Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen, trên tay cầm túi xách LV màu đỏ chót kiểu mới nhất năm, tóc búi cao, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, trang phục rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn của người khác, bộc lộ rõ phong cách thành thục quyến rũ.
Thời gian giống như không để lại dấu vết ở trên mặt bà, phong thái vẫn giống bốn năm trước như cũ, móng tay sơn màu đỏ như lửa phủ thêm một lớp son bóng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén tóc lộn xộn bên tai, đang quan sát Doãn Vị ở bên trong nhà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không đánh phấn bên dưới lớp tóc xoã dài, trong đôi mắt to linh động khẽ kinh ngạc, tạp dề màu trắng in hoa văn khẽ run theo hô hấp của cô, dáng dấp vặn vẹo, giống như đang cười nhạo cái gì đó.
“ Tiểu thư Doãn, không định mời tôi vào trong ngồi một chút sao?”
“A, a, mời vào.”
Doãn Vị mới sực tỉnh trong mộng nghiêng người tránh ra để người phụ nữ kia bước vào, cô vốn là muốn chào hỏi, nghe được đối phương gọi mình là tiểu thư Doãn, mới nhận ra được bà ấy cũng không biết mình có quen biết với Trần Cẩn Ngôn, cho nên mới hơi lúng túng để bà vào cửa.
Người phụ nữ này tên gọi là Trần Sở, mẹ của Trần Cẩn Ngôn, bốn năm trước Doãn Vị đã thấy hình bà ở trong ví tiền của Trần Cẩn Ngôn, lúc ấy hai người mới quen, cùng đi siêu thị mua đồ, Trần Cẩn Ngôn vội vàng chạy ra ngoài đi vệ sinh, cho nên trực tiếp ném ví tiền của mình cho Doãn Vị để cô tính tiền, còn mình chạy như một làn khói chui vào nhà vệ sinh, nửa giờ sau mới ra ngoài.
Doãn Vị ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở trước cửa thang máy, nhìn thấy Trần Cẩn Ngôn vịn bờ tường đi tới vội vàng chạy ra đỡ, bởi vì buổi tối hôm trước Trần Cẩn Ngôn muốn ăn chân gà Coca, quấn lấy Doãn Vị đòi làm cho cô ấy ăn, nhưng coca cola trong nhà hình như đã quá hạn, hai người lúc mua đều không có chú ý tới, Trần Cẩn Ngôn ăn rất nhiều, cho nên cả ngày hôm sau đều đau bụng.
Đỡ người đã mệt lả ngồi xuống ghế dựa, Doãn Vị vừa áy náy lại vừa đau lòng trách cứ: “Không phải bảo chị ở nhà nghỉ ngơi mình em đi mua là được rồi sao.”
“Em biết đường? Miệng em nói không cà lăm nữa rồi hả.?”
Trần Cẩn ngôn cho dù bị bệnh, nói hai ba câu cũng có thể hoàn toàn đánh bại Doãn Vị, cuối cùng hai người đành nhịn đau thuê xe đi về!
Trở về nhà, nhìn người đang nằm ở trên giường gọi điện thoại cho Quý Minh Vũ la lối om sòm, Doãn Vị làm cho cô một bát cháo nhỏ, lúc bưng vào vừa vặn vợ chồng bọn họ kết thúc nói chuyện ngọt ngào, nhìn Trần Cẩn Ngôn ăn từng miếng cháo, hôm đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ cửa sổ lầu hai rọi vào, trên mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô hiện lên một tầng ánh sáng vàng rực rỡ, cùng người trong tấm ảnh có nhiều điểm rất giống nhau.
“Em mới vừa thấy hình một người trong ví tiền của chị, là chị gái của của chị sao? Nhan sắc thật là xinh đẹp.”
Trần Cẩn Ngôn nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó khom lưng ôm bụng cười to:“Thật sao? Chị? Mẹ chị nghe được câu nói này tuyệt đối sẽ khen em thật tinh mắt, không cần đeo mắt kiếng nữa.”
Doãn Vị giật mình: “Hả? Mẹ chị thật trẻ trung.” Khi đó nghĩ đến mẹ của mình nằm ở trên giường bệnh bị ốm đau hành hạ đến nỗi tóc gần như rụng sạch, Doãn Vị có chút thương cảm, lấy cớ nấu cơm đi ra khỏi phòng của Trần Cẩn Ngôn.
Thoáng một cái bốn năm đã qua đi, sau này hình như cũng gặp lại Trần Sở mấy lần, chỉ là ở trong lòng cô, vẫn như bốn năm trước nơi đất khách quê người trong dòng người chật chội, khuôn mặt luôn trầm tĩnh bình thản.
“Dì xin mời uống nước.”
Trần Sở từ lúc bước vào cửa vẫn quan sát Doãn Vị, một cô gái nhỏ rất bình thường nha, tính tình thoạt nhìn rất yên tĩnh, không có chút nào giống trong miệng Mộ Hoa hình dung bộ dạng quỷ kế đa đoan, tâm cơ thâm trầm, hơn nữa trên đường đi tới bà có nghe nói, cô gái này và Cẩn Ngôn là bạn tốt của nhau.
Đối với con gái của mình, Trần Sở vẫn luôn lấy làm tự hào, không dựa vào thế lực của gia đình xông ra bên ngoài tự mình lập nên một phen sự nghiệp, tính tình cũng giống như bà, dám nghĩ dám làm, tìm người bạn trai cũng môn đăng hộ đối, Trần Sở rất hài lòng về Quý Minh Vũ, cũng hi vọng hai đứa kết hôn sớm một chút, mình có cháu trai ẵm, thật vất vả mới nghe nói có đứa cháu rồi, nhưng Cẩn Ngôn vẫn không chịu trở về nhà, Quý Minh Vũ cũng nói đứa bé vẫn chưa khoẻ hẳn không thích hợp đi đường dài, sắp xếp cho bà đi du lịch Âu châu, nhưng bà lúc nào còn tâm tư du lịch chứ.
Cho nên, khi chuyện Mộ Hoa có con gái riêng truyền vào tai bà, bà liền chuẩn bị tốt tâm lí hơn hai mươi năm sau lại một lần đặt chân lên mảnh đất này.
Trần Sở xoay người ngồi trên ghế sa lon, tượng trưng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tự nhiên giống như nữ chủ nhân kêu Doãn Vị ngồi xuống:“Cô sang đây ngồi đi, tôi nghe nói cô và con gái của tôi có quan hệ rất tốt, tôi cũng thật vui mừng con bé có một người bạn như cô. Con bé là đứa nhỏ luôn không để tâm bất cứ điều gì, cho nên mới luôn thua thiệt ở phương diện bạn bè.”
Doãn Vị nghe được thâm ý trong lời nói của Trần Sở, bà là mẹ của Trần Cẩn ngôn, bên ngoài còn có một thân phận khác là người nắm quyền phía sau một tập đoàn, sự thông minh tài trí cùng quả quyết tuyệt đối không thua bất kỳ người đàn ông nào.
Khăn lau đặt xuống bàn trong phòng bếp, cởi tạp dề treo lên vách tường phòng bếp, đi vào phòng khách ngồi đối diện Trần Sở, thản nhiên chờ người phụ nữ ưu nhã uống phía đối diện mở miệng.
“Đã trễ thế này dì tìm con có chuyện gì sao? Hẳn là quay về nước thăm chị Cẩn Ngôn, cơ thể chị ấy có khá hơn chút nào không?”
Từ từ nhấp một ngụm nước, ngón tay thon dài mảnh khảnh rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng còn nước đọng, cảm thấy bầu không khí thích hợp, Trần Sở mới bình thản mở miệng, giọng nói giống như trong tưởng tượng uyển chuyển cảm động, êm ái cao thấp nhịp nhàng phát ra, làm cho người ta nửa điểm cũng không liên hệ được với người phụ nữ quyết đoán sát phạt trên thương trường.
“Tốt hơn nhiều, nghe nói cô là con gái của Mộ Hoa? Mẹ cô tên là Doãn Trĩ?”
Hỏi như vậy, mặc dù Doãn Vị cảm thấy đột ngột, nhưng lại không cảm thấy bà ấy đang gây sự, giống như là trưởng bối thân thiết quan tâm mà thôi.
“Dì biết đạo diễn Mộ Hoa?”
“Biết, không quen thuộc lắm mà thôi, nhìn tin tức truyền thông ùn ùn kéo đến, cô và Tiểu Ngôn là bạn bè, con bé rất lo lắng cho cô.”
Lúc này Doãn Vị căn bản không biết mình toàn tâm toàn ý dựa vào người phụ nữ bốn năm, lại chính là người đầu sỏ gây nên tất cả bất hạnh cho mình, lo lắng nhìn một chút đồng hồ báo thức ở bên cạnh, đã hơn mười giờ, suy nghĩ chắc Lâm An Bắc cũng nhanh về nhà thôi. Liền ngẩng đầu nhìn thẳng Trần Sở, trong đôi mắt không sợ hãi chút nào, nói chắc như đinh đóng cột bộ dạng không giống như là nói dối người khác.
“Cám ơn dì đã quan tâm, mẹ con đúng là Doãn Trĩ, nhưng mà con và mẹ không có một chút quan hệ nào với đạo diễn Mộ Hoa, những tin tức truyền thông đưa tin đều không có chứng cứ, nhưng mà con lại tin tưởng lời đồn sẽ chấm dứt nhanh thôi!”
“À, thật sao? Nghe nói mẹ cô đã qua đời, cô sống cũng thật không dễ dàng, đã trễ thế này tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, về sau có chỗ nào cần giúp một tay thì cứ tới tìm tôi, Tiểu Ngôn thân thể không được khoẻ, tôi không hy vọng con bé suy nghĩ nhiều quá, cô nên hiểu ý tứ của tôi.”
Trần Sở rút danh thϊếp từ túi xách bên ngoài đẩy tới trước mặt Doãn Vị, nói một đoạn dài có thâm ý liền đứng lên, cũng không định ở lâu.
Doãn Vị không có nhìn danh thϊếp của bà đưa, cũng đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Sở, mục đích tối nay, hình như chỉ là vì xác nhận một chút vấn đề về bạn bè của con gái bảo bối, thuận nước nhắc nhở làm bạn bè không cần lúc nào cũng phiền phức người khác như vậy.
Ngoài cửa đã có vệ sĩ khom người đứng chờ, Trần Sở cứ như vậy bình thản rời đi, chỉ để lại trong phòng mùi hương hấp dẫn!
Lúc Lâm An Bắc trở về đã hơn mười một giờ, Doãn Vị ngủ mơ mơ màng màng, bị hơi lạnh khi anh chui vào trong chăn có mà tỉnh giấc, mở đèn ở đầu giường nhìn đồng hồ, oán trách lẩm bẩm:“Sao về trễ như thế, xảy ra chuyện gì hả?”
“Công ty xảy ra chút vấn đề, mau ngủ đi, ngày mai sẽ tốt.”
Doãn Vị không có để ý lời nói Lâm An Bắc, theo thói quen hướng trong lòng anh dựa vào, đôi tay ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực, im lặng ngủ.
Bận rộn cả một đêm, Lâm An Bắc cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, may mắn rốt cuộc chuyện tố cáo cũng đã bắt đầu, cũng không quản ở bên ngoài ầm ĩ tung trời, hương thơm mềm mại trong ngực, hôn một cái lêи đỉиɦ đầu Doãn Vị, hai mắt nhắm nghiền.
Ngày hôm sau thời tiết như tin tức đài dự báo nói, trời xanh mây trắng, công viên có rất nhiều trẻ em và người già phơi nắng, khuôn mặt mọi người tươi cười ở trong đám người bận rộn khắp phố lớn hẻm nhỏ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Một bộ cờ tướng, một ấm trà đặc, hoặc là tờ báo, bọn họ là có thể vui mừng bỏ qua nghi ngờ, quên mất tất cả phiền não.
Đá cuội xếp thành đường mòn, tốp năm tốp ba học sinh hoặc người đi làm đi qua, đều bàn tán đầu đề tin tức trên báo chí mới vừa mua, hoặc là tiêu đề trang đầu tin tức, vợ đạo diễn Mộ Hoa có ý định tham gia đầu tư tác phẩm tâm huyết mới nhất của ông ta, dùng hành động thực tế ủng hộ sự nghiệp của chồng!
Mà thời điểm đám phóng viên truyền thông đang suy nghĩ phương pháp đào ra tư liệu của bà xã đạo diễn Mộ Hoa, tin đồn cũng tuôn ra, tác phẩm mới của Mộ Hoa bị Cục giải trí cắt ngang, thẩm hạch không được thông qua, tất cả chuẩn bị đều trở nên công cốc.
“Điều này làm sao có thể, không phải hai ngày trước tập đoàn Trì Vũ mới mở buổi họp báo đầu tư thêm vào sao?”
“Tôi nghe nói, là vấn đề tác phong sinh hoạt của đạo diễn có vi phạm, Cục giải trí đây là không muốn thêm phiền toái.”
“Theo tin tức đáng tin cậy, Mộ Hoa sắp bị đồn cảnh sát mời đến, nguyên nhân cụ thể còn không biết, hơn nữa vợ ông ta lai lịch không nhỏ đâu.”
Phố lớn ngõ nhỏ đều nghị luận về đạo diễn Mộ Hoa và bà xã thần bí, phóng viên truyền thông cũng đã lấy được tin tức mới nhất, mọi người cũng muốn dẫn đầu đăng tin, nhưng bởi vì Mộ Hoa là người của Phi nhiễm quốc tế, tất cả mọi người đều có điều kiêng kỵ, muốn nhanh chóng tìm ra dấu vết để chứng minh phỏng đoán của mình.
Mười giờ sáng, đại diện Phi nhiễm quốc tế thông qua TV tuyên bố phát biểu quan trọng, đạo diễn Mộ Hoa bởi vì nguyên nhân thân thể, vắng mặt buổi họp báo chiều nay, đồng thời tuyên bố, đạo diễn Mộ Hoa đạo diễn tác phẩm mới công việc đã chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ, nhưng là bởi vì nguyên nhân riêng tư, để việc đạo diễn chuyển sang một đạo diễn nổi tiếng khác dưới trướng Phi nhiễm, mà vợ đạo diễn Mộ Hoa cũng sẽ là khách mời thần bí ở buổi khen thưởng điện ảnh cuối năm.
Mặc kệ là đám nhà báo truyền thông tung tin, mọi thứ lại bùng lên một lần nữa, tất cả mọi người đều suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì, bởi vì từ trước đến nay còn chưa có xảy ra những chuyên này bao giờ, hơn nữa đạo diễn Mộ Hoa cứ như vậy bị đổi đi không có thông báo trước, có phải ý là những tin đồn kia đều là thật hay sao?
Mộ Hoa ở trong biệt thự trên sườn núi, trong phòng khách đồ sứ trân quý từ khắp nơi trên thế giới mang về đều trở thành mảnh vụn, Mộ Hoa vẫn còn lớn tiếng khiển trách ở trong điện thoại: “Đồ vô dụng!” Điện thoại ở trong tay không chịu nổi bị hỏng nghiêm trọng, chia năm xẻ bảy ở góc tường.
Trần Sở bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đàn ông đang nổi điên, quần áo xốc xếch như người đi đường nghèo túng, khóe miệng treo nụ cười châm chọc, hai người bảo vệ mặc áo đen đi theo sau bảo vệ bà cũng nhíu nhíu mày, đối với hành vi của Mộ Hoa bày tỏ khó chịu.
Thổi thổi móng tay mới sơn, Trần Sở đứng dậy sửa lại ống tay áo một chút, nhìn Mộ Hoa gấp gáp xoay vòng vòng, không có như ông ta mong đợi nói sẽ giúp đỡ ông ta vân vân, mà là bày tỏ việc không liên quan đến mình lạnh lùng:“Việc ông muốn tôi giúp đỡ tôi đã làm, về phần kết quả, có lẽ đã vượt ra khỏi khả năng ông, nên tự mình giải quyết cho tốt đi, tôi đi bệnh viện thăm Tiểu Ngôn.”
Trần Sở đi tới cửa đột nhiên dừng lại, hai người bảo vệ vẫn đi theo sau lưng bà một người đã chạy đi lái xe, một người đứng nghiêm ở một bên: “Tôi không hy vọng ông giống như lần trước xuất hiện trước mặt con gái của tôi, nếu như tái phạm lần nữa, đừng trách tôi không nhớ tình xưa!”
Trần Sở đi, để lại Mộ Hoa một người thất bại đặt mông tê liệt ngã xuống trên ghế sofa, rõ ràng tất cả tình huống phát triển đều theo dự định, Trần Sở cũng đồng ý xuất hiện ở bộ phim cuối cùng, tất cả đều tiến hành thuận lợi như vậy, Mộ Hoa không nghĩ ra mình rốt cuộc đi nhầm ở bước nào.
Từ khi tin tức con gái riêng xuất hiện, ông vẫn lợi dụng tin tức này giả vờ cho truyền thông một chút đáp án, để cho bọn họ suy đoán mọi cách, cuối cùng sẽ ở trên ti vi công khai rõ, giải thích chuyện con gái riêng, kết quả cũng như ông ta dự đoán, tuyên truyền hiệu quả rõ rệt, bộ phim mới có thể nói là nổi tiếng khắp nơi, có thể nghĩ sau này phòng bán vé đắt khách, tuyệt đối là sự kiện quan trọng trong cuộc đời đạo diễn của ông, cũng nghênh đón sự nghiệp của ông đến một đỉnh cao mới.
Trong biệt thự, điện thoại nhà vang lên, Mộ Hoa đã tĩnh táo lại nhận điện thoại, vừa mới nói một chữ alô, giọng nói vội vàng của đối phương truyền đến, là phụ tá đạo diễn của ông, là do ông một tay bồi dưỡng nên, đối với ông vẫn luôn trung thành tận tâm.
“Đạo diễn, không xong, cảnh sát, cảnh sát đang đi khắp nơi tìm ông.”
“Chuyện này là thế nào? Cảnh sát tìm tôi làm gì?”
“Không, không biết, bọn họ đã lái xe đến biệt thự, ông cần phải tránh một chút.”
“Tôi biết rồi, nếu như có chuyện gì cứ theo kế hoạch trước kia mà làm, chú ý đừng để bất luận người nào phát hiện, con bé lần trước kia, cậu tìm người giải quyết.”
Mộ Hoa cúp điện thoại sau trong lòng vẫn không yên, ông biết mình là bị người ta gài bẫy, bằng không không thể nào có chuyện tất cả mọi thứ đều xảy ra cùng một lúc, hơn nữa một loạt hành động của Trần Sở đột nhiên đồng ý còn trở về nước, đến bây giờ ông mới phát giác ra được điều khả nghi, đây không phải là phong cách làm việc của bà ta, có phải là bà ta phát hiện ra tin tức gì quan trọng mới có thể tự mình ra tay.
Không thể để cho chuyện lớn hơn, bằng không hơn hai mươi năm cố gắng liền thành công dã tràng.
Mà cửa lớn bị mở ra trong nháy mắt, hai người cảnh sát mặc đồng phục màu xanh dương đã đứng ở cửa, nhìn thấy Mộ Hoa, hai người lập tức chặn lại đường đi, Mộ Hoa nhận ra một người trong đó chính là lần trước làm tự xông vào nhà dân án kiện cảnh sát.
Chỉ thấy cảnh sát kia hướng về phía đồng bạn nháy mắt, đối phương lập tức ngầm hiểu trong lòng đứng ở bên cạnh Mộ Hoa, để phòng ông chạy trốn hoặc là phản kháng, sau đó dùng giọng nói giải quyết việc chung một chuỗi từ ngữ tiêu chuẩn: “Ông Mộ Hoa, ông bị nghi ngờ có tàng trữ ma túy, mời cùng chúng tôi về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.”