Trần Tiểu Ngốc ăn uống no đủ xong sinh lực vô cùng dồi dào, chỉ một chốc lát đã bò lung tung khắp căn phòng, cong miệng lên, xoay cái mông nhỏ còn đang mang tã về phía góc tường, quay đầu tủi thân nhìn mẹ, giống như không biết vì sao lại bị cản.
Lâm An Hiểu ngồi trên thảm, đầu nghiêng nghiêng thoải mái tựa vào thành giường, Đường tiểu quai xung phong nhận việc bế em gái trở về chỗ, để cho bé tựa vào trong ngực Lâm An hiểu, con bé tò mò lấy hai bàn tay mũm mĩm kéo tóc mẹ, sức lực còn rất lớn, cười một tiếng làm Lâm An Hiểu bị đau mà thức giấc.
Vội vàng gỡ tóc của mình từ tay của con gái, ngồi tử tế ôm bé vào lòng không cho xuống dưới bò lung tung, nhìn con trai đang ngồi sấp trước mặt mình chơi đùa với em: “Ông ngoại, bà ngoại đâu rồi?”
Đường tiểu quai thích em gái nhất, gò má hồng hào bầu bĩnh luôn làm cho nhóc không nhịn được mà chọt chọt mấy cái, nhìn em bé quơ quơ bàn tay nhỏ định bắt tay mình, cảm thấy cực kỳ thú vị: “Ông ngoại và bà ngoại đi đến nhà cậu lớn rồi, cậu nhỏ thì đi làm.”
Mọi người đều đi ra ngoài sao? Lâm An Hiểu nghĩ tới một vấn đề đặc biệt khó giải quyết:“Vậy buổi trưa mẹ con mình ăn cái gì?”
“Mẹ, chúng ta cũng đến nhà cậu đi, dì nấu ăn ngon lắm.”
Lâm An Hiểu không biết nấu cơm, nhìn vẻ mặt con trai ngưỡng mộ có chút xấu hổ, quyết định nếu rãnh rỗi sẽ nhờ Doãn Vị dạy học nấu ăn.
Bế Trần Tiểu Ngốc đặt vào chỗ ngồi phía sau dành cho trẻ con, Đường tiểu quai cũng ngồi phía sau cùng với bé, Lâm An Hiểu mang theo tã giấy sữa bột còn có bình sữa và đồ chơi linh tinh của Trần Tiểu Ngốc đựng trong một túi lớn đặt ở ghế phụ, đóng cửa xe.
“Mẹ, cha không cho phép mẹ lái xe, nói rằng nếu phải đến đồn cảnh sát giao thông một lần nữa thì là lỗi của con, vì vậy con có trách nhiệm phải giám sát mẹ.”
Lâm An Hiểu 囧, không ngờ Đường Kình Vũ không nể mặt mình như vậy, không phải bị phạt mấy lần thôi, sao có thể bôi nhọ người khác, dù sao cô cũng là có bằng lái xe hợp pháp nha, “Bây giờ là thời gian cao điểm không thể phóng nhanh, con có muốn mẹ đi nhanh cũng không được.”
Bởi vì giờ cao điểm không thể lái xe chạy nhanh, hơn nữa đã lâu Lâm An Hiểu không lái xe, ngứa tay cực kì, nhưng là nghĩ đến hai đứa nhóc ngồi ở ghế sau, cũng không dám lái quá nhanh, với tốc độ nhanh như rùa bò đến Bích Lục Hoa Đình đã hơn mười giờ.
Đỗ xe xong, Đường tiểu quai xách giấy tã của em gái, hai tay Lâm An Hiểu bế Trần Tiểu Ngốc bước vào nhà, Đường tiểu quai vô cùng lễ phép chào hỏi:“Chào dì, con tới chơi.”
Doãn Vị mới từ ở bên trong chạy ra, mở cửa cho ba người:“Tiểu quai thật biết nghe lời, chị, mau vào đi, anh rể đâu?”
Lâm An Hiểu bế tiểu công chúa chuyển sang cho Doãn Vị: “Lại đi rồi, công ty có việc gấp.” Thay dép xong thì bước về phía phòng khách, hơi mệt mỏi.
“Đúng rồi, ba mẹ đâu, không phải đã tới đây rồi sao?”
“Đi công ty với An Bắc rồi.”
“Em chăm sóc Trần Tiểu Ngốc giúp chị một chút, chị hơi mệt, ngủ một giấc đã.”
Lúc Lâm An hiểu ở cữ Doãn Vị cũng đang ở thành phố A, Doãn Vị nhìn dáng vẻ cô cực khổ, đã từng do dự không muốn sinh con nữa, nhưng là bây giờ nhìn tiểu công chúa nhà họ Trần khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào óng ánh trong sáng, lại cảm thấy có một đứa con gái như vậy thật là tốt.
Trần Tiểu Ngốc tên thật là Trần Mộ Nhiêu, được dì bế ngồi vào trong nôi em bé, Đường tiểu quai từ phòng tắm bê ra một cái ghế ngồi nhỏ đặt ở bên cạnh, hai đứa bé mặt mũi giống nhau như đúc chăm chú nhìn chằm chằm Doãn Vị làm bữa trưa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ phòng bếp lan toả ở nụ cười đang nở trên môi của người phụ nữ, gương mặt hiền lành, dáng người tha thướt, làm cho người ta cảm thấy năm tháng thật tốt đẹp.
“Tiểu quai ngoan dỗ dành em gái để dì làm món sườn chua ngọt cho con nhé.” Doãn Vị dặn dò hai đứa nhóc xong, xoay người nghiêm túc rửa sạch xương sườn trong thau, thân người hơi cúi xuống, trên trán đổ vài giọt mồ hôi, tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
“Dì ơi, con sau lớn cũng muốn cưới dì, dì và cậu hãy ly hôn đi thôi.”
Doãn Vị còn chưa kịp phản ứng, Lâm An Bắc đang tựa vào cửa phòng bếp thưởng thức “cảnh đẹp” bị những lời này làm cho giật mình suýt ngã xuống, đi tới thẳng tay gõ một cái lên đầu Đường tiểu quai, làm thằng bé kêu đau quay đầu nhìn chằm chằm.
“Thằng nhóc thối lại dám nói như vậy, có muốn ăn cơm trưa nữa hay không.”
Doãn Vị cười:“Sao về sớm vậy, ba mẹ đâu?”
“Đi đến quân khu thăm chú ba, thím ba rồi.”
Ôm Trần Mộ Nhiêu vào trong ngực, một tay xách Trần Trí Hiên từ trên ghế ngồi bước ra khỏi phòng bếp: “Làm một chút thức ăn thôi, ba mẹ không về ăn cơm, đừng làm mệt quá.”
“Anh nhẹ tay một chút, đừng trêu chọc làm thằng bé khóc lên.”
Dọc đường cũng có thể nghe tiếng kêu gào của Trần Trí Hiên giống như cắt tiết heo: “Lâm An Bắc, tên khốn kiếp, mau thả người ta ra, ta sẽ mách với ông bà ngoại, mách với cha dùng chiến đấu cơ đánh ngươi.”
“Thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ, gọi cậu.”
Bộ dáng Lâm An Bắc vỗ hai cái trên mông đít Trần Trí Hiên, chọc cho Trần Mộ Nhiêu trẻ con ngồi trong nôi vui vẻ cười, bình sữa cũng không thèm giữ, hai bàn tay mũm mĩm vỗ loạn xạ.
“Còn lâu, sẽ kêu ngươi là Lâm An Bắc”
Ăn cơm tối xong, một nhà Lâm An Hiểu và Lâm Trì cùng nhau đi về, Lâm An Bắc thu dọn phòng bếp, ra ngoài, Doãn Vị đã tắm rữa sạch sẽ, vừa đi vừa lau tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Mái tóc lúc kết hôn mới đến vai giờ đã dài ra nhiều rồi, xõa sau lưng, lại được Lâm An Bắc tự tay dùng khăn lông lau khô.
Doãn Vị ngồi ở phía trước gương, nghi hoặc nhìn Lâm An Bắc:“Anh nhìn chằm chằm em làm cái gì?”
“Anh vẫn thích em để tóc dài hơn, về sau không có được sự đồng ý của anh không được cắt tóc ngăn như vậy, bây giờ chuyện này cũng thuộc về tài sản chung của vợ chồng ta.”
Doãn Vị liếc anh một cái, ngồi trước gương trang điểm lau tóc, trước tiên dùng khăn lông lau khô được một nửa rồi mới bắt đầu dùng máy sấy hong khô, như vậy sẽ hạn chế tổn thương đến mái tóc. Từng sợi tóc dài ướt nhẹp vắt qua đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, chậm rãi từ đầu ngón tay trượt xuống, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, cào nhè nhẹ vào trái tim Lâm An Bắc.
Từ trên giường bò dậy, trên người mặc áo choàng tắm màu xám tro hơi tuột xuống khi anh ngồi dậy, Lâm An Bắc j□j lộ nửa thân trên, cúi người dựa vào đầu vai của Doãn Vị, ngửi thấy hương thơm toả ra từ mái tóc cũa cô, lọn tóc ẩm ướt dán vào gò má của anh, giọt nước thật nhỏ từ từ đọng lại một chỗ, cuối cùng bởi vì không kháng nổi quy luật tự nhiên, rung rung thoát khỏi lọn tóc, nhỏ xuống cơ bụng săn chắc của Lâm An Bắc, theo từng đường cơ bụng mà thuận dòng chảy xuống, cuối cùng rơi vào thắt lưng.
“Bà xã, để anh giúp em.”
Giọng nói quyến rũ của Lâm An Bắc vang lên bên tai Doãn Vị, làm cho cơ thể cô bỗng chốc run lên, hơi thở nóng hổi phun vào gáy, kí©h thí©ɧ khiến cô nổi da gà.
Lâm An Bắc cầm lấy máy sấy từ trong tay Doãn Vị, tiếng vù vù che giấu sợi giây mập mờ đêm khuya, hơi nóng ấm áp phả vào trong tóc, chậm rãi lan toả khắp da đầu, ấm cả trái tim.
“Tại sao vẫn không có con? Chẳng lẽ thật sự là do chúng ta có vấn đề?”
Doãn Vị nghĩ tới bộ dạng đáng yêu Trần Tiểu Ngốc lúc chiều, còn có Đường tiểu quai mỗi ngày líu ríu cãi nhau, giọng nói quyết liệt, giống như dòng nước nóng bỏng rót vào trong trái tim Doãn Vị, cô vô cùng mong ước có một tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy.
Tay Lâm An Bắc cầm máy sấy hơi ngừng lại một chút, lại nhanh chóng cử động bình thường trở lại, giọng nói vẫn trầm thấp từ tính như cũ, không có chút nào chột dạ run rẩy: “Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao? Người khác hâm mộ thế giới hai người còn không kịp nữa là.”
Doãn Vị căn bản không để ý tới việc anh dừng lại một chút,suy nghĩ còn đang đắm chìm trong vòng xoáy hạnh phúc của thiên sứ nhỏ đáng yêu mê người, nắm lấy bàn tay còn lại của Lâm An Bắc, gương mặt dính vào bàn tay ấm áp của anh, say mê mở miệng:“Đương nhiên là không phải như vậy..., nhưng nếu có thêm một hai thiên sứ nhỏ như vậy thì càng tốt hơn, em có thể cùng con mặc đồ mẹ con, để cho con ăn mặc thật xinh đẹp rêu rao khắp nơi, cho người khác ước ao ghen tị.”
“Vậy còn anh?” Giọng nói Lâm An Bắc vang lên rõ ràng mang theo mùi dấm nồng đậm, cho dù đối tượng là của máu mủ của mình, anh cũng đặc biệt để ý khi bà xã xếp mình ở phía sau, thậm chí là quăng sau gáy!
“Anh đương nhiên là đi làm kiếm tiền nuôi mẹ con em rồi, hiện giờ quần áo trẻ em sữa bột đều rất đắt tiền, anh nếu không cố gắng làm sao nuôi nổi bà xã và con của mình chứ?”
“Được rồi.” Lâm tổng nghĩ đến địa vị của mình ở trong nhà lại quan trọng đến như vậy, khóe miệng kiêu ngạo nhếch lên, chết vẫn còn muốn sĩ diện mà hại thân cố gắng tỏ ra bình tĩnh mở miệng thể hiện mình là người rộng lượng:“Vậy anh liền cố gắng gượng làm hậu thuẫn kiên cường cho mẹ con em!”
“Aizzz”
Doãn Vị thở dài, tinh thần mới vừa phấn chấn cũng ỉu xìu đi xuống, cúi gằm đầu, tóc mềm mại rủ xuống, che khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Đang êm đẹp than thở cái gì chứ? Mới vừa nãy không phải rất vui sao?”
“Tại sao chúng mình còn chưa có em bé? Chẳng lẽ là do kiếp trước anh làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cho nên ông trời trừng phạt?”
Lâm An Bắc xấu hổ, bất mãn khi mình bị chê:“Tại sao không phải là em làm chuyện xấu chứ?”
“Bởi vì không gian không phải là thương nhân a.”
Tóc đã sấy khô, Lâm An Bắc cất máy sấy trong tay đi, giữ chặt bả vai Doãn Vị xoay người ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô mặt đối mặt, bày ra dáng vẻ đàm phán.
“Em muốn có em bé?”
Doãn Vị gật đầu.
“Mặc kệ là trai hay gái đều muốn?”
Doãn Vị vẫn gật đầu.
“Sẽ không than phiền mang thai cực khổ, ở cữ ăn kiêng đủ thứ chuyện?”
Doãn Vị lại gật đầu.
Lâm An Bắc nhìn bộ dạng cô chỉ cần có em bé liền một đường đèn xanh chạy thẳng, mấy vấn đề sau cũng không thèm hỏi nữa, ôm ngang người phụ nữ mơ hồ đang ngồi trên ghế, mặc kệ cô hét chói tai nở nụ cười, trực tiếp lấy hành động nói cho cô biết, rốt cuộc bọn họ có thể có em bé hay không.
Doãn Vị bị Lâm An Bắc đè xuống giường, hai chân bị anh quấn lấy, đôi tay bị giữ chặt ở hai bên đầu, bộ ngực mềm mại cách một tầng quần áo mỏng manh dán sát từng múi cơ trên ngực Lâm An Bắc, mạch đập mạnh mẽ, hòa lẫn tiếng tim đập của nhau, từ từ đồng đều, nhất trí trong hành động!
“Không phải anh muốn?”
Ý tứ nửa câu sau của Doãn Vị không cần nói cũng biết, Lâm An Bắc chớp chớp mắt nhìn, khóe miệng gợi lên nụ cười lưu manh tà ác, con ngươi đảo loạn, như có như không ở trước ngực cô quan sát, ý vị sâu xa nói nhẹ:“Không phải là em muốn có em bé sao? Không gieo giống thì làm sao có thể có thu hoạch hả?”
Doãn Vị bị từ “hả” mà anh cố ý hạ thấp làm cho sợ hãi, cảm nhận được nhiệt độ truyền từ trên người anh, còn có tiếng hít thở rõ ràng của hai người, thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, thế nhưng cảm thấy sâu bên trong thân thể phát ra tiếng kêu gào, cảm giác thấm ướt giữa hai chân khiến cho cả khuôn mặt thanh thuần động lòng người của cô đỏ bừng.
Cảm giác lửa thiêu đốt hiện rõ ở trên mặt, khuôn mặt thanh thuần động lòng người hai má đỏ bừng, Doãn Vị thẹn thùng quay đầu, rõ ràng là bị những từ ngữ Lâm An Bắc nói j□j gây kí©h thí©ɧ, cả thân thể và trong lòng cô đều thể hiện lên phản ứng thành thật nhất.
“Bác sĩ nói, tiến vào từ phía sau dễ dàng thụ thai hơn.”
Doãn Vị thấp giọng dạ một tiếng nhỏ như muỗi kêu, đôi tay cũng cử động đan xen vào mười ngón tay của Lâm An Bắc, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, giống như một học sinh nghiêm túc chăm chú nghe giảng đang cùng thấy giáo bắt đầu đi sâu nghiên cứu tỉ mỉ.
Ánh mắt kiên định nhưng vẻ mặt lại ngượng ngùng, như phản ứng ngây ngô của học sinh tiểu học, khiến cho Lâm An Bắc đang hứng thú càng không thể ngừng lại được, cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi ngọt như mật của cô, đầu lưỡi thăm dò vào, đuổi sát cái lưỡi đang chạy trốn tứ phía, phác thảo viền môi, mυ"ŧ vào, cắn xé!
Cho đến khi Doãn Vị không thể hít thở nổi, hung hăng cắn đầu lưỡi đang thăm dò của anh, thân thể run rẩy giãy giụa không ngừng, Lâm An Bắc mới phì phò thở dốc buông cô ra, nhìn người phụ nữ nằm phía dưới tham lam há miệng thở dốc, sợi tóc hỗn độn, đôi môi sưng đỏ, cặp mắt mê ly, tất cả đều tốt đẹp như lúc ban đầu.
Lâm An Bắc không kịp đợi cô thở bình thường trở lại, lại một lần nữa tiếp tục nghiêng người qua hôn, đồng thời đôi tay thành thạo ở phía dưới thân thể mềm mại vuốt ve, giữa răng môi phát ra giọng nói đứt quãng, tăng thêm một tia mị hoặc cùng da^ʍ mỹ:“Thực tế là chân lý tiêu chuẩn duy nhất, chúng ta nghe lão tổ tông, tất cả tư thế đều thử một lần mới biết cái nào tốt nhất.”
“Không cần.” Sức phản kháng không đáng kể của Doãn Vị vẫn không thể tránh khỏi việc áo rời khỏi người, nụ hoa đỏ tươi xinh xắn trước ngực dựng đứng bại lộ ở trong không khí, hai chân bị mở ra từ từ, quấn lấy thắt lưng gầy gò của Lâm An Bắc.
j□j du͙© vọиɠ tiến tới như thế chẻ tre, nhắm ngay vào nơi mềm mại phấn nộn hồng hồng, tiến quân thần tốc, không chừa một khe hở nào. Cứng rắn ngẩng cao xâm nhập vào sâu trong hoa huy*t, ma sát mềm mại bên trong vách tường đến thành tử ©υиɠ, đâm vào điểm đặc biệt, qua lại nhấn sâu vào.
“A đừng làm vậy”
Doãn Vị khó chịu lắc lư thân thể, hi vọng người đàn ông trên người mình di chuyển, chậm rãi đâm vào trong cơ thể làm cô vừa tê dại vừa ngứa, chủ động nâng cao người nghênh hợp hắn với động tác của anh, mỗi một lần như vậy lại bị anh cố ý rút lui thân thể về phía sau, trong cơ thể cảm giác hư không.
“Ông xã, em muốn”
Doãn Vị nâng thân thể thì anh đột nhiên hạ người xuống va chạm vào nhau, du͙© vọиɠ dâng trào trong cơ thể càng đi sâu vào, kí©h thí©ɧ Doãn Vị hét lên, mười ngón tay gắt gao cào sau lưng Lâm An Bắc, để dời đi sự chú ý du͙© vọиɠ tràn đầy bên trong.
“Được, toàn bộ đều cho em.”
Lâm An Bắc dứt lời, thân thể cũng bắt đầu cử động, từng cái va chạm phía dưới thân mềm mại, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Doãn Vị, nghênh hợp anh lần lượt đυ.ng.
Thân thể Doãn Vị bị buộc cong thành hình vòm, mười đầu ngón chân cũng bị du͙© vọиɠ ngập tràn kí©h thí©ɧ khiến co rút, hai tay nắm chặt cái chăn phía dưới, ga giường thêu màu trắng có hoa nhỏ ở phía dưới hai người tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Khi tất cả động tác dừng lại, đêm càng thêm trở nên yên tĩnh, trong phòng bận rộn khí thế ngất trời cuối cùng cũng chấm dứt, Lâm An Bắc toàn thân ướt mồ hôi nằm ở bên cạnh Doãn Vị, cô đã mệt mỏi đến mức mở mắt không ra, lại giãy giụa đứng dậy nhặt gối đầu rơi xuống phía dưới giường lên, cố gắng đệm ở dưới mông mình, để cái mông nhấc lên thật cao.
“Như vậy có thoải mái không?”
“Không thoải mái, nhưng bác sĩ nói là để vậy sẽ dễ dàng thụ thai hơn.”
Lâm An Bắc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi chảy ròng ròng đang nở nụ cười vui vẻ, đau lòng suy nghĩ, bà xã mình thích có con như vậy, mình không nên chỉ muốn mình sảng khoái chỉ muốn thế giới của hai người. Lâm An Bắc quyết định, ngày mai nhất định phải đem tất cả áo mưa an toàn cất trong ngăn kéo, trang sách, trong phòng bếp, phòng khách ném toàn bộ, rồi cố gắng gieo giống, tranh thủ năm sau có thu hoạch tốt.
“Bà xã, anh yêu em, còn có thiên sứ của chúng ta sau này!”