Nếu như người nhà nói trước với cô rằng đã tìm thấy con gái ruột, bảo cô phối hợp trong buổi tiệc, làm một người phản diện để nâng đối phương lên, cho dù có phải đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng sẽ đồng ý.
Nhưng sao có thể lừa dối cô, lợi dụng cô, coi cô thành một công cụ hoàn toàn triệt để như vậy chứ.
Hơn nữa cô con gái ruột kia không phải là người xa lạ với cô, là người cô từng nhắc đến nhiều lần với cha mẹ nuôi lúc về nhà, là đối thủ cạnh tranh luôn nhằm vào cô ở đài truyền hình.
Khương Thời Niệm thả tay ra, cô đứng dậy trả lời Tần Chi: “Mình ở trong bệnh viện, Thương Thụy không đến, anh ta vẫn ở hội trường buổi tiệc, anh ta còn đang giục mình trở về kìa.”
Tần Chi suýt nữa thì tức chết: “Anh ta là chồng sắp cưới kiểu gì thế, cái loại hồng môn yến như vậy, từ ban đầu cậu đã không nên đi rồi.”
Khương Thời Niệm cụp mắt cười tự giễu, giọng nói thanh thoát như hoa đán của đài truyền hình thành phố của cô bây giờ đã khàn đến mức không thể khàn hơn rồi.
“Mình từ nói với cha mẹ, hai hôm nay mình đang ốm, tiệc sinh nhật có thể không tổ chức không, nhưng bị bọn họ từ chối, nói phải mượn buổi tiệc ngày hôm nay để thông báo chuyện hôn lễ của mình và Thương Thụy, mình bắt buộc phải đến.”
“Mình không muốn cha mẹ và nhà họ Thương khó xử, nên mình…” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đột nhiên trở lên lạnh lùng: “Dưới sự sắp xếp của bọn họ, mình đang sốt cao, ăn mặc diêm dúa, mặc một bộ váy mà bình thường không bao giờ mình chọn, trang điểm theo kiểu sắc sảo, mình mở to mắt nhìn bọn họ dắt con gái ra.”
“Cô gái thường xuyên không vừa mắt với mình ở đài truyền hình, hôm nay gần như là để mặt mộc, váy trắng phiêu phiêu, còn mình thì…”
“Mình chính là một bông hoa sen đen ác độc, trên mặt viết đầy mưu kế, giống hệt như thiên kim giả mưu tính chiếm đoạt gia sản trong tiểu thuyết, bị kí©h thí©ɧ đến ngất đi cũng chỉ là giả vở.”
Cậu chủc Thương trước đây từng thề sống thề chết nói yêu cô, lúc mọi chuyện mất khống chế, anh ta chỉ nhỏ giọng vứt lại một câu: “Em bình tĩnh lại, đừng bướng bỉnh.” Sau đó anh ta quay người đi về phía ông bà Khương và kẻ yếu trong mắt mọi người kia.
Cô ta đáng thương, cô ta là người chị gái vừa mới tìm lại cha mẹ, không biết làm gì trong tình huống đó.
Tần Chi đã tức giận đến mức không thể chịu được nữa rồi: “Trước đây mình còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao thái độ của nhà họ Khương đối với cậu trước mặt người khác thì thế này, đằng sau lưng thì thế khác, nếu như không phải tình cờ nhìn thấy mình cũng không dám tin. Người cha mẹ được bên ngoài ca tụng là hiền từ, người anh trai tốt kia khi đến chỗ không có người lập tức thay đổi sắc mặt…”
Cô ấy càng nói càng khó giữ bình tĩnh: “Bây giờ thì càng kinh khủng hơn, vì muốn nâng cao con gái ruột trực tiếp mang cậu ra tế luôn. Niệm Niệm, cậu đã bị gài bẫy thành như vậy rồi mà còn muốn nhịn nữa hả?”
Khương Thời Niệm đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy ở hành lang có tiếng giày cao gót tiến lại gần, đã đến ngoài cửa rồi.
Vừa rồi cô luôn nói chuyện với Tần Chi, đầu óc cũng hỗn độn nên không chú ý đến.
Khương Thời Niệm mím môi, cô cúp điện thoại.
Ngay sau đó cửa phòng chẳng hề khách sáo bị mở ra, người phụ nữ để tóc quăn dài lười biếng tháo kính râm xuống, đánh giá cô một lượt rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói thế nào ý nhỉ, giả vờ ngất, đợi đến bây giờ vẫn chưa có ai đến thăm cô, cô không ngồi yên được nữa đúng không?”
Khương Thời Niệm khẽ hỏi lại: “Thương Thụy bảo chị đến?”
“Khương Thời Niệm, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn nhớ nhung em trai của tôi sao?”
Thương Tuyền càng cười lạnh lùng hơn, chị ta thong thả bước vào phòng hai bước, gót giày nhọn đập lên đất, vô cùng chói tai trong không gian nhỏ hẹp ở phòng bệnh.
Chị ta nhướng mày lại gần Khương Thời Niệm: “Cũng đúng, với thái độ ngày hôm nay của nhà họ khương, sau này sẽ không quan tâm đến cô nữa đâu, cô không muốn ngã vào vũng bùn đương nhiên phải mặt dày mày dạn bám lấy Thương Thụy không buông, đáng tiếc khiến cô thất vọng rồi, bây giờ nó đang bận, không rảnh quan tâm đến cô.”
Khương Thời Niệm dùng sức nắm lấy điện thoại, nắm chặt đến mức tạo thành vết hằn đỏ ửng trên bàn tay.
Thương Tuyền nhướng mày nói với cô: “Không chỉ Thương Thụy không rảnh, mà cả nhà họ Khương, cùng với tất cả những người có giao tình với nhà họ Khương đều không còn quan tâm đến cô, ngày tháng làm đại tiểu thư của cô đã kết thúc rồi, cô chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi, nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động nhường lại vị trí, sau đó từ hôn, để tránh mình càng khó coi hơn.”
Chị ta tiếp tục nói: “Chắc cô hiểu rất rõ, nhà chúng ta chỉ là liên hôn, đừng có mà nói là giữa hai người là tình yêu thật lòng gì đấy, nếu cô đã không phải là con gái nhà họ Khương, thì cô định vào cửa nhà họ Thương bằng cái gì?”
Thương Tuyền giơ ngón tay được tô vẽ móng tay tinh xảo lên, khẽ vuốt lên khuôn mặt trắng bệch của Khương Thời Niệm: “Dùng khuôn mặt này của cô sao?”
Khương Thời Niệm vẫn còn đang sốt, cô đứng vững đã không dễ dàng gì rồi, cô cố gắng hất tay Thương Tuyền ra, nhìn thẳng vào chị ta nói: “Cô Thương bất mãn chuyện hôn sự có thể trực tiếp nói với hai nhà, nhưng việc giữa tôi và Thương Thụy, tôi sẽ giải quyết với anh ta, nếu tôi đã không thể vào được cửa nhà chị, thì cũng không đến lượt chị đến giáo huấn tôi.”
Cô không muốn tranh chấp nhiều với Thương Tuyền, cô cầm lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh cửa cố gắng bước ra ngoài.
Theo động tác của cô, lỗ kim trên tay lại trào máu.
Khương Thời Niệm trước đây không biết giận dỗi, tính cách tốt đến mức giống như không phải là con người, cho dù chị ta có châm chọc công kích trong sáng ngoài tối như nào, cô không hề có phản ứng gay gắt như hôm nay.
Bây giờ hào quang của cô biến mất, ngã xuống khỏi đầu cành, người quen của cả cái Bắc thành này đều đang bàn tán về sự nhếch nhác của cô, vậy mà cô dám cứng đầu với chị ta?
Thương Tuyền thực sự không bình tĩnh được nữa, chị ta phẫn nộ quay người kéo tay của Khương Thời Niệm, lạnh lùng nói: “Thái độ của cô với tôi là gì vậy? Ngã xuống bùn rồi vẫn còn tưởng mình là thiên nga hả? Tôi nói cho cô biết…”
Khương Thời Niệm đang bị bệnh nên không khỏe bằng Thương Tuyền, lúc bị chị ta kéo cô không thể không quay người đối diện với chị ta.
Thương Tuyền vừa nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm đẹp đến chói mắt của Khương Thời Niệm, chị ta càng tức không biết xả đi đâu, chị ta cố ý đẩy cô ra sau, muốn khiến cô ngã khỏi cửa phòng bệnh, ngã hỏng mặt luôn.
Khương Thời Niệm vẫn đang đi đôi giày gót nhọn ở tiệc sinh nhật, cô bị đẩy một cái không kịp giữ vững thân thể, cô muốn nắm lấy khung cửa, nhưng tay quá trơn nên không bắt kịp.
Trái tim cô co thắt lại.
Cô nào phải thiên nga gì.
Từ khi sinh ra cô đã ở trong vũng bùn, nào có từng thực sự được thoát ra.
Khương Thời Niệm tưởng rằng mình sẽ bị đúng như ý của Thương Tuyền, ngã đến mức khó coi trước mặt những người bệnh, y tá, bác sĩ ở tầng lầu này.
Nhưng có một cánh tay đột nhiên đỡ lấy lưng cô khi cô sắp ngã xuống.
Váy cô rất mỏng, cánh tay đó dài rộng hữu lực, độ ấm xa lạ truyền từ đầu ngón tay xuyên qua vải vóc áp lên xương cánh bướm của cô.
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, có vẻ rất thờ ơ: “Cô Thương muốn nói gì cơ, không bằng nói cho cả tôi nghe xem.”
