Tiêu Xán liếc mắt nhìn tòa cao ốc ở đối diện của ban công, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đỏ lên, tức giận mà lườm sang Hoắc Viễn Phàm, "Đem quần áo của tôi đưa cho tôi."
Hoắc Viễn Phàm không nhẹ không nặng mà liếc nhìn cô một cái, "Vừa mới giặt vẫn chưa khô."
Tiêu Xán tức giận.
"Em đi tắm rửa trước đi, đợi ăn xong bữa sáng thì cũng gần khô rồi."
Tiêu Xán quay người trở về phòng, nghĩ đến tối hôm qua mình lại có thể ngủ ở trên giường của Hoắc Viễn Phàm, trong l*иg liền một cơn ớn lạnh, người đàn ông này, là từng cùng kẻ thù của cô ngủ chung với nhau đấy.
Cúi đầu, nhìn vào đùi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, mở ra tủ quần áo lục ra một quần dài kiểu nam mặc vào, quá rộng rồi, có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng cũng tốt hơn là không mặc.
Sau khi chỉnh chu bản thân mình xong, nhìn tiểu Dực không khỏi ngây người.
Cô vừa mới quyết định ở lại thành phố S rồi, như vậy làm thế nào mới có thể khiến tiểu Dực cùng ở với mình đây?
Chuyện này, phải cùng Hoắc Viễn Phàm bàn bạc kỹ càng.
"Mami, trứng chiên mà bố chiên rất là ngon đấy, mẹ mau ăn đi." Lúc bữa sáng, tiểu Dực thúc giục.
Tiêu Xán không đành lòng khiến cho con trai thất vọng, chịu đựng sự không thoải mái, im lặng mà ăn, toàn bộ quá trình của bữa sáng, cô đều rất phối hợp với thằng bé, thằng bé cũng rất vui mừng.
Cơm xong, Hoắc Viễn Phàm đứng dậy dọn dẹp chén đũa, Tiêu Xán thì dẫn tiểu Dực đến chơi trò xếp gỗ.
Nhìn ra được, tiểu Dực thường xuyên sống ở nơi này, là vì ở đây cách Hoắc thị gần nhất sao?
"Tiểu Dực, con tự mình chơi một hồi trước, mami cùng ba ba của con đi bàn chuyện một chút, được không nào?"
Tiểu Dực ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, gật đầu.
Tiêu Xán đi vào phòng bếp, Hoắc Viễn Phàm đang cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, hắn vừa quay người lại đã nhìn thấy cô, ánh mắt ngưng tụ.
"Ngươi nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể đem tiểu Dực trả lại cho tôi?" Tiêu Xán không vòng vo mà hỏi, cô biết rõ với bản lĩnh của Hoắc Viễn Phàm, cô muốn như thế nào, hắn một mắt liền có thể nhìn thấu.
Hoắc Viễn Phàm cũng không thèm để ý đến cô mà xoay người rửa chén, Tiêu Xán tức giận, kiên quyết đứng ở bên cạnh hắn truy vấn, hắn bị vướng víu đến bực mình rồi, hỏi một đằng đáp một nẻo mà mở miệng nói: "Hôm nay dẫn em đi xem xem con gái của chúng ta."
Tiêu Xán khẽ giật mình.
Ký ức quay cuồng, nhớ ra tiểu Dực là có em gái đấy, chỉ là... cô đến bây giờ ngay cả cô bé đã xảy ra chuyện gì cũng không rõ.
"Nó được sinh ra liền không có hô hấp rồi... " Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, tràn đầy áp lực, trầm thấp đến nỗi gần như sắp nghe không rõ hắn nói cái gì, "Anh đem nó chôn cất ở lăng mộ phía Tây ngoại ô, em theo chúng tôi cùng đi xem nó, hửm?"
Hắn nhìn cào đôi mắt của cô ấy, đáy mắt đen như mực là sự đau đớn dày đặc tan không ra.
Ngực của Tiêu Xán kịch liệt mà đau đứng lên, "Được."
Sau khi dọn dẹp xong, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi ra cửa, tiểu Dực yên tĩnh mà ngồi ở trên ghế an toàn, trong tay đang cầm một bó hoa Thủy Tiên mà mua ở tiệm hoa đi ngang qua ở trên đường.
Tiêu Xán thì cầm lấy hoa Bách Hợp, Hoắc Viễn Phàm chọn hoa Hồng trắng.
Ba người đã đến lăng mộ, tiểu Dực trong tay cầm hoa đi tuốt ở đằng trước, thứ hai là Tiêu Xán, Hoắc Viễn Phàm đi ở sau cùng.
Trí nhớ của tiểu Dực rất tốt, trực tiếp đi tới mộ địa ở trước, sau khi đem hoa đặt xuống liền nhu nhu mà nói: "Em gái, anh cùng bố mẹ tới thăm em rồi, mami đã tỉnh ngủ rồi, mẹ bây giờ liền cùng chúng ta ở với nhau, đây là chúng ta một nhà bốn người lần đầu tiên gặp nhau, em gái, anh rất nhớ em, em phải thật tốt mà cùng Dực Dực cùng nhau lớn lên."
Tiêu Xán nghe đến cay mũi, đi lên trước, nhìn thấy tên trên bia mộ ghi là Hoắc Hi Hi, cha mẹ thì được ghi là Hoắc Viễn Phàm và cô.
Tuy trong lòng có bất mãn, nhưng ở trước con cái, cô không có cách nào nói ra những thứ này.
"Là mẹ không có bảo vệ tốt lấy con." Ngàn lời vạn ngữ, chỉ có một câu nói như vậy, nước mắt, theo gương mặt mà nhỏ giọt xuống.
Một đôi tay run rẩy mà rơi vào trên vai của cô, "Không, là lỗi của anh, mọi thứ đều là tại anh." Nói xong, người đàn ông cao to lại quỳ xuống.