Thầy Trần trốn tránh không kịp, bị chén trà kia nện lên sống mũi, hai dòng máu tươi lập tức chảy ra. Trong lòng ông ta nói thầm: “Nếu không phải là anh ngầm đồng ý thì sao tôi dám làm như vậy. Bây giờ chuyện xảy ra trước mắt lại lôi tôi tới làm người chịu tội thay.”
Có điều những lời này thầy Trần chỉ dám xả trong lòng, không dám nói ra trước mặt ông chủ Từ.
Sắc mặt ông chủ Từ thay đổi một lượt, sau đó nói: “Đi, đi gọi Lưu Tam tới đây cho tôi, chưa có một ai có thể chiếm lợi ích từ trong tay Từ Xương Đức tôi mà có thể tiêu dao tự tại đâu.”
Thầy Trần nghe vậy trong lòng đột nhiên vui vẻ. Lưu Tam này là một thủ lĩnh nhỏ của bang Long Hổ ở khu vực này. Có vài thuộc hạ bán vé, ngày thường giúp bọn họ không ít việc không để người khác biết.
Đường Nghiêu cầm một túi thuốc chuẩn bị về trường học một chuyến trước, anh vừa mới đi ra khỏi phòng thuốc Trung Y không bao xa thì nghe thấy phía sau có tiếng người hô: “Người anh xem, hãy dừng bước.”
Đường Nghiêu xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi béo mập đi về phía anh. Một khuôn mặt tròn vo khiến người ta cảm thấy nung núc thịt, cao lớn vạm vỡ. Chiều cao gần một mét tám vốn dĩ khá là cao kều, nhưng phối hợp với cơ thể gần 100 kilogam lại khiến người ta cảm giác vô cùng mập mạp.
Khóe miệng Đường Nghiêu kéo kéo, tên này không khỏi quá béo nhỉ. Nhìn anh ta đi đường lung lay thế kia, Đường Nghiêu lo lắng có khi nào trên người anh ta rớt xuống hai miếng thịt không nữa.
Tên mập mạp này đi tới trước mặt Đường Nghiêu, vươn bàn tay múp míp thịt vỗ vỗ bả vai Đường Nghiêu. Khóe miệng kéo lên một độ cung tự cho là một nụ cười hiền lành, nói: “Người anh em, cậu thực sự rất có tài đấy.” Nói rồi, anh ta còn bật ngón tay cái lên. Chỉ là không biết có phải do hình thể quá mức bưu hãn không mà lại khiến cho cậu ta thêm vài phần dữ tợn.
Đường Nghiêu lui về sau một bước, né tránh bàn tay mập mạp tiếp xúc, nói: “Anh có chuyện gì?”
Anh cũng không quen biết cái người mập mạp trước mắt tự tới làm quen này đâu.
Tên mập vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Tôi tên Ninh Khinh Bình, Khinh là cơ thể nhẹ như yến, Bình nghĩa là thái bình.”
Đường Nghiêu nghe vậy thì đánh giá tên mập một phen, anh thực sự không có cách nào liên hệ cái tên mập mạp trước mắt này với cơ thể nhẹ như yến được.
“Xin chào, tôi là Đường Nghiêu, Đường trong họ Đường ngày xưa, Tuấn trong đẹp trai, tuấn tú.” Đường Nghiêu cũng giới thiệu giống thế, hỏi tiếp: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Ninh Khinh Bình cười nói: “Người anh em Đường, mới rồi ở phòng thuốc Trung Y hành động của cậu đúng là khiến lòng người sảng khoái nhá. Thầy Trần kia ngày thường ỷ vào có Từ Xương Đức kia làm chỗ dựa, cộng thêm khả năng nhận biết và phân biệt dược liệu nên thường xem thường người khác lắm. Hôm nay người anh em đúng là đã thay cho số đông quần chúng nhân dân chịu khổ xả ra một bụng tức đó, đúng là sảng khoái mà.”
Nói xong, dường như Ninh Khinh Bình vẫn còn khó chịu, nói: “Mẹ kiếp. Khó trách thuốc trước đây tôi mua từ phòng thuốc Trung Y đó lại không có hiệu quả. Bây giờ nhớ ra, nói chừng bọn họ cũng bán thuốc giả cho tôi.”
Một lần nữa Đường Nghiêu cạn lời, anh đã béo thành dạng này rồi, thuốc giảm béo bình thường sao mà hiệu quả được.
“Bỏ đi. Không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa. Gặp được nhau tức là có duyên, người anh em, hôm nay cậu giúp tôi xả được cơn tức này tôi phải cảm ơn cậu đàng hoàng mới được. Đi, tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Ninh Khinh Bình vô cùng hảo sảng nói.
Đường Nghiêu nói: “Không cần đâu.”
“Cần chứ.” Ninh Khinh Bình béo ú nghe vậy, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, nói: “Người anh em không nể mặt như thế, có phải xem thường tên béo ú như tôi không đó.”
Ninh Khinh Bình lớn lên vốn mập mạp, đứng ở đó thôi cũng khiến người ta có một loại cảm giác bị núi cao đè xuống, lời này vừa nói ra xong, đúng là có hơi mang tính uy hϊếp đấy.
Không để cho Đường Nghiêu nói thêm gì nữa, Ninh Khinh Bình béo ú lại duỗi cánh tay nần nẫn qua ôm vai anh, thấp giọng nói: “Người anh em, thật ra nhá, tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu chỉ giáo.”
Ánh mắt lúc này Ninh Khinh Bình nhìn Đường Nghiêu y chang người đàn ông độc thân nhiều năm nhìn thấy cô gái mà mình thích vậy, lấp lánh tỏa sáng. Nhìn đến nỗi trong lòng Đường Nghiêu trống rỗng, gắng sức thoát khỏi ôm ấp của béo ú, lại nhìn dáng vẻ mập mạp, trong lòng anh biết nếu anh từ chối thì tên mập này có lẽ sẽ liều chết dây dưa đến cùng mất.
“Vậy được rồi.” Đường Nghiêu căng da đầu đồng ý.
Trên mặt múp míp của Ninh Khinh Bình lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Thế không phải là được rồi à. Hí hí. Cậu chờ tôi ở đây, tôi đi lái xe.”
Đường Nghiêu nhìn theo bóng dáng đi xa của Ninh Khinh Bình, khóe miệng không khỏi kéo lên một nụ cười khổ, tên béo ú này đúng là có chút buồn cười.
Xe Ninh Khinh Bình lái chính là xe BMW đời mới nhất màu bạc, nhìn điệu bộ này thì gia cảnh của béo ú cũng không Tề Lâm đâu. Đường Nghiêu lên xe, béo ú lập tức tự làm quen hàn huyên, đề tài phần lớn là về những gì liên quan đến Trung Y Lúc này Đường Nghiêu mới biết vậy mà trong nhà béo ú lại cũng làm về dược liệu Trung Y.
“Đúng rồi, Từ Xương Đức kia cũng không phải là người tốt lành gì đâu. Cậu đừng có mà thấy vẻ mặt ông ta hiền lành, thật ra hay đâm sau lưng đấy. Lần này cậu làm ông ta tổn thất nhiều như vậy, nói không chừng ông ta sẽ tìm cậu gây phiền phức đó.” Ninh Khinh Bình vừa lái xe vừa nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đường Nghiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, không cần Ninh Khinh Bình nói, anh cũng biết Từ Xương Đức không tốt lành gì.
“Hì hì. Chẳng qua Ninh Khinh Bình tôi định kết bạn với cậu rồi thì sẽ không để cậu phải chịu uất ức. Yên tâm đi, có tôi che chở cho cậu.” Ninh Khinh Bình vỗ ngực bảo đảm nói.
Đường Nghiêu không bày tỏ ý kiến, kẻ hèn như Từ Xương Đức, anh còn không để vào mắt.
Ninh Khinh Bình đưa Đường Nghiêu tới một khách sạn rất là xa hoa trong nội thành, quen cửa quen nẻo gọi đồ ăn.
Nói thêm vài câu nữa, lúc này Ninh Khinh Bình mới vào chủ đề chính: “Người anh em, không biết cậu có nghe nói tới đại hội bán đấu giá Trung Y vào buổi tối không?”
“Đại hội bán đấu giá Trung Y?” Đường Nghiêu nhướng mày lên, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Ninh Khinh Bình nói: “Nhìn dáng vẻ này của người anh em chắc cũng không phải là người bản địa Ly Thành. Đại hội bán đấu giá Trung Y này cứ cách một khoảng thời gian sẽ được tổ chức một lần ở Ly Thành. Ở trên hội đấu giá, sẽ bán rất nhiều dược hiệu niên đại, thậm chí một vài dược liệu cổ quái hiếm lạ bình thường ít khi gặp được cũng có. Loại sự kiện như này có không ít người ở nơi khác đến tham gia.”
“Ha ha, anh muốn tôi đi giúp anh nhìn hàng chứ gì.” Lập tức, Đường Nghiêu đã nghĩ ra nguyên nhân Ninh Khinh Bình tìm mình.
Ninh Khinh Bình giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Người anh em Đường đúng là người thông minh. Nói thật với anh, tôi không am hiểu lắm về nhận dạng, phân biệt Trung Y. Nhưng lần này ông già nhà tôi lại đúng lúc ra ngoài. Nếu tôi mà làm ra chuyện sai lầm gì, người cha già của tôi sợ là sẽ đánh mông tôi đến nở hoa mất. Người anh em, cậu giúp được tôi đó. Vừa rồi ở tiệm Trung Y tôi thấy cậu nói rõ ràng như vậy, nhất định sẽ có mắt nhìn về nhận dạng, phân biệt dược liệu, đến lúc đó kiểu gì cũng tốt hơn tôi đi mua lung tung.”
Đường Nghiêu không khỏi cười khổ một tiếng, hóa ra Ninh Khinh Bình cũng không tin tưởng gì lắm về anh, chỉ có vài phần hy vọng mà thôi. Anh suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị mở miệng từ chối uyển chuyển chút nhưng lúc này một tiếng cười khẽ vang lên từ ngoài cửa: “Yo, đây không phải là Ninh béo ú của chúng ta sao? Bây giờ còn nhàn rỗi tới nơi này ăn cơm cơ mà.”
Vừa dứt lời, một nam một nữ đi tới trước bàn của hai người Đường Nghiêu.
Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp. Quần áo mặc trên người hai người đó liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giá trị xa xỉ, đặc biệt là người nam kia, khí chất phi thường, nghĩ chắc chắn gia cảnh cũng khá giả lắm.