Cánh tay Thương Tuyền vẫn chưa kịp thu về cứng lại trên không trung, cô ta ngây ra nhìn đối phương một lúc lâu mới hoảng loạn đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch hô lên một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Y tá đứng ở đằng xa nghe thấy bên này có tranh chấp, có người kịp thời chạy đến xem tình hình, nhưng nhìn thấy xong lại bất an đứng lại không dám tùy tiện tiến lên.
Trán Khương Thời Niệm đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nhanh chóng đỡ cửa đứng dậy, ổn định hô hấp rồi mới quay lại.
Ánh đèn trên hành lang bệnh viện sáng rực, cửa phòng bệnh ở đối diện không biết từ lúc nào đã bị mở ra, người đàn này chắc là từ bên đó đi qua, lúc này đang đứng trước mặt cô.
Anh rất cao, đôi chân thon dài, thân hình gần như che khuất hết ánh sáng phía sau lưng, khiến ngũ quan của anh ẩn trong bóng tối, không nhìn ra được cảm xúc.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản đã đủ thể hiện sự cao quý nhã nhặn, trên cánh tay tùy ý vắt một chiếc áo khoác màu đen, trên ngón tay khớp xương rõ ràng xách một chiếc hộp bánh sinh nhật không to lắm, dây thắt nơ vô cùng giống màu da của anh.
Khương Thời Niệm không nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô dừng trên chiếc cằm thon gọn của anh, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn.
Cô há miệng, tiếng ‘tổng giám đốc Thẩm’ khô khốc mãi không phát ra được, Thương Tuyền kịp thời tỉnh táo lại, vội vàng cướp lời nói: “Xin lỗi, không biết ngài cũng ở bệnh viện, chúng tôi làm phiền đến ngài rồi sao?”
Giọng của người đàn ông rất lạnh lùng, không nhận ra được vui hay giận, như kiểu người ngoài cuộc nhìn vào vậy.
“Là cô.”
Thương Tuyền hít một hơi, nụ cười cố gắng nặn ra cứng đờ trên mặt.
Chị ta có không cam lòng như nào cũng nhìn ra cái vị gia chủ vừa kế thừa nhà họ Thẩm này tâm trạng không tốt, chị ta đυ.ng trúng vào họng súng rồi, còn kéo dài nữa chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức.
Thương Tuyền hối hận vừa rồi âm lượng của mình nói quá lớn chọc vào vị tôn thần này, ngay sau đó chị ta lại oán hận Khương Thời Niệm, chị ta chẳng còn mặt mũi gì cúi đầu xin lỗi liên tục mấy câu rồi đeo kính râm lên rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Thương Tuyền đi chưa được một phút, điện thoại trong tay Khương Thời Niệm nhận được tin nhắn cảnh cáo: “Cô đừng có mà đắc tội với Thẩm Diên Phi, đừng gây phiền phức cho hai nhà."
Khương Thời Niệm ấn tắt màn hình xong mới phát hiện lúc suýt nữa ngã xuống, cô đã tiêu hao hết sức lực còn sót lại của mình, nhưng so với điều này, người trước mắt càng khiến tinh thần cô căng thẳng cao độ.
Cô khẽ nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc Thẩm, làm phiền đến anh rồi."
"Còn nữa…"Cô bổ sung: "Cảm ơn anh."
Cho dù xuất phát từ lý do gì, Thẩm Diên Phi quả thực đã vừa hay giải vây giúp cô, nếu không hôm nay sẽ gây náo loạn lớn trong bệnh viện, cô không dễ thu dọn cục diện.
Anh không nhanh không chậm đáp: "Lời nói cảm ơn không thì thôi miễn, nếu cô Khương không để ý thì giúp tôi một việc."
Sau đó người đàn ông giơ tay lên đưa chiếc bánh sinh nhật móc trên ngón tay anh cho cô, anh nhàn nhạt nói: "Thừa một cái bánh sinh nhật, tôi cầm về không tiện, nhờ cô giúp tôi xử lý."
Khương Thời Niệm còn chưa quyết định có vươn tay ra nhận không, chiếc hộp bánh đắt đỏ đã bị Thẩm Diên Phi đặt trên tủ để đồ bên cạnh cô rồi.
Anh không ở lại lâu thêm nữa, anh dứt khoát đi vòng qua người Khương Thời Niệm, lúc đôi bên cách nhau gần nhất, anh cúi đầu nhìn cô trong mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt tiếp xúc giống như điện giật vào trái tim cô.
Khương Thời Niệm dựa vào tường, đợi sau khi bóng lưng anh biến mất, y tá bác sĩ ở gần đó đã đi xa, xung quanh trở nên yên tĩnh, mắt cô mới từ từ đỏ lên.
Vì không muốn để cảm xúc sụp đổ, Khương Thời Niệm cố gắng chuyển rời sự chú ý, cô tùy tiện mở chiếc nắp của hộp bánh sinh nhật ra.
Trên bánh sinh nhật trong hộp có một hàng chữ "sinh nhật vui vẻ" viết bằng tay.
Mà phía dưới chữ.
Là một con thiên Nga trắng sinh động như thật.