Ninh Khinh Bình nhìn thấy hai người, sắc mặt biến đổi, thu lại tư thái tùy ý, nói: “Lâm Tả, mày muốn làm gì?”
Dường như Lâm Tả bị dọa một trận, bày ra vẻ hoảng sợ, sau đó cười nói với cô gái bên cạnh: “Bảo bối, em biết người này là ai không?”
Cô gái làm ra vẻ vô tội, lắc lắc đầu.
Lâm Tả đắc ý nói: “Hí hí. Có lẽ em không nhớ được tên của anh ta đâu, nhưng mà biệt danh của anh ta em nghe qua rồi đấy. Anh ta được xưng là cậu chủ béo nhất Ly Thành đấy. Chậc chậc, thật là vinh hạnh quá, béo nhất Ly Thành. Cha anh sao lại có thể sinh ra đứa con trai như anh chứ.”
“À, anh ta chính là tên béo kia mà cậu Lâm thường xuyên nhắc tới.” Cô gái kia bừng tỉnh hiểu ra, nói.
Lâm Tả càng thêm đắc ý, cười nói: “Đương nhiên rồi. Ngoài anh ta ra, còn ai gánh nổi cái tên béo ú lu này nữa chứ?”
Hai người kẻ xướng người họa, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Ninh Khinh Bình.
Sắc mặt Ninh Khinh Bình tái mét một mảnh, tuy là anh ta béo nhưng hận nhất là người khác gọi anh ta là béo ú. Nhưng gia cảnh của tên Lâm Tả trước mắt này cũng không khác gì anh ta, hơn nữa cũng làm ăn trong lĩnh vực dược liệu Trung Y, mâu thuẫn của hai nhà đương nhiên cũng lan tới trên người hai bọn họ. Mà Lâm Tả xem như trai đẹp đúng chuẩn. So sánh với anh ta, dáng người của Ninh Khinh Bình đương nhiên bị lời nói của Lâm Tả làm cho nhục nhã!
“Lâm Tả, mày đừng có khinh người quá đáng!” Ninh Khinh Bình gằn giọng nói.
Lâm Tả cười nói: “Người khác thì sợ Ninh béo ú mày chứ tao đây không sợ. Nghe nói bây giờ mày còn chưa tìm được thầy kiểm định thuốc, he he, đại hội đấu giá Trung Y lần này sợ là mày tay không mà về thôi. Đổi cách nói khác chính là với chút bản lĩnh này của mày, không chừng còn bị người ta lừa sạch cái thân béo tốt này luôn đó. Ha ha ha!”
“Ai nói tao không tìm được thầy kiểm định thuốc?” Ninh Khinh Bình sốt ruột nên nói thẳng đuột ra.
“Ồ?” Nụ cười tươi rói của Lâm Tả thu lại một chút. Sau đó có vẻ lúc này mời nhìn thấy Đường Nghiêu đang ngồi đối diện Ninh Khinh Bình, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cười khẩy nói: “Không phải anh ta là thầy kiểm định thuốc mà mày mời tới đấy chứ?”
Ninh Khinh Bình biết bản thân mình nói lỡ lời rồi nhưng lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu gật gật đầu. Có cái gọi là thua người không thua trận đó, khí thế tuyệt đối không thể thua được.
Ai ngờ anh ta vừa mới gật gật đầu, Lâm Tả càng cười đắc ý hơn nữa, ôm bụng cười đến cong cả lưng, bày ra dáng vẻ vô cùng khoa trương, nói: “Ha ha ha, Ninh béo ú, mày chọc tao cười vỡ bụng rồi. Mày mời một thằng ranh đi làm thầy kiểm định thuốc cho mày, cảm thấy bản thân mày bị lừa sạch bách còn chưa đủ hả? Mày đi ra đường tùy tiện kéo một đứa tới còn mạnh hơn cái thằng này.”
Ninh Khinh Bình giải thích nói: “Tài năng của người anh em Đường sao mày có thể biết được.”
Tuy là nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Ninh Khinh Bình cũng không có tự tin như thế. Dù sao anh ta cũng chỉ gặp mặt Đường Nghiêu một lần, còn chưa có hỏi kỹ càng. Sở dĩ mời anh tới cũng chỉ là có bệnh mới lo tìm thầy thôi.
“À. Tao đây sẽ chuẩn bị xem Ninh béo ú mày thể hiện sức mạnh.” Lâm Tả cười nói: “Có điều lần này chắc chắn mày phải chạy sau mông tao hít khói thôi. Hứ hứ, lần này nhà họ Lâm đã bỏ một số tiền lớn để mời đại sư Hứa Độ tới làm thầy kiểm định thuốc. Mày biết đại sư Hứa Độ là ai không? Đó chính là đại sư chuyên khí công sư Trung Y nổi danh khắp chốn Tây Bắc đấy, cho dù là những giáo sư trong các học viện y của Ly Thành cũng phải tôn sùng kính nể ông ấy đấy?”
“Hứa Độ! Nhà họ Lâm mày mời được cả Hứa Độ!” Ninh Khinh Bình nghẹn ngào nói: Khoảng thời gian này tên tuổi của đại sư Hứa Độ vô cùng vang dội ở Ly Thành, gần như tất cả những người có chút kiến thức thì đều nghe tới.
“Không sai!” Lâm Tả ngạo nghễ nói: “Cho nên, cho dù mày có mời ai tới thì định sẵn là kẻ thất bại rồi.”
Đôi mắt anh ta liếc xéo Đường Nghiêu một cái, một tiếng hừ truyền qua lỗ mũi, nói: “Dựa vào anh? Cũng xứng làm thầy kiểm định thuốc? Đúng là không biết phải nói gì!”
Nói xong, Lâm Tả ôm eo cô gái trẻ đi mất.
Trên mặt Ninh Khinh Bình lộ vẻ chán nản, nhìn dáng vẻ là bị những lời nói mới rồi của Lâm Tả đả kích không nhẹ.
“Anh có thể nói tỉ mỉ cho tôi nghe về cái đại hội đấu giá Trung Y này không?” Đường Nghiêu nhìn vẻ mặt khó coi của Ninh Khinh Bình, hỏi.
Ninh Khinh Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua đột nhiên, trong lòng có chút áy náy. Nếu không phải anh ta khăng khăng muốn kéo Đường Nghiêu tới làm thầy kiểm định thuốc thì sao lại bị Lâm Tả nhục nhã được. Xoa dịu bớt cõi lòng thấp thỏm, Ninh Khinh Bình chậm rãi nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết công ty dược phẩm lớn nhất Ly Thành chúng ta là Tập đoàn Quang Cảnh ha?”
Nhìn thấy Đường Nghiêu gật đầu, Ninh Khinh Bình mới nói tiếp: “đại hội đấu giá Trung Y là do Tập đoàn Quang Cảnh đứng ra tổ chức, cũng chỉ có công ty lớn như thế này mới có bản lĩnh tổ chức đại hội lớn như thế. Chỉ đáng tiếc là, tuy nhà họ Ninh có chút gia sản nhưng cũng không lọt vào mắt Tập đoàn Quang Cảnh. Mà lần đại hội đấu giá này khác với những lần đại hội đấu giá trong quá khứ. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì gần đây Tập đoàn Quang Cảnh đang nghiên cứu phát minh ta hai loại thuốc mới, rất có thể sẽ nương theo đại hội đấu giá lần này để tìm kiếm người cùng hợp tác. Đó cũng là lý do ba tôi bắt tôi nhất định phải tham gia.”
Đường Nghiêu nghe thế cuối cùng cũng hiểu được một chút. Hai loại thuốc mà Tập đoàn Quang Cảnh muốn tuyên bố ra hẳn là thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài khoảng thời gian trước anh giao cho Diệp Quang Cảnh. Anh suy nghĩ một hồi, sau đó cười nói: “Sao thế? Bây giờ còn muốn tôi làm thầy kiểm định thuốc không?”
Ninh Khinh Bình sửng sốt, thở dài một hơi, nói: “Không cần đâu. Không nghĩ tới lần này nhà họ Lâm bỏ được cả gốc lẫn vốn như thế, đến đại sư Hứa Độ cũng mời được. Cậu đi cũng không thay đổi được gì.”
Tuy là anh ta đã nói rất khéo léo rồi nhưng ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng, Đường Nghiêu không bằng đại sư Hứa Độ, đi cũng không được việc.
Đường Nghiêu lại nhớ tới một màn vừa nãy khiến cho Hứa Độ chịu thiệt, không khỏi cười nhẹ, nói: “Làm sao? Lâm Tả mới nói có mấy câu thôi mà anh đã không có dũng khí đi tới đó à!”
Ninh Khinh Bình nghe vậy, ngây người một chút, sau đó vỗ đùi, trên mắt hiện lên vẻ hung ác, nói: “Mẹ nó chứ, cậu nói có lý. Tôi cũng không tin, Lâm Tả anh ta mời được đại sư Hứa Độ thì làm sao chứ. Chẳng lẽ có thể hốt hết được mọi thứ tốt à. Nhà họ Lâm anh ta ăn thịt còn không cho nhà họ Ninh tôi húp canh à.”
Dứt lời, Ninh Khinh Bình cắn răng nói: “Đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong, tôi dẫn người anh em Đường tới hiểu biết một chút về đại hội này. Cũng không để cậu theo tôi một chuyến vô ích chứ. Người anh em Đường, cậu xem thế nào?”
Đường Nghiêu khẽ gật đầu.
Ninh Khinh Bình nói: “Chỉ đáng tiếc là, lần này nhà họ Lâm cũng mời được đại sư Hứa Độ rời núi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn sẽ thành đối tác của Tập đoàn Quang Cảnh rồi. Lần này đợi ba già tôi về, có lẽ tôi còn phải nghe mắng một trận đấy.”
Đường Nghiêu cười nói: “Vậy cũng không chắc đâu.”
Nếu mà Ninh Khinh Bình không tồi, Đường Nghiêu sẽ không ngại dẫn anh ta đi gặp Diệp Quang Cảnh. Nói thẳng ra thì, anh mới là người cầm quyền chân chính của công ty dược Quang Cảnh. Hơn nữa hai tờ phương thuốc kia vẫn là do anh lấy ra, quyền quyết định này vẫn có được. Còn nhà họ Lâm, trong lòng Đường Nghiêu đã phán tử hình cho bọn họ, chắc chắn không có khả năng hợp tác!
Ninh Khinh Bình nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Cậu từ nơi khác tới sao mà biết được thực lực của công ty dược Quang Cảnh chứ. Thôi bỏ đi, không nói nữa. Chúng ta nhanh chóng ăn cơm xong đi rồi tôi đưa cậu đi tìm hiểu một chút.”
Hai người ăn xong cơm, Ninh Khinh Bình dẫn theo Đường Nghiêu lái xe ra vùng ngoại ô đến sơn trang nghỉ dưỡng Yến Tử Hồ. Sơn trang nghỉ dưỡng Yến Tử Hồ này là sản nghiệp dưới cờ Tập đoàn Quang Cảnh, đại hội đấu giá Trung Y hằng năm đều được tổ chức ở đây.
Đỗ xe xong, Ninh Khinh Bình đang chuẩn bị dẫn Đường Nghiêu vào trong sơn trang thì đúng lúc này, di động của Đường Nghiêu lại vang lên. Vừa nhìn thì thấy thông báo cuộc gọi hiện lên, vậy mà lại là điện thoại của Diệp Quang Cảnh.