Chương 37

Từ Văn Tĩnh vặn vẹo đầu ngón tay mình, hoảng sợ đảo loạn con ngươi, không

dám nhìn thẳng Lâm An Bắc, mãi sau thấy anh vẫn cứ nhìn mình chằm chằm,

cảm giác phẫn nộ đang dần bị sự nghi ngờ thay thế, Từ Văn Tĩnh mới bấp

chấp tất cả cao giọng hét lên:“Là Hướng Dật Thuần, chính là Hướng Dật

Thần, lúc ở sân bay tụi em đánh cược, lại thấy ông ta cũng đi ra, vì vậy nên...”

Cũng không biết Lâm An Bắc có tin hay không, bây giờ

trầm tư không nói một lời là có ý gì chứ, cả người Từ Văn Tĩnh lùi dần

về sát cửa xe, đề phòng nếu anh thực sự phát hiện ra chuyện gì đó thì

nhảy ra khỏi xe, bên ngoài vẫn con giả bộ thể hiện rằng lời em nói là sự thật, anh nhất định phải tin tưởng em.

“Ừ, tốt nhất là như vậy.” Lâm An Bắc dường như có vẻ rất bình tĩnh khi nghe lời giải thích của Từ Văn Tĩnh, nói xong thì tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, bây

giờ anh còn chưa tỉnh rượu hẳn, lúc nãy giọng nói to của Từ Văn Tĩnh làm cho anh càng nhức đầu hơn.

Xe chạy ổn định vững vàng một lúc lâu sau, Lâm An Bắc mới không còn khó chịu như ban đầu nữa, chân mày cũng

từ từ dãn ra, có hơi buồn ngủ. Lưu Nham đọc tin nhắn vừa mới nhận được,

liếc qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi

kia, ở bên cạnh Từ Văn Tĩnh đang cúi đầu xuống gửi tin nhắn không ngừng, giọng nói bình tĩnh cất lên:“Hình như Doãn Vị không có lên máy bay.”

Lưu Nham vừa mới nói xong Lâm An Bắc liền mở hai mắt ra, con ngươi sắc bén

nhìn chằm chằm người đang lái xe phía trên, cho đến khi người Lưu Nham

sắp thủng mấy lỗ mới mở miệng, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị:“Nói cho

rõ ràng vào.”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhận được điện thoại của Thân Kính, ở trong lòng,Lưu Nham vẫn không nhịn được mà

mắng Doãn Vị không hiểu chuyện, trong thời điểm quan trọng này mà vẫn

còn tuỳ ý như vậy, bởi vì phòng ngừa sự cố cho nên Lưu Nham mới tự mình

đưa cô ta đến phi trường, kết quả là vẫn bị lừa.

“Thân kính nói không nhìn thấy cô ấy ở sân bay, bọn họ đã tìm thử rồi.”

“Không phải anh đưa cô ấy đến sân bay sao?”

“Nhưng tôi không có nhìn lúc cô ấy đi vào.”

Lưu Nham thật không biết nói gì nữa, rõ ràng là anh đã đưa cô ấy tới sân

bay, chỉ là lúc đăng kí giấy tờ cô ấy nói mình có thể tự làm, anh có thể đi về trước, cô không thích tình cảnh chia xa ở sân bay, lúc ấy Lưu

Nham còn cười cô ấy đã là một tác giả điện ảnh còn sợ chuyện này, nghĩ

đến phụ nữ nhiều lúc đa sầu đa cảm, hơn nữa hôm nay có rất nhiều chuyện

chờ anh xử lý, cho nên anh mới sơ suất, hoàn toàn không ngờ Doãn Vị sẽ

sử dụng cách này.

Lâm An Bắc cũng không có nói thêm gì nữa, tối

hôm qua anh cũng tự cho là đúng nghĩ rằng những phản ứng kia của Doãn Vị chính là cam chịu, quên mất rằng cô chưa từng nói rằng sẽ đồng ý đi Bắc Kinh.

Hơn nữa tối hôm qua cô đối với sự sắp xếp của Lâm Kỳ rất

khẩn trương, lo lắng, ở trên giường lại ra vẻ không đành lòng xa nhau,

rồi thuận theo lửa nóng, cho nên lúc đó anh cũng chỉ đòi hỏi trả trước

một tháng, nào ngờ người luôn không có chủ kiến như cô lần này lại làm

ra việc mà không ai ngờ tới.

“Kêu người điều tra một chút xem cô ấy đi đâu?”

“Ngồi xe đi siêu thị, mua mấy túi đồ lớn rồi về nhà.”

Rõ ràng là Lưu Nham đã nhận được tin này từ sớm, chỉ là bây giờ mới báo

cáo thôi, Lâm An Bắc lấy điện thoại di động bấm số điện thoại ở nhà, quả nhiên không lâu sau liền có người bắt máy: “Lâm An Bắc, anh dám mắng em một câu em sẽ cúp máy ngay lập tức.”

Lâm An Bắc bật cười, anh

dám mắng cô sao? Anh chưa từng hỏi thăm ý kiến của cô, có quyền gì để

mắng đây? Hơn nữa Doãn Vị chính là một người phụ nữ bề ngoài yếu đuối,

thực ra bên trong cố chấp không kém bất kì ai, từ bốn năm trước cô không hề nói lời nào liền bỏ đi, anh cũng không dám đi sai một lần nữa.

Bây giờ tình yêu phải thận trọng một chút, chỉ hy vọng có thể giữ vững vàng tiến lên.

“Ăn cơm xong lái xe đến nhà họ Lâm một chuyến, anh uống rượu không thể lái xe.”

Doãn Vị ngắt điện thoại vẫn còn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của Lâm An

Bắc, không phải anh nên chửi rủa cô một hồi hay sao? Đột nhiên xoay

ngoắt 360 độ là có ý gì?

Điện thoại trong tay Lâm An Bắc vang

lên, chắc là Thân Kính ở Bắc Kinh gọi tới hỏi anh có muốn cô đến sân bay đón Doãn Vị hay không.

“Không cần, mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Nếu như cô ấy không đến, tôi ở lại Bắc Kinh cũng không cần thiết nữa, hay

để chúng tôi chờ thêm một chút nữa, dù sao cũng không mất bao lâu.”

Ban đầu để Thân Kính đi Bắc Kinh cũng là vì Doãn Vị cũng sẽ phải tới đó,

cho nên anh và Lưu Nham cùng thương lượng, Doãn Vị không đi đến Bắc

Kinh, như vậy lần đi Bắc Kinh này của Thân Kính hoàn toàn là lãng phí

thời gian, dù sao công việc ở Bắc Kinh cũng không nằm trong phạm vi quản lí của cô.

“Không cần, tôi sẹ tự mình đưa cô ấy tới.”

“Như vậy cũng tốt, tôi và Ly Yên đang ở khách sạn Trì Vũ, có chuyện gì gọi cho tôi.”

Dọc theo đường đi Lâm An Bắc gọi điện thoại nói không ngừng, không có một

chút thời gian nghỉ ngơi. Ngược lại, Từ Văn Tĩnh ngồi ở bên cạnh chơi

đến vui vẻ, cầm điện thoại ở trong tay, lúc thì cười ha ha, lúc thì cau

mày suy nghĩ, lúc sau lại oán khí ngất trời la hét, vẻ mặt rất sinh động

.

Đến nhà họ Lâm cũng đã hai giờ chiều rồi, xe còn chưa dừng hẳn Từ Văn Tĩnh đã nhảy xuống, va phải lâm An Chính bước từ trong nhà ra,

sau đó hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ không ai nhường ai.

“Không mở to mắt ra mà nhìn, không biết người tới là khách sao?”

“Ai biết là khách hay là trộm chứ!”

Lưu Nham mở cửa xe cho Lâm An Bắc, hai người sóng vai đứng chung một chỗ

nhất định là một phong cảnh xinh đẹp, mà ở phía xa huỷ hoại phong cảnh

nơi này, cái gì gọi là tu dưỡng học thức của hai người họ tất cả đều đem cho chó ăn rồi, hai bên ngang tài ngang sức nói móc châm chọc nhau,

ngay cả khi còn bé từng sờ qua vị trí trọng điểm của đối phương cũng trở thành vũ khí lợi hại để công kích.

Lưu Nham nhìn chăm chú Từ Văn Tĩnh đang bị Lâm An Chính lôi đi, hiển nhiên anh cũng biết cô nói dối,

chỉ là không biết Lâm An Bắc nghĩ như thế nào: “ Chuyện Văn Tĩnh cần tôi giải quyết không?”

“Bây giờ thì không cần, trước hãy đi điều tra tư liệu của Mộ Hoa một chút, phải thật chi tiết, rồi chuẩn bị tốt mọi

chuyện kế tiếp.”

Hai người còn đang đứng nói chuyện ở trong sân,

xe của Doãn Vị dừng ở ngay bên cạnh, nhanh hơn rất nhiều so với thời

gian Lâm An Bắc dự tính, xem ra khả năng lái xe của cô có tiến bộ rồi.

Lưu Nham gật đầu một cái rồi lái xe đi trước, để Lâm An Bắc đứng đó một

mình chờ cô đến gần, cuối thu, nắng chiều không quá gắt, ánh nắng ấm áp

chiếu lên người, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên người anh làm bóng dáng

hơi mờ ảo, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối. Doãn Vị ngược sáng đi đến,

không thấy rõ vẻ mặt lúc này của Lâm An Bắc, chỉ có thể lấy tay che nắng từ từ đi lại gần anh.

Đôi tay ôm người anh từ bên trái, cái mũi

giống như chú chó con ngửi người của anh: “Làm sao mà anh lại uống nhiều rượu như thế, không khó chịu à? Một lát nữa dạ dày sẽ thấy khó chịu.”

Doãn Vị rõ ràng mang theo chút thân mật lấy lòng, Lâm An Bắc cũng mỉm cười

đón nhận, vuốt vuốt mái tóc ngắn đang từ từ dài ra của cô, tình trạng

say xỉn, miệng đầy mùi rượu phả hết lên mặt cô:“Vợ hư, tối hôm qua đã có ý định này rồi phải không, khó trách hấp dẫn như vậy, còn quyến rũ

anh.”

Doãn Vị nghĩ là anh say, sức nặng toàn thân đều đổ lên

người cô, đỡ anh đứng vững, liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt hả hê cùng đôi mắt

lẳиɠ ɭơ quyến rũ, nhìn về phía Lâm An Bắc bày tỏthắng lợi: “Chẳng lẽ

anh không thích sao?”

“Có chứ, rất thích đấy, thỉnh thoảng một

hai lần thì là tình thú, nếu như sau này đều như thế, chắc mỗi ngày em

đều phải hầm thuốc bổ cho anh mất.”

“Cứ nghĩ anh không muốn chứ!”

Lâm An Bắc trêu ghẹo nói: “Thật mà, em thỉnh thoảng chủ động một lần, ngày

hôm sau anh liền không thể bò dậy.” Thì thầm lẩm bẩm bên tai cô như loại độc dược mạnh nhất thế gian, âm thanh truyền từng chút một từ tai đến

toàn thân, mà bàn tay cố ý vuốt ve chỗ thịt mềm bên hông cô, hô hấp nóng rực áp lên làn da mềm mại.

Doãn Vị nghĩ đến hậu quả tối nay, cảm thấy hai chân bỗng chốc tê rần, cô biết người đàn ông này không có dễ

đối phó như vậy, lần này khác thường không nổi giận, hoá ra không phải

anh không giận, mà lửa giận dã cháy cháy lan ra đồng cỏ rồi, làm Doãn Vị có chút nghi ngờ, không lẽ Lâm An Bắc tính toán tương kế tựu kế, anh cố ý?

“Anh phát hiện ra lúc nào?”

“Phát hiện cái gì?” đôi

môi Lâm An Bắc gặm nhấm da thịt ở sau tai, chơi đủ rồi ngậm cả vành tai

vào trong miệng mυ"ŧ, hoặc là cắn nhẹ vành tai trắng noãn khiến cho Doãn

Vị tê dại run rẩy.

“Phát hiện, phát hiện em không định đi, lúc nào thì anh phát hiện ra.”

Doãn Vị bắt lấy bàn tay anh quen thuộc lần mò vào trong quần áo, anh cũng

không ngại ngùng, dừng tay lại đặt ở trên bụng, bàn tay ấm áp dán vào da thịt, mu bàn tay bị tay của cô giữ lại, nhưng tay Doãn Vị rất nhỏ,

không thể nào nắm hết, cử động năm ngón tay kéo di chuyển rồi lại buông

lỏng, lại kéo. Nhiệt độ cơ thể chênh lệch vì cử động đó mà dần dần trở

nên thích hợp, Doãn Vị cảm nhận được bụng dâng lên sự khô nóng.

“Việc này sao, thời điểm em quyến rũ anh, hơn nữa còn không kiêng kỵ gì. Anh

nhớ bình thường uy hϊếp dụ dỗ em thế nào em cũng không đồng ý nhưng tối

qua em luôn chấp nhận mọi chuyện, như vậy không phải đã quá rõ ràng rồi

sao?”

“Vậy tại sao anh không ngăn cản em, còn luôn thể hiện dáng

vẻ rằng anh rất mong chờ, sẽ phối hợp với em thật tốt?” Doãn Vị giận đến muốn cắn cho Lâm An Bắc một cái, tối hôm qua những động tác mắc cỡ kia

cô đã phải cố gắng chuẩn bị trong lòng rất lâu, nhìn Lâm An Bắc say mê,

cuối cùng rất nhanh ngủ say, cô còn nghĩ rằng kế hoạch đã thành công, sự thật chứng minh đây chẳng qua là giải trí miễn phí cho Lâm An Bắc mà

thôi.

Không chừng anh một bên chạy nước rút còn một bên thưởng thức kĩ năng diễn kịch kém cỏi của cô!

“Taị sao anh lại ngăn cản chứ, xem nó như là phúc lợi vậy, dù sao có đi hay không cuối cùng cũng vẫn là do anh quyết định.”

“Em không tin anh dám trói em mang đến đó.” Mặc dù ở thành phố A nhà họ Lâm thế lực rất lớn, nhưng bắt cóc là phạm tội, hơn nữa nếu như Lâm An Bắc

dám làm như vậy, cô sẽ rất tức giận, sẽ để cho anh ngủ ở phòng sách ít

nhất là một tháng!

“Quả thực là không dám, nhưng nếu như ông nội

tức giận kêu người tới đây mời thì anh cũng không biết từ chối như thế

nào, dù sao trong lòng ông ấy rất vội vã muốn nhìn cháu dâu, khăng khăng không chịu đi là có ý định ly hôn với anh sao? Không phải như anh nghĩ

là em không nỡ bỏ anh?”

Doãn Vị không muốn đi Bắc Kinh không chỉ

bởi vì Mộ Hoa mà còn có Trần Cẩn Ngôn, gần đây cô có chút kỳ lạ, cô có

chút khẩn trương, có hơi sợ lâm Kỳ Sơn, đây chính là nhân vật trong tin

tức xuất hiện, bỗng nhiên gặp mặt cô sợ mình biểu hiểu kỳ lạ làm mất mặt Lâm An Bắc.

“Ông xã, thật sự là em không nỡ xa anh, thật