Hoắc Viễn Phàm và Kiều Ni Ni cầm lấy thư thỏa thuận ly hôn rời đi.
Tiêu Xán núp ở trong chăn, im lặng mà khóc thút thít, bác sĩ đến rồi, nói cho cô biết cảm xúc không thể kích động, nếu không tình trạng của đứa con càng tồi tệ hơn.
Vì đứa con, cô phải tâm bình khí hòa.
Ba ngày sau, cô gọi điện thoại cho Đỗ Trạch, xin hắn tới đón cô xuất viện.
Đã cùng Hoắc Viễn Phàm ly hôn rồi, cô không thể quay về biệt thự của hắn rồi, chắc hẳn Kiều Nini cũng không chào đón cô.
"Tiêu Xán, người khác mang thai đều là mập, cô ngược lại càng ngày càng gầy." Đỗ Trạch nhìn thấy Tiêu Xán, thấy cô thần sắc tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, lòng đau không ngớt.
Tiêu Xán mím môi, trong lòng chua xót, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
Ven đường, vừa định lên trên xe của Đỗ Trạch, trong cạnh xiên có một tay đưa đến một phát bóp chặt lấy cô, Tiêu Xán kinh ngạc, quay đầu lại liền đối vào đôi mắt đen trầm lạnh của Hoắc Viễn Phàm, "Thì ra vội vã ly hôn với tôi, là muốn cùng Đỗ Trạch bỏ trốn."
Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, băng lãnh thấu xương.
Tiêu Xán nhéo mày, "Không phải, Hoắc Viễn Phàm anh buông tôi ra."
Hoắc Viễn Phàm liếc Đỗ Trạch một mắt, giận không kìm được mà cười khẩy, "Đừng quên, con của cô sinh hạ phải giao cho Ni Ni nuôi, trước khi cô sinh, chỗ nào cũng không được đi."
Tiêu Xán hung hăng mà nhíu mày, "Hoắc Viễn Phàm, chúng ta đã ly hôn rồi, anh không có quyền lợi quản tôi."
Hoắc Viễn Phàm tức giận đến mức mí mắt trực nhảy, "Tôi nói có thì có!"
Sắc mặt của hắn lạnh đến dọa người, không nói lời gì kéo Tiêu Xán đi về hướng xe Bentley của mình, Tiêu Xán giãy giụa, Đỗ Trạch xông đến liền là một đấm, Hoắc Viễn Phàm giận điên lên, đem Tiêu Xán giao cho thuộc hạ xong liền không khách khí cùng Đỗ Trạch đánh nhau.
Đỗ Trạch không phải là đối thủ của hắn, chưa đầy một hồi, liền mặt mũi bầm dập mà bị đánh ngã trên mặt đất.
Tiêu Xán giãy giụa không ra, đã bị nhét vào trong xe, trơ mắt nhìn Đỗ Trạch bị đánh, hổ thẹn khiến cô rơi lệ không ngừng.
"Ly hôn với tôi cũng không có khóc tới lợi hại như vậy, Tiêu Xán... cô quả nhiên là nɠɵạı ŧìиɧ ở sau lưng tôi rồi, nhìn thấy gian phu bị tôi đánh, đau lòng rồi?" Hoắc Viễn Phàm ngồi vào trong xe, hữu lực năm ngón tay mạnh mẽ bóp lấy hàm dưới của Tiêu Xán, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào cô.
Tiêu Xán xuyên thấu qua ánh mắt mông lung, liếc nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Hắn thay đổi rồi, từ khi hắn yêu phải Kiều Ni Ni, liền thay đổi rồi.
Trở nên ác nghiệt như thế, bất cận nhân tình như thế.
Hắn như vậy, khiến cô cảm thấy giải thích cũng là dư thừa.
Sự trầm mặc của cô, khiến hắn càng thêm nổi quạu, "Tiêu Xán, cô tốt lắm."
Hắn cúi đầu, tàn bạo mà chiếm lấy môi của cô, hung dữ mạnh mẽ mà chiếm đoạt cắn xé, cô dùng sức hô hấp, trong cổ họng rêи ɾỉ phát ra tiếng bất mãn.
"Cô có thể cho Đỗ Trạch, cũng không thể cho tôi?" Hắn nham hiểm mà hỏi.
Tiêu Xán cúi đầu, thở dốc, thấy hắn muốn kéo xuống dây kéo của quần, cô sợ tới mức cuối cùng cũng mở miệng: "Xin anh đừng như vậy, tôi bây giờ không thể làm..."
"Cô yêu nhất quả nhiên là một đôi tiện chủng ở trong bụng, " Hắn một phát hất cô ra, "Lên cô, tôi cảm thấy buồn nôn."
Tiêu Xán nằm sấp ở trên chỗ ngồi, nước mắt càng chảy xuống dữ đội.
Cô bị đưa về biệt thự mà cô sống ở lúc trước, bảo vệ ở ngoài cửa tụ tập canh giữ ở ngoài, mỗi ngày vô công rồi nghề, trừ việc ăn ngủ ra chính là xem Hoắc Viễn Phàm và Kiều Ni Ni quấn quýt ôm ấp hôn hít với nhau.
Đối với sự thân mật của bọn họ, Tiêu Xán mỗi ngày đều như nhìn không thấy.
Nhưng cô càng là vô hình, Hoắc Viễn Phàm càng làm lớn động tĩnh, nhưng mặc cho hắn làm như thế nào, cô đều thờ ơ, càng về sau, hắn cũng không biết nối nhầm cái dây thần kinh nào, ngay cả công ty cũng không đi, mỗi ngày đều bày một khuôn mặt vừa đáng ghét lại vừa lạnh lùng ở trong nhà, ngay cả Kiều Ni Ni, cũng bắt đầu cẩn thận lên.
Tối hôm đó, hắn rõ ràng là đã uống say, đột nhiên xông vào phòng của cô, đột nhiên áp vào trên người cô, "Tiêu Xán, cô là của tôi..."