Tiêu Xán một cái lảo đảo, thân bất do kỷ mà bị đẩy ra bên ngoài lửa lớn.
Đợi cô quay đầu lại, lửa lớn hừng hực bùng cháy, lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Viễn Phàm và Kiều Ni Ni đang cùng uốn éo với nhau, cô muốn xông vào, cổ tay lại bị một lực mạnh bóp chặt, quay đầu lại nhìn là Đinh Thành vừa mới đi đến.
"Phu nhân, cô không thể đi vào, đi vào là sẽ chết đấy." Đinh Thành lôi cô ra ngoài.
Tiêu Xán chảy nước mắt, dốc sức lắc đầu, "Hoắc Viễn Phàm ở bên trong, anh ấy bị thương, chảy rất nhiều máu, làm sao bây giờ? Ngươi mau đi cứu anh ấy, đi cứu anh ấy."
Cảm xúc của cô rất kích động, trong lửa lớn, truyền ra tiếng la hét thê thảm của Kiều Ni Ni, cô ấy la hét: "Anh Viễn Phàm cuối cùng cũng cùng tôi ở cùng nhau rồi, ha ha... "
Ngực cô đau rất kịch liệt.
Cô vừa rồi còn nói mình không yêu hắn, sự thật không phải là như thế, cô vẫn đang yêu, luôn luôn mà yêu, bởi vì yêu sâu sắc, mới đối với hắn từ đầu đến cuối cũng không cách nào tha thứ được, từ đầu đến cuối đều có hận ý.
"Không được đi vào." Đinh Thành kéo chặt Tiêu Xán, lôi cô về phía bảo vệ ở phía sau, Tiêu Xán sợ đến vỡ mật, bỗng nhiên tránh thoát rồi lại xông vào trong, Đinh Thành phản ứng nhanh, sau khi đuổi kịp liền trực tiếp đánh cô ngất xỉu đi.
Hiện trường, loạn thành một bầy.
Tiếng còi báo động chói tai của xe cứu hỏa, tiếng nôn nóng của xe cứu thương, lẫn vào tiếng người rống to ở hiện trường, vô cùng thê thảm khó có thể hình dung.
Lúc Tiêu Xán tỉnh lại lần nữa, là ở trong phòng bệnh bốn mặt đều trắng như tuyết, tiểu Dực ngồi ở bên cạnh phụng bồi cô.
Cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn tiểu Dực mà hỏi: "Bố của con đâu?"
Tiểu Dực lắc đầu, "Chú Đinh Thành nói bố của con có việc gấp đi công tác rồi, có thể là phải rất lâu, kêu con ở lại chỗ này chăm sóc mẹ."
Tiêu Xán trố mắt, trong lòng từng cơn đau nhức kịch liệt, nhưng khi ở trước mặt của tiểu Dực, cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Nó từ nhỏ không có mẹ là đã trưởng thành như vậy, cô mới vừa về chưa được bao lâu Hoắc Viễn Phàm liền xảy ra sự cố, điều này làm cho tuổi nhỏ như nó làm sao chấp nhận được.
Hơn nữa... Đinh Thành sắp xếp như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho nó.
Thế nhưng... Hoắc Viễn Phàm rốt cuộc như thế nào rồi?
Hắn có lẽ... đã chết rồi?
"Tiểu Dực, mẹ đưa con về nhà được không nào? Mẹ làm món ngon cho con, chờ con ăn xong rồi, con đi ngủ nha, hửm?" Cô cần phải kiềm chế, dỗ dành tiểu Dực trước.
Tiểu Dực nhìn nhìn mami của mình, đột nhiên nói: "Mami, trong bụng của mẹ có em gái rồi."
Tiêu Xán sững sờ, thật lâu cũng không hiểu nó nói là ý gì.
Tiểu Dực vui mừng mà cười không ngừng, "Dì bác sĩ nói mẹ đã có thai rồi, trong bụng có bảo bảo rồi, tuyệt đối phải chú ý sức khỏe."
Tiêu Xán ngây người rồi.
Cô lúc ấy là sinh bằng cách mổ bụng, miệng vết thương nhất định khôi phục không bằng có bác sĩ chuyên nghiệp mà làm tốt, hơn nữa lúc ấy còn hình như cắt bỏ đi một bộ phận của tử ©υиɠ?
Cô đã có thai rồi?
Tin tức này, mang cho cô quá nhiều kinh ngạc cùng bất ngờ, sau đó chính là vô tận sự vui mừng.
"Ừ, mẹ sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt." Vuốt bụng của mình, rất muốn Hoắc Viễn Phàm có thể ở bên cạnh, có thể chính miệng nói cho hắn biết chuyện mình đã mang thai.
Giữa bọn họ đã trải qua nhiều như vậy, hắn lần này sẽ phải cảm thấy vui mừng đấy?
Bọn họ ngồi vào xe taxi trở về nhà, sau khi về đến nhà, Tiêu Xán hết sức bình tĩnh mà nấu cơm cho tiểu Dực ăn, tiểu Dực có vẻ hiểu chuyện hơn so với những ngày bình thường, sau khi ăn xong tắm rửa qua, tự mình nằm ở trên giường nghe chị Mật Đào kể chuyện, còn Tiêu Xán, thì yên lặng mà đi ra ngoài.
Cô gọi điện thoại cho Đinh Thành, reo lên ba tiếng sau, Đinh Thành đã bắt máy, cô cầm lấy ống nói, yết hầu đột nhiên ngạnh lại, gần như không dám hỏi ra nửa chữ.
Nước mắt, không tự chủ mà rào rào chảy xuống, "Đinh Thành, anh ấy... ở bệnh viện sao?"
Đinh Thành im lặng.[Thêm "gác sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé