"Giáo sư Thẩm cũng không phải cần tự trách mình, phương pháp mà Hứa đại sư dùng có chút đặc biệt, người bình thường nhìn không ra cũng là chuyện bình thường." Đường Nghiêu an ủi. Nếu như không phải có thành tựu to lớn trong Trung Y của nhà họ Đường thì anh cũng không có cách nào để nhận ra.
Thẩm Dư nghe vậy, ngược lại xấu hổ hơn nữa, nói: "Người anh em họ Đường này không cần phải an ủi tôi. Tôi chỉ là tiếc hận bản thân mình không thể thành thục Trung Y, để giảm thiểu thành kiến của mọi người với Trung Y.”
Tình trạng của Trung Y trong những năm này không được tốt lắm, thậm chí còn bị một số người xem như là tà thuật phong kiến. Cho nên để phát triển được Trung Y thì trước tiên chúng ta phải khiến cho mọi người thay đổi định kiến này. Đây là việc mà ông cụ Đường đã dùng cả đời để thực hiện, Đường Nghiêu tuyệt đối không dám quên.
"Vậy thì kế theo mọi người tính làm gì với vị Hứa đại sư này như thế nào?" Đường Nghiêu trầm ngâm hỏi.
Thẩm Dư suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, nói: "Mặc dù anh vạch trần được thủ đoạn của Hứa Độ, nhưng mà hôm nay anh cũng khiến cho các giáo sư và viện trưởng của học viện y học mất đi thể diện. Chỉ sợ bọn họ chẳng những sẽ không thừa nhận mà ngược lại còn càng thêm xem trọng Hứa Độ. Không chừng bọn họ sẽ thật sự thuê vị Hứa Độ đại sư này làm giáo sư danh dự của học viện y học, đến lúc đó còn không biết có bao nhiêu người sẽ bị lừa gạt."
Đường Nghiêu tức giận nói: "Cũng vì những kẻ bất lương này góp tay cho chuyện lừa đảo, cho nên Trung Y mới bị người ta hiểu lầm đến như vậy.”
Trong lòng Thẩm Dư buồn bực không thôi, vốn tưởng rằng Hứa đại sư này thật sự là đại sư khí công gì đó, kết quả chỉ là kẻ lừa đảo. Mà mà những đồng nghiệp của mình đến bây giờ vẫn còn u mê bất chấp, khiến cho ông thật sự không có cách nào để đối mặt với Đường Nghiêu.
Trương Lực đứng ở bên cạnh không nói một lời, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta phát hiện thầy giáo của mình hình như vô cùng tôn trọng Đường Nghiêu, chẳng lẽ anh ta đã nhìn lầm vị trí của Đường Nghiêu.
Chỉ có vẻ mặt Thẩm Như Mộng là sùng bái nhìn Đường Nghiêu, giống như thiếu nữ sùng bái anh hùng vậy, trái tim như có con nai con đang chạy loạn ở bên trong.
Sau đó Đường Nghiêu cùng với Thẩm Dư và Thẩm Như Mộng đi ăn một bữa cơm. Thẩm Dư vẫn còn có chút mất hứng, dù sao ông cũng tưởng rằng vị Hứa đại sư kia có thể trị được bệnh hàn quái đản của Thẩm Như Mộng, nhưng mà không ngờ là kẻ lừa đảo, cái này khiến cho ông có chút không thể chấp nhận được.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Dư và Thẩm Như Mộng về nhà, mà Đường Nghiêu không lập tức trở về đại học Vinh, mà đi tới phòng thuốc Trung Y.
Phòng thuốc Trung Y này là một trong những cửa hiệu Trung Y tốt nhất Ly Thành, gần như tất cả mọi dược liệu đều có thể mua ở đây.
Mấy ngày nay Đường Nghiêu cẩn thận suy xét về bệnh tình của Thẩm Như Mộng, đã có chút suy nghĩ. Dự định sẽ châm cứu cho cô, đồng thời phối hợp với Trung Y và xoa bóp cho cô, xem xem có thể mang giúp được chút gì cho Thẩm Như Mộng hay không. Đương nhiên loại thuốc mà anh chuẩn bị sắc cũng không phải là loại hàng hóa bán ở đường lớn bên ngoài, mà là đơn thuốc gia truyền mấy trăm năm của nhà họ Đường truyền lại.
Cửa hàng Trung Y trang trí theo phong cách cổ kính cổ, bên trong thanh lịch lộ ra sự xa hoa, khí phái không gì sánh bằng. Đường Nghiêu vừa đi vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, khiến cho tinh thần người ta phấn chấn.
"Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh có nhu cầu gì không?" Đường Nghiêu vừa mới vào cửa lập tức đã có một cô gái trẻ mặc sườn xám màu đỏ tươi nghênh đón, hỏi. Xem ra cô gái này chắc là nhân viên phụ trách tiếp đón khách của cửa hiệu Trung Y này
"Tôi muốn mua một ít dược liệu." Đường Nghiêu thản nhiên nói. Nói xong, anh lấy một tờ giấy đã viết chi chít trong tay đưa cho nhân viên phục vụ.
Cô gái trẻ nhìn lướt qua, sau đó lông mày hơi nhíu lại, không khỏi nhìn thoáng qua Đường Nghiêu. Cũng không phải cửa hiệu Trung Y này không bán những loại dược liệu viết trên giấy. Mà những loại dược liệu trên tờ giấy của Đường Nghiêu đều vô cùng trân quý, giá cả đương nhiên cũng rất cao, nhưng mà Đường Nghiêu ăn mặc tầm thường như vậy, cô ta thật sự không nghĩ rằng Đường Nghiêu có đủ tiền để có thể mua được những loại dược liệu này.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ các cô không có bán mấy loại thuốc này sao?” Đường Nghiêu hỏi.
"Không, không phải, cửa hàng của chúng tôi có bán những loại thuốc này, chỉ là giá cả sẽ đắt hơn." Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói. Tuy rằng cô ta không được đào tạo chính quy từ chuyên ngành Trung Y, nhưng mà làm việc ở cửa tiệm Trung Y này lâu như vậy, dưới mưa dầm thấm lâu cũng biết giá cả đại khác của một ít loại Trung Y. Chỉ riêng sâm núi rừng năm mươi năm trên giấy đã có giá mấy trăm ngàn gần triệu tệ, anh trai trước mắt này thật sự có thể mua được sao?
Đường Nghiêu nghe vậy thì nở nụ cười. Anh khoát tay áo làm bộ dáng hào phóng, nói: "Yên tâm đi. Tiền không phải là vấn đề!”
Vừa rồi khi Thẩm Dư biết anh muốn mua thuốc chữa bệnh cho Thẩm Như Mộng thì ông đã nhét cho anh một thẻ ngân hàng màu vàng đen. Đường Nghiêu không biết trong thẻ đó cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng mà anh biết loại thẻ ngân hàng màu vàng đen này nhất định phải gửi tới hơn hai mươi triệu mới có thể có được.
Đường Nghiêu cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nghề dược phẩm vốn là một trong những ngành nghề dễ kiếm tiền nhất, mà loại thầy thuốc nửa đời người như Thẩm Dư cũng có tiếng tiếng vang trong Trung Y, nếu như không có mấy chục triệu mới là chuyện lạ.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin này của Đường Nghiêu, nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, nói: "Người này xem ra là không biết giá trị của những loại thuốc này rồi, nếu không thì làm sao dám nói ra loại lời này đây.”
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng nhân viên phục vụ vẫn duy trì lễ phép đưa Đường Nghiêu đến trước quầy, sau đó đưa tờ giấy kia cho một người đàn ông trung niên phía sau quầy.
Người đàn ông trung niên có chút lười biếng, nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó trực tiếp nói với Đường Nghiêu: "Những loại thuốc này tính ra ít nhất cũng phải triệu bạc. Cậu có đủ tiền để trả không? Nếu không thì đừng bắt tôi phải làm việc vô ích."
Đường Nghiêu cười nói: "Chỉ cần lấy dược liệu ra là được."
"Hừ." Người đàn ông trung niên có chút không vui, nhưng mà vẫn xoay người đi lấy dược liệu.
Động tác của người đàn ông trung niên rất thuần thục, rất nhanh đã đem hơn mười loại dược liệu đặt ở trên quầy.
"Không. Chỗ dược liệu mà cậu muốn này có giá là một triệu ba tệ." Người đàn ông trung niên chỉ vào cái hộp đặt ở giữa, kiêu căng nói: "Đây là nhân sâm rừng năm mươi năm mà cậu muốn, cũng là nhân sâm rừng duy nhất trong năm này của cửa hiệu chúng tôi, bán cho cậu một triệu mốt tệ.”
Đường Nghiêu gật đầu, nếu như là nhân sâm rừng năm mươi năm tuổi chính cống thì bán một triệu mốt tệ thật sự là không đắt.
"Tôi muốn xem trước một chút." Đường Nghiêu nói.
"Cậu có hiểu dược liệu không?" Người đàn ông trung niên khinh bỉ nói. Trong giọng nói là không chút che dấu ý khinh khi.
"Hiểu một chút." Đường Nghiêu cười nói. Thầy thuốc từ nhà họ Đường nếu như ngay cả dược liệu cũng không biết phân biệt được, vậy thì nói ra chẳng phải là khiến cho người ta cười rụng răng sao.
"A ha ha." Nhân viên phục vụ ở bên cạnh che miệng cười, rõ ràng là bị lời nói của Đường Nghiêu chọc cười. Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là đại sư phụ của phòng thuốc Trung Y này, ông ta thật sự là một cao thủ về Trung Y. Anh trai này vậy mà lại dám phô trương ở trước mặt đại sư phụ, quả thật là chơi đao trước mặt Quan Công.
Đường Nghiêu cũng không để ý bọn họ, bắt đầu cầm từng loại dược liệu ở trên bàn lên, cẩn thận xem xét từ cái, có đôi khi sẽ đặt lên chóp mũi ngửi một chút. Không thể không nói, cửa hiệu Trung Y này ở phương diện Trung Y có chỗ độc đáo, cất giữ dược liệu vô cùng tốt, dược liệu gần như không đánh mất đặc tính của nó.
"Cũng chỉ là giả vờ ra vẻ ta đây mà thôi." Nhìn bộ dạng nghiêm túc này của Đường Nghiêu, trong lòng của người đàn ông trung niên bĩu môi chế nhạo.
Nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, cô ta cảm thấy Đường Nghiêu rất thú vị, cũng không lập tức rời đi.
Vài phút sau, ngoại trừ nhân sâm rừng được bảo quản trong hộp gỗ kia ra, các dược liệu khác đều đã bị Đường Nghiêu kiểm tra xong.
Đường Nghiêu duỗi thắt lưng, vẻ mặt có vài phần suy tư. Nhân sâm rừng năm mươi năm này chính là dược dẫn trong phương thuốc của anh, là vị thuốc quan trọng nhất. Mở hộp ra, đập vào mắt là một gốc nhân sâm to bằng bàn tay, rễ cây dài nhỏ, toàn bộ thân cây nhân sâm có một loại màu vàng nhạt, có mùi thuốc nhàn nhạt tản mát.
Nhìn qua đúng là nhân sâm có tuổi đời, nhưng mà Đường Nghiêu cũng chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo kia, nói: "Đây chính là dáng vẻ làm ăn của phòng thuốc Trung Y mà các người mở cửa buôn bán sao?"