Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Y Võ Thánh Tay

Chương 37: Tranh luận

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ồ?" Người đàn ông trung niên lộ ra biểu cảm hứng thú, nói: "Cậu có ý gì đây? Mua không nổi thì nói không mua nổi, việc gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?”

Đường Nghiêu chỉ vào nhân sâm trong hộp kia nói: "Loại nhân sâm rách nát này là thứ mà ông dám bán một triệu mốt tệ, thật sự coi mọi người là kẻ ngốc không biết gì sao?"

Trong lòng người đàn ông trung niên khẽ động rung lên, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cậu bảo cái này không đến năm mươi năm?"

Đường Nghiêu gật đầu nói: "Nhân sâm này thật sự là đã năm mươi năm, nhưng mà không phải là nhân sâm rừng mà tôi muốn, mà là nhân sâm nuôi trồng bình thường. Chênh lệch gấp mấy lần so với giá của nhân sâm rừng. Ha ha, phòng thuốc Trung Y của mấy người là mở cửa làm ăn như vậy sao?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt. Thứ trong hộp thật sự là nhân sâm bình thường mà thôi, ông ta lúc nãy vì bị ma quỷ ám cho nên mới đem nhân sâm bình thường ra bán, từ đó kiếm được một khoảng, không nghĩ lại bị vạch trần như vậy.

Một tia kinh hoàng kia lóe lên rồi lại biến mất, người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh như cũ lạnh lùng nói: "Cậu hiểu cái gì chứ! Cũng chỉ là không đủ tiền mua rồi viện lý do mà thôi. Nếu như không mua được thì cút đi cho tôi!"

Nói xong người đàn ông trung niên đưa tay muốn lấy lại hộp dược liệu kia, nhưng mà Đường Nghiêu đã trực tiếp bắt lấy cổ tay của ông ta, cười lạnh nói: "Thế nào? Chẳng lẽ là trong lòng có chột dạ.”

Người đàn ông trung niên muốn rút ta về, nhưng lại phát hiện lực tay của đối phương quá lớn, ông ta hoàn toàn không phản kháng lại được. Người đàn ông trong cơn giận dữ đã hét lên với hai nhân viên bảo vệ đang ngồi ở cửa: "Mẹ kiếp, hai người các ngươi bị mù hết rồi sao. Vẫn chưa thấy ở đây đang có cướp sao? Còn không mau tới đây."

Hai nhân viên bảo vệ đã sớm phát hiện ra sự khác thường, sau khi nghe như vậy thì lập tức lao tới chỗ phía Đường Nghiêu. Nhưng mà thân thể của hai người bọn họ cũng chỉ là cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi, đâu phải là đối thủ của Đường Nghiêu. Chỉ thấy Đường Nghiêu đá một cước ra, không thấy rõ như thế nào, chỉ thấy hai người bảo vệ kia lập tức ngã xuống đất, hai chân mềm nhũn ra đứng cũng không đứng được.

Lúc này, những người khác trong phòng thuốc Trung Y cũng cũng chú ý tới nơi này, nhao nhao vây lại xem.

Người đàn ông trung niên dùng tay kia chỉ vào Đường Nghiêu, mắng: "Mọi người nhìn xem, người này rõ ràng là không có tiền để mua thuốc, vậy mà lại muốn cướp đồ.”

"Nhìn qua đẹp trai nhã nhặn như vậy, làm sao nhân phẩm lại kém đến thế." Lời nói của người đàn ông trung niên lập tức khiến quần chúng vây xem đồng tình và phẫn nộ, nhao nhao lên tiếng chỉ trích Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, sau đó trầm giọng nói: "Ha ha. phòng thuốc Trung Y của các người bán thuốc giả, lấy giả làm thật, bị tôi vạch trần thì lại dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này."

Chính là vì có những người như người đàn ông trung niên này cho nên Trung Y mới xuống dốc đến thế.

"Phòng thuốc Trung Y là một trong những cửa hiệu Trung Y lớn nhất Ly Thành, làm sao có thể làm ăn gian dối. Chàng trai, anh đừng có ngậm máu phun người." Có người chủ động giải thích cho phòng thuốc Trung Y.

"Thằng nhóc thối, cậu làm nhục tôi thì có thể, nhưng không được làm nhục phòng thuốc Trung Y của tôi." Người đàn ông trung niên cứ như là bị trời xanh ủy khuất, khàn giọng gào lên: "Cậu nói tôi bán thuốc giả, vậy thì cậu lấy bằng chứng ra xem, nếu như không có thì đừng trách vì sao tôi không khách khí. Đến lúc đó cho dù có táng gia bại sản thì tôi cũng phải khiến cậu trả giá đắt."

Đường Nghiêu chế giễu một tiếng, đám người này hoàn toàn đều không hiểu cái gì cả, chỉ có thể bị lừa gạt. Anh đem cái hộp chứa nhân sâm kia mang đến trước mặt mọi người, nói: "Tôi muốn nhân sâm rừng, nhưng mà người này đưa cho tôi cái này, cái này còn không phải là bán thuốc giả sao.”

"Yo. Cái đó không phải là đồ thật sao sao? Lần trước tôi cũng mua loại nhân sâm rừng này ở đây, tốn của tôi gần triệu bạc." Rất nhanh, trong đám người lập tức có người nhận ra dược liệu trong hộp.

Sau đó lại có thêm mấy người hưởng ứng, những người đều đã mua "nhân sâm rừng" trong tay Đường Nghiêu.

"Anh bạn trẻ, cậu nói nhân sâm rừng này là thuốc giả, vậy thì có bằng chứng gì không?" Lúc này, không còn ai chú ý đến mâu thuẫn giữa Đường Nghiêu và người đàn ông trung niên kia nữa. Bọn họ chỉ muốn biết cuối cùng thứ bọn họ mua là đồ thật hay giả, dù sao bọn họ cũng đã tốn không ít tiền.

Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi, xem ra ông ta lừa gạt cũng không chỉ mình anh.

"Nhân sâm rừng có đường vân dày đặc và sâu, vòng tròn đối diện với nhau, không có liên kết với nhau. Nhân sâm bình thường không có những đặc điểm này." Đường Nghiêu từ từ nói.

Mọi người nhìn thấy Đường Nghiêu nói chắc chắn như thế, sau khi nghe xong thì trong lòng có mấy phần tin tưởng. Lại nhìn kỹ cái gọi là nhân sâm rừng trong cái hộp kia, thật sự không có cái loại đường vân này.

Người đàn ông trung niên nghe Đường Nghiêu nói xong, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong, không nghĩ tới ở Ly Thành nho nhỏ này lại thật sự gặp được người tài giỏi.

"Trần sư phụ, có phải ngài nên giải thích với chúng tôi một chút đúng không? Có phải phòng thuốc Trung Y các người làm ăn buôn bán như vậy không?" Có người hét lên trong đám đông vây xem. Bọn họ tự nhận là không ngoan hiểu biết, không ngờ vậy mà lại bị tên đàn ông trung niên này đùa bỡn xoay vòng vòng.

Lúc này Đường Nghiêu mới buông tay ra, người đàn ông trung niên kia cuối cùng cũng không thể kêu lên được nữa, đối diện với lời chỉ trích và chất vấn của nhiều người như vậy, ông ta ngay cả dũng khí phản bác cũng không có. Mà nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh kia cũng đã sớm bị dọa cho ngây người, không nghĩ tới cái tên thoạt nhìn nho nhã yếu đuối như vậy mà lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Ngay khi phòng thuốc Trung Y đang hỗn loạn, bỗng nhiên có người hô lên: "Ông chủ Từ đến rồi.”

Đường Nghiêu theo tiếng hô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục thắt cà vạt từ cửa phòng thuốc Trung Y đi vào, ông ta bước đi ngang dọc, trong lúc đi lại khiến cho người ta có một loại khí thế vô cùng phong thái. Đám người tự động nhường đường cho ông ta, ông ta đi tới trước mặt Đường Nghiêu, nói: "Anh bạn trẻ này, chuyện này tôi đã hiểu rõ rồi, lần này là do tôi không quản lý tốt nhân viên.”

Bốp bốp!

Ông ta vỗ tay hai cái, ngay lập tức có người cầm một cái hộp đến.

Ông chủ Từ đưa cái hộp trong tay cho Đường Nghiêu, nói: "Cái này là nhân sâm rừng năm mươi năm mà anh bạn trẻ này muốn. Lần này là phòng thuốc Trung Y của tôi sai, những dược liệu kia tôi sẽ giảm giá cho cậu tám phần, coi như là một chút bồi thường của tôi.”

Nói xong, ông ta xoay người cao giọng nói về phía đám người: "Nếu như trước đây các vị đã mua cùng một loại sản phẩm này thì đều có thể lấy được bồi thường từ chỗ phòng thuốc Trung Y của tôi. Xảy ra loại chuyện như vậy tôi cũng rất đau lòng. Nhưng chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích. Tôi lấy danh dự của Từ gia chúng tôi ra để đảm bảo!"

Câu này vừa nói ra tiếng ồn ào trong đám người nhất thời dừng lại, có vài người giơ ngón tay cái lên với vị ông chủ Từ này, khen ngợi ông ta rất biết cách làm người. Phòng thuốc Trung Y có thể trở thành một trong những hiệu thuốc lớn nhất ở Ly Thành này đương nhiên sau lưng cũng có bối cảnh thâm sâu. Nghe nói cha của vị ông chủ Từ này là một vị giáo sư ở trường đại học học viện Trung Y của Ly Thành.

Đường Nghiêu có chút bội phục nhìn thoáng qua ông chủ Từ, dựa vào một hai câu đã có thể dập tắt sự tức giận của mọi người, càng thu phục được lòng người, thật sự là rất biết cách làm ăn.

Xảy ra loại chuyện này phòng thuốc Trung Y không dám làm khó Đường Nghiêu nữa, sau khi đóng gói xong dược liệu mà Đường Nghiêu cần, Đường Nghiêu trực tiếp quẹt thẻ thanh toán, dáng vẻ ngay thẳng phóng khoáng kia khiến vị nữ nhân viên phục vụ sửng sốt. Đây là gần triệu đấy. Lúc trước cô ta còn hoài nghi Đường Nghiêu không lấy ra được tiền hay không.

Phía sau của phòng thuốc Trung Y.

Ông chủ Từ nụ cười ôn hòa kia, trên mặt lộ ra sự lạnh lùng, một cái đánh nặng nề vang lên bàn gỗ đàn, trầm giọng nói: "Thật là thằng nhóc thối, khiến cho tôi tổn thất một khoảng lớn như vậy."

Trần sư phụ nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, lên tiếng nói: "Ông chủ, chuyện này tuyệt đối không thể tha cho thằng nhóc thối kia.”

Ba!

Ông chủ Từ đem chén trà sứ thanh hoa trong tay đập lên mặt người đàn ông Trần, lạnh lùng nói: "Anh còn dám nói sao, nếu như không phải anh tham lam quá mức, có mắt không tròng thì sẽ trêu chọc vào nó sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »