“Chẳng lẽ, ông sợ tôi đối với cháu gái của ông có ý đồ bất chính gì à?” Thấy Thẩm Dư có vẻ do dự, Hứa đại sư mím môi cười xác thực.
“Ông Thẩm, ông rốt cuộc bị gì vậy, cơ hội tốt như vậy mà còn không biết nắm bắt, qua hết thôn này chắc không có cửa hàng nào nữa rồi.” Thật hiếm thấy Hứa đại sư lên tiếng, vậy là có giáo sư học viện lên tiếng khuyên.
Trương Lực cũng nắm lấy tay áo của Thẩm Dư, thì thầm nhỏ: “Thưa thầy, con nghĩ để cô chủ nhỏ Như Mộng ở bên cạnh Hứa đại sư cũng là một điều tốt, một khi bệnh được chữa khỏi, cô ấy sẽ trở thành người thừa kế của Hứa đại sư, như vậy thì kế hoạch vẹn cả đôi đường rồi.”
Bị nhiều người thuyết phục như vậy, Thẩm Dư không thể không khỏi lung lay, đặc biệt chuyện này càng là chuyện liên quan đến cuộc sống của Thẩm Như Mộng, ông ấy càng không dám cẩu thả.
Hứa đại sư vừa cười vừa vuốt râu, với phong thái của một người lão luyện.
“Giáo sư Thẩm, ông đừng bị lừa.” Ngay khi Thẩm Dư đang định đồng ý, thì trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói nhàn nhạt.
Ngay khi giọng nói này vang lên, tiếng kim rơi trong phòng bỗng chốc trở nên rõ ràng, dường như đến cả tiếng thở của các vị giáo sư lớn tuổi và viện trưởng cũng có thể nghe thấy rất dễ dàng.
Nhưng cái sự trầm mặc và im lặng này chỉ kéo dài được vài giây thôi, sau đó thì hầu hết mọi người trong nhà đều dồn con mắt nhìn trừng trừng vào Đường Nghiêu. Đầu tiên, một người học trò cưng của vị giáo sư chỉ vào Đường Nghiêu, với vẻ tức giận và chửi rủa: “Anh là học viên của giáo sư nào, ai cho phép anh ở đây nói chuyện nhảm nhí hả, mau cút ra ngoài!”
Tiếp đó, một sinh viên tiến sĩ khác của y viện lại cười khẩy, chế nhạo, chế giễu: “Cái thứ củ hành, mày không đi đái để mà soi gương lại chính mình hả, mày thật sự dám bôi nhọ Hứa đại sư, trường y chúng tao không có cái loại học viên không có tôn sư trọng đạo như mày”
“Đúng vậy, để viện trưởng đuổi cổ anh ta!”
Cùng lúc đó, hơn cả chục học viên, giáo viên và giáo sư ngập tràn phẫn nộ, họ cùng nhau đồng loạt lên tiếng đuổi Đường Nghiêu ra khỏi y viện. Đường Nghiêu nhìn thấy cảnh này, thì thầm cười nhạt chế nhạo. Cái đám người gọi là giáo sư tiến sĩ này bị người khác lừa không nói, bản thân chỉ nói một tiếng, bị đám người này lời mặn lời nhạt, thậm chí còn đòi đuổi bản thân ra khỏi y viện. Mặc dù không phải là học viên của học viện, nhưng trong lòng tuyệt nhiên vẫn có một loại phẫn nộ không thể chối cãi!
Vẻ mặt Trương Lực lúc này cũng căng thẳng, anh lặng lẽ nhích người ra xa Đường Nghiêu một chút để tránh bị ảnh hưởng. Nhưng trong lòng anh có chút đắc ý và vui mừng, cái tên họ Đường này quả nhiên không biết sống chết. Thật ra trước mặt viện trưởng và rất nhiều giáo sư nói Hứa đại sư là lừa gạt, hành vi này quả là tự tìm đến cái chết. Nhưng mà như vậy cũng tốt, Trương Lực đã sớm nhìn không thuận mắt Đường Nghiêu rồi, chỉ nhân cơ hội này để đào sâu cái vật trở ngại này. Nếu như Thẩm Dư vì lí do này mà đuổi anh ta ra khỏi trường thì thật là tốt biết nhường nào.
Trong số những người có mặt, e rằng chỉ có Thẩm Dư và Thẩm Như Mộng có chút tin tưởng vào chàng trai Đường Nghiêu này, nhưng Thẩm Như vẫn lo lắng, bởi vì Hứa đại sư này có khả năng cứu người chết đi sống lại, loại người này vô cùng kiêu ngạo, quả thực bị Đường Nghiêu cho là một kẻ lừa đảo, Hứa đại sư chắc hẳn sẽ không thể bỏ qua cho anh. Ông ta càng sợ rằng Hứa đại sư sẽ đổ lỗi cho việc này do đó không chữa bệnh cho Thẩm Như Mộng nữa!
Nghĩ đến đây, Thẩm Dư vội vàng nói: “Hứa đại sư, đứa trẻ này là bạn của ta, vừa nãy chỉ là vô ý làm sai, chứ không có ý mạo phạm.”
Vẻ mặt của Hứa đại sư vẫn bình tĩnh, mây bay gió thoảng, tựa như không động lòng trước những lời nói của Đường Nghiêu. Ông ấy xua tay, liếc nhìn thoáng qua Đường Nghiêu, cười nói: “Đứa nhỏ này không biết trời cao đất rộng, tôi làm sao cơ thể trách nó được, nếu trách chỉ có thể trách nó thiển cận.”
Những lời vừa nói ra, càng thể hiện đầy đủ phong thái của Hứa đại sư. Nhiều giáo sư và học viên trong phòng đều lần lượt khen ngợi Hứa đại sư.
“Hứa đại sư thật đáng mặt anh hùng, không thèm để ý đến loại người này. Nếu là tôi, bắt anh ta quỳ xuống nhận tội cũng không hết.”
“Chậc chậc, đứa trẻ này coi như tốt số, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tránh khỏi bị đòn, chỉ có người như Hứa đại sư mới chịu buông tha cho nó.”
“Hứa đại sư thanh cao lịch lãm, thật khiến tôi kính nể.”
“Tiểu tử thối, còn không mau cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt, nếu không đừng trách nắm đấm của ta không nói đạo lý.” Một học viên cường tráng cười nhạt chế nhạo Đường Nghiêu.
“Ha ha ha.” Những người kia nghe xong lập tức bật cười, thậm chí còn mong chờ cái cảnh thân thể nhỏ nhắn của Đường Nghiêu bị ném ra ngoài, chắc chắn rất là đẹp mắt.
“Ông Thẩm à, tôi nói ông sao mà càng sống càng thụt lùi vậy, vậy mà quen biết loại người như này. Thật may, Hứa đại sư là người đại lượng, không trách cứ thêm. Nếu không lần này ông xui xẻo rồi.” Một ông già cũng là giáo sư già trong học viện lên tiếng. Ông ta thường ngày có chút bất hoà với Thẩm Dư, cho nên lần này muốn dùng chuyện này để giảng đạo.
Quả nhiên những lời này với nói xong, khuôn mặt của vị chủ nhiệm khoa y ngồi bên cạnh Hứa đại sư trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Đường Nghiêu bằng ánh mắt không thiện cảm.
“Cái này, cái này.” Thẩm Dư nghe vậy lo lắng đến mực trên trán đã xuất hiện mấy giọt mồ hôi
Nghe mọi người trong phòng trách cứ mình với Thẩm Dư, Đường Nghiêu không khỏi cười lạnh nhếch mép. Uổng phí, nhóm người này tự cho mình là trí thức cao cấp. Bị một kẻ dối trá đùa giỡn còn vỗ tay tán thưởng, thật sự quá nực cười.
“Đi ra ngoài, đây không phải là nơi anh nên ở, kẻ hay lấy lòng mọi người, lòe thiên hạ như anh, trong đời tôi đã gặp qua nhiều rồi.” Hứa đại sư lại nói, ánh mắt nhìn Đường Nghiêu đầy giễu cợt, giống như chỉ nhìn một con sâu cái kiến không biết tự lượng sức mình.
Thân thể của Đường Nghiêu kiên cường, hiên ngang kiêu ngạo, ánh mắt quét qua đám người. Một giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ thốt ra từ miệng của anh: “Ông mới là người lấy lòng mọi người lòe thiên hạ, có một chút thủ đoạn nhỏ mà dám trước mặt mọi người lừa gạt.”
Khóe miệng của những người khác nhìn thấy Đường Nghiêu vẫn còn cứng đờ, trên khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ chế giễu. Có người thậm chí còn xắn tay áo xông tới, túm lấy Đường Nghiêu.
“Dừng tay.” Lúc này, Hứa đại sư đưa tay ra ngăn cản đám người kia, nhìn vào Đường Nghiêu, giễu cợt nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Không đợi Đường Nghiêu trả lời, Hứa đại sư đột ngột đứng dậy, áo choàng hất bay trong gió, nói: “Tôi - Hứa Độ 7 tuổi đã theo thầy học khí công, bắt đầu đi vòng quanh thế giới từ năm 17 tuổi. Trong thế giới này không biết bao nhiêu người đã nhận được ân huệ của tôi, chính ông cụ nhà họ Đường nhìn thấy tôi cũng phải tôn kính ba phần, gọi tôi một tiếng anh cả, một đứa miệng còn hôi sữa như cậu mà bảo ta lừa gạt mọi người à.”
Với những người khác, khi nghe những lời nói hùng hồn của Hứa đại sư, đảm bảo không thể bị lừa, dù sao thì ông cụ Đường cũng chết rồi, có người muốn điều tra cũng không thể tìm ra chứng cứ. Nhưng Đường Nghiêu là ai chứ? Anh chính là cháu trai duy nhất của nhà họ Đường, từ nhỏ đã bên cạnh ông cụ Đường. Nếu thật sự có người như vậy, cụ ông Đường làm sao lại không giới thiệu với Đường Nghiêu?
“Vô lý, ông làm sao xứng được so sánh với ông cụ Đường?” Đường Nghiêu lạnh lùng nói. Theo anh, việc so sánh ông nội với loại người này thật sự là xúc phạm ông nội!
Hứa Độ nhếch mép cười nói: “Ha ha, làm sao cậu nhóc cậu thì biết gì về tình bạn của tôi với ông Đường.”
Đường Nghiêu nghe xong, vừa thấy nực cười vừa tức giận.
“Thôi đi, tôi Hứa Độ vẫn luôn dùng lí lẽ để thuyết phục mọi người, cậu nói tôi lừa gạt mọi người, vậy được thôi tôi sẽ phơi bày mọi tài năng ra đây, xem cậu còn nói được gì?” Hứa Độ liếc mắt cười nhìn Đường Nghiêu, nhưng cũng giống như mọi người. Ông ta nói với người đàn ông trung niên phía sau: “Đi, đi tìm vật thể sống.”
Người đàn ông đó nhìn chăm chú Đường Nghiêu, sau đó quay người rời đi.
Hứa đại sư lại ngồi xuống, trở lại dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược, không thèm nhìn Đường Nghiêu.