- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Y Võ Thánh Tay
- Chương 42: Tảng đá vụn
Y Võ Thánh Tay
Chương 42: Tảng đá vụn
Toàn bộ không có ai lên tiếng, người chủ trì lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, hiển nhiên không có ai nguyện ý bỏ ra một triệu tệ mua tảng đá này. Ngay tại thời điểm anh ta chuẩn bị cho người mang tảng đá đi thì có người hô lên: “Một triệu tệ.”
Lời vừa dứt, lập tức đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Ngay cả Hứa Độ đại sư cũng mở to mắt, dường như muốn nhìn xem là ai ăn no dửng mỡ, dùng một triệu tệ mua một tảng đá vụn, chỉ là khi ông ta vừa nhìn thấy người kêu giá kia thì sắc mặt khẽ biến đổi. Đó không phải là người trẻ tuổi sáng nay ông ta vừa gặp ở bệnh viện Trung y sao?
Ninh Khinh Bình nhíu mày, khuyên nhủ Đường Nghiêu: “Cậu Đường, cậu dùng một triệu tệ mua tảng đá vụn này để làm gì? Vừa không thể nhìn vừa không thể ăn, mua về có lợi ích gì đâu.”
Đường Nghiêu cũng khẽ lắc đầu, không giải thích gì.
“Ninh Khinh Bình, cậu choáng váng đến điên rồi sao, tự nhiên bỏ tiền ra mua một tảng đá vụn. Ha ha ha, lần này ông đây sẽ không tranh đoạt với cậu, dù sao cũng không thể để cho cậu về không một chuyến được.” Lâm Tả cười to, tiếng cười bừa bãi vô cùng.
Mà mặt khác Vương Lâm cũng khẽ lắc đầu, xem ra đối thủ này còn ngu dốt hơn so với tưởng tượng của anh ta, lại có thể vì thể diện của một Đinh Nam đáng thương mà ra một triệu tệ mua loại đá vụn này, xem ra chính mình đã đánh giá cao cậu ta rồi.
Lý Thi Tuyền có chút sửng sốt, khẽ nhíu mày nhìn Đường Nghiêu, thực sự không hiểu anh đang muốn làm gì.
“Ha ha ha, sao trên đời lại có người ngốc như vậy chứ, nguyện ý bỏ ra một triệu tệ để mua một tảng đá vụn. Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.” Những người khác nghe thấy Đường Nghiêu kêu giá, nhất thời bật cười lớn, trong lòng sảng khoái không ít. Đã từng gặp qua nhiều người có tiền ngu ngốc, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người ngu ngốc đến mức này.
“Người anh em này ra giá một triệu tệ, còn có ai muốn trả giá nữa không?” Người chủ trì cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, hỏi.
“Không phải ai cũng ngu ngốc như vậy đâu, ông đây dùng một triệu tệ đã có thể bao nuôi mấy cô sinh viên. Nhanh chuyển qua cái tiếp theo đi.” Có người hô to.
Người chủ trì thở dài, lúc này mới gõ cây búa xuống.
Giải quyết dứt khoát!
Đường Nghiêu dùng một triệu tệ mua một “tảng đá vụn”.
Nhìn thấy sự việc đã định, trên mặt Đường Nghiêu mới lộ ra ý cười thoải mái, anh sợ vừa rồi sẽ có người nhận ra thứ này, đến lúc đó e là sẽ không đến lượt anh nữa. Chỉ đáng tiếc, ngoài anh ra, không còn ai nhận ra giá trị của tảng đá đó nữa.
“Tôi nói cậu Đường này, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì thế hả, cho dù có tiền thì cũng không thể hoang phí như vậy, không phải cậu muốn dùng một triệu tệ mua nụ cười của cô Lý đấy chứ, cái này không đáng đâu.” Ninh Khinh Bình tức giận nói.
Vẻ mặt Đường Nghiêu mang theo ý cười bí ẩn, nói: “Anh cứ chờ xem là được.”
Ninh Khinh Bình lắc đầu, thở dài trong lòng. Nghĩ thầm đợi lát nữa phải khuyên người anh em Đường Nghiêu này, chân trời nơi nào chẳng có cây cỏ, làm gì cứ phải thắt cổ ở một cây chứ? Một triệu tệ này xem như là dùng để mua một bài học kinh nghiệm đi.
Buổi đấu giá tiếp tục được tiến hành, không thể không nói buổi đấu giá lần này thực sự rất phấn khích. Dược liệu cuối cùng rõ ràng là hai gốc cây Hà Thủ Ô mọc cạnh nhau, cuối cùng bị Vương Lâm dùng giá hai trăm tám mươi tỷ chụp được. Bộ dạng nhìn không thèm chớp mắt này khiến người khác thổn thức không thôi, đây mới chính là đỉnh cao, hai trăm tám mươi tỷ với anh ta mà nói giống như một trò đùa.
Buổi đấu giá kết thúc nhưng phần lớn mọi người vẫn không rời đi, bởi vì còn chờ lát nữa tập đoàn Quang Cảnh tổ chức tiệc rượu. Trên tiệc rượu, Diệp Quang Cảnh sẽ tuyên bố tin tức về hai loại thuốc mới của dược phẩm Quang Cảnh, đây cũng chính là lí do mà Lý Thi Tuyền tới đây, tuy rằng ngành sản xuất của nhà họ Diệp và nhà họ Lý bất đồng, nhưng nếu đã là một gia tộc lớn, sẽ có lúc khó tránh khỏi xung đột, cho nên cô ta phải sớm chuẩn bị trước.
Buổi đấu giá vừa chấm dứt không lâu thì có một nhân viên của buổi đấu giá đẩy xe đẩy có chứa “tảng đá vụn” đi đến giữa Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình.
Tảng đá kia vừa được đưa vào phòng, loại mùi thơm kia cũng ngày càng nồng đậm, đương nhiên cũng chỉ là đối với Đường Nghiêu, những người khác vẫn như cũ đều không cảm nhận được gì.
“Cậu Đường, thực sự là tôi không nên mang theo cậu tới đây.” Nhìn Đường Nghiêu soát phiếu trả tiền, Ninh Khinh Bình lộ ra vẻ mặt hối hận. một triệu tệ đối với anh ta không là gì nhưng đối với Đường Nghiêu có lẽ đó lại là một con số vô cùng lớn.
“Nói không chừng tôi đánh bậy đánh bạ, còn có thể mua được đồ tốt đấy chứ.” Đường Nghiêu cười nói. Tuy rằng đã biết “tảng đá” này là cái gì, nhưng anh vẫn muốn đùa với Ninh Khinh Bình một chút. Nhìn bộ dạng người mập mạp khẩn trương thực sự rất thú vị.
Ninh Khinh Bình sắc mặt khổ sở, nói: “Cậu đúng là lạc quan.”
Anh ta vừa dứt lời, từ ngoài phòng vang lên một giọng nói mang theo đầy hàm ý châm chọc: “Ha ha, liệu có thể không lạc quan được sao? Một triệu tệ nói không chừng chính là toàn bộ gia tài của cậu ta đấy.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Tả khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn Đường Nghiêu cùng Ninh Khinh Bình, còn có cả Hứa Độ đại sư đứng bên cạnh Lâm Tả, vẻ mặt cũng có chút thâm độc.
“Lâm Tả, cậu ở đây làm gì? Đừng nói nhảm nhí như vậy!” Ninh Khinh Bình tức giận quát.
“Ôi ôi ôi, Trung béo còn thẹn quá hóa giận kìa.” Sự chế giễu trên mặt Lâm Tả càng rõ nét, nói: “Mua đống đồ nát mà còn không cho người khác nói, nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất vẫn còn có thể lấy chút đồ này nọ về báo cáo kết quả công tác, ha ha ha!” (App TYT)
Ninh Khinh Bình cực kì tức giận nhưng lại không có cách nào phản bác.
Bàn tay Đường Nghiêu nhẹ vuốt “tảng đá” kia, nhìn Lâm Tả cười nói: “Tại sao anh lại biết tảng đá này không phải bảo bối? Nói không chừng so với hai gốc cây Hà Thủ Ô còn quý giá hơn thì sao?”
“Ha ha ha!” Lâm Tả giống như vừa nghe được chuyện vô cùng nực cười, anh ta chỉ tay vào Đường Nghiêu nói: “Cậu tự đề cao bản thân quá rồi, Trung béo chỉ dùng cậu như khẩu súng mà thôi, cậu nghĩ tảng đá này có thể là bảo bối gì chứ, tặng cho tôi tôi cũng không thèm, tự nhiên hoang phí một triệu tệ đi mua nó.”
Anh ta nói tiếp: “Ngay cả Hứa Độ đại sư cùng Vương Lâm cũng nói không phải là dược liệu quý giá gì, chỉ có loại người nhà quê mới lên thành phố như cậu mới coi nó là bảo bối thôi.”
Nói xong anh ta còn nhìn Đường Nghiêu khıêυ khí©h, muốn nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của anh.
Đường Nghiêu bình tĩnh cười rồi nói: “Bọn họ nhìn không ra, không có nghĩa là người khác cũng thế.”
“Khẩu khí thật lớn!” Anh vừa nói xong, một giọng nói vang lên ngay sau đó, Vương Lâm đứng ở ngoài phòng đánh giá Đường Nghiêu: “Hay là cậu cảm thấy, trình độ phân biệt thuốc của bản thân lợi hại hơn kinh nghiệm được truyền thừa cả trăm năm của nhà họ Vương chúng tôi? Ha ha.”
Nhìn thấy cậu chủ Vương đang tiến đến, Lâm Tả lập tức im lặng, chỉ có ánh mắt vẫn trêu tức nhìn Đường Nghiêu cùng Ninh Khinh Bình.
Vương Lâm quan sát Đường Nghiêu một lát, sau đó dùng giọng điệu kiêu ngạo hỏi: “Trả lời tôi!”
Đường Nghiêu không động đậy, bình tĩnh nói: “Nhà họ Vương của anh đúng là được truyền thừa, nhưng một mình anh không thể đại diện cho cả nhà họ Vương.”
“Ha ha! Thật không biết điều!” Vương Lâm cười khẩy nói: “Vậy cậu nói xem tảng đá này là loại bảo bối gì?”
Ninh Khinh Bình kéo ống tay áo Đường Nghiêu, ý bảo anh đừng kích động.
Lý Thi Tuyền đứng bên cạnh Vương Lâm, trong lòng tràn đầy thất vọng, Đường Nghiêu thực sự là ngốc không ai bằng, lại dám đắc tội với cả nhà họ Vương, bằng y thuật này của anh, làm sao có thể so sánh được với hai trăm năm kinh nghiệm của thế gia Trung y chứ?
Đường Nghiêu thở ra, bình tĩnh hơn chút. Vận dụng chân khí trong cơ thể, bàn tay sờ sờ rồi lập tức bóp vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài tảng đá.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đồng tử hơi co lại, nhưng cũng không để ý lắm. Không hề cậy mạnh giải quyết cục diện trước mắt.
Ước chừng khoảng một giây sau khi lớp vỏ bọc ngoài tảng đá bị tách ra, một hương thơm nhàn nhàn bắt đầu lan tỏa. Mùi thơm lần này nồng đậm, dường như mọi người ở trong phòng đều có thể ngửi thấy.
“Đây là gì?” Sắc mặt Vương Lâm và Hứa Độ đại sư đồng thời biến đổi, vẻ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin. Mùi hương này...
Mà những người khác cũng lộ ra vẻ mặt quái dị tương tự.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Y Võ Thánh Tay
- Chương 42: Tảng đá vụn