, Tô Thiên Mộc cùng Tô Lâm cùng người Tô gia đã ở cửa đại sảnh nghênh đón.
Cửa xe mở ra, Hoàng Thiên Thiên từ trên xe đi xuống, lại từ cốp sau lấy ra quà tặng đã chuẩn bị.
Dáng người Hoàng Thiên Thiên tương đối thấp, đại khái cũng chỉ khoảng 150 cm, cân nặng cũng kém không nhiều lắm khoảng 75 kg, từ xa nhìn lại, thật sự là thùng phi.
Mặt khác, trên gương mặt kia của cô ta cũng khá là nhiều mụn, ngũ quan càng không đáng đề cập tới.
Người xấu như vậy, lại mặc toàn hàng hiệu, phối trên người càng khó coi.
Nhất là mang một miếng ngọc Phỉ Thúy lớn trên cổ, Phỉ Thúy là Phỉ Thúy tốt, nhưng bởi vì quá lớn, rất quê mùa.
Khối Phỉ Thúy kia giống như đang khoe khoang cho mọi người biết: Hoàng Thiên Thiên ta là người có tiền.
Tô Kiệt thoáng thả chậm bước chân, đợi đám người Hoàng Thiên Thiên, Tô Lâm đi vào đại sảnh biệt thự, thu hồi ánh mắt.
Hắn cũng không vội vàng lập tức đến đại sảnh, hắn xoay người đi biệt thự phụ bên cạnh có một cái thang máy nhỏ, ấn tầng 4, về tới phòng của mình.
Lối đi nhỏ này vốn là thiết kế thang máy riêng cho bảo mẫu, sau đó Tô gia sa sút, bảo mẫu cũng không mời nổi, thang máy này cũng không dùng được, mà Tô Kiệt và mẹ cũng bị đuổi đến phòng bảo mẫu ở, dùng thang máy này rất thích hợp.
Ông bác tốt của ta, còn có anh họ tốt của ta, để cho ta suy nghĩ thật kỹ làm sao trả thù các ngươi a!
Tiệc tối hôm nay, hắn là trở về tham gia, về phần tiệc tối đến cùng muốn làm như thế nào đây? Còn chưa nghĩ ra, rốt cuộc là treo lên đnash hay là chậm rãi chê cười, nhục nhã đây? Đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi!
Ngay lúc này.
Trong đại sảnh biệt thự Tô gia.
Tô Lâm đang rót trà cho vị hôn thê Hoàng Thiên Thiên, vẻ mặt đầy ý lấy lòng.
Hoàng Thiên Thiên một tay khoác cánh tay Tô Lâm, vừa tươi cười nói chuyện với Tô Thiên Mộc đang ngồi trên sô pha.
Cô cảm thấy cũng không tệ lắm, Tô Lâm là người tốt, cũng nghe lời.
Mấy năm nay, cô nuôi mấy chục anh chàng đẹp trai, nên hưởng thụ, gả cho Tô Lâm, làm nữ hoàng, cũng không tệ.
Nhìn bố chồng tương lai của mình Tô Thiên Mộc lấy lòng, nhìn những người Tô gia khác bên cạnh giờ phút này ngay cả ngồi xuống cũng không dám ngồi xuống, đại khí cũng không dám ra, thật sảng khoái.
Thiên Thiên, giới thiệu một chút, cha anh, em biết đấy, đây là cô họ Tô Thúy Hoa của anh, vị này là con trai của cô họ Tô Cường, vị này là chú họ Tô Trung Nhân của anh... "Tô Lâm vừa rót trà cho Hoàng Thiên Thiên, vừa giới thiệu các bà con xa thân thích vây quanh sô pha vẻ mặt lấy lòng.
Chú không phải còn có một đứa cháu ruột sao? "Hoàng Thiên Thiên nhìn về phía Tô Thiên Mộc.
Cô đương nhiên là hiểu rõ thành viên của Tô gia, đối với Tô Kiệt có chút hứng thú, ừ, trong thế hệ trẻ của Tô gia, người đẹp trai nhất chính là Tô Kiệt.
Tô Kiệt đã mất cha, chỉ còn lại hai mẹ con ở Tô gia không có địa vị gì, sớm muộn gì cũng bị cha con Tô Thiên Mộc và Tô Lâm đuổi đi hoặc là gϊếŧ chết, nếu không, cô càng muốn gả cho Tô Kiệt.
Đáng tiếc.
Bất quá, tuy rằng không thể gả cho Tô Kiệt, nhưng chơi một chút cũng không tệ lắm.
Nghe nói, Tô Kiệt còn là sinh viên ưu tú của đại học Vân Châu, hình như còn chưa đến 20 tuổi.
Tiểu Kiệt à? Tối nay cậu ta sẽ tham dự dạ tiệc, gọi điện thoại cho cậu ta. "Tô Thiên Mộc vội vàng nói:" Thiên Thiên, Hoàng chủ tịch khỏe chứ?
"Dạ khỏe ạ, chỉ là gần đây tương đối bận rộn, giống như muốn chuẩn bị mở chi nhánh công ty." Hoàng Thiên Thiên phun một câu, trên thực tế đang khoe khoang.
Tập đoàn Hợp Lập phát triển không ngừng, Hoàng chủ tịch bận rộn cũng là hợp tình hợp lý. "Tô Thiên Mộc vuốt mông ngựa, rất hâm mộ.
Đợi đến khi cháu gả cho nhà mình, đến lúc đó đều là người một nhà, Tô Lâm, anh đến tập đoàn Hợp Lập giúp ba em, chia sẻ một chút. "Hoàng Thiên Thiên lại nhìn thoáng qua Tô Lâm bên cạnh, tùy ý nói.
Tô Lâm ánh mắt sáng ngời, chờ mong vô cùng, hô hấp đều có chút dồn dập, nếu như có thể tiến vào tập đoàn Hợp Lập, kể cả chậm rãi bò thì cũng chả thiếu cơ hội? Dù sao, cha vợ chỉ có một người con gái như Hoàng Thiên Thiên.
Tô Thiên Mộc cũng là có chút kích động, không ngừng nháy mắt với con trai, để cho hắn lấy lòng Hoàng Thiên Thiên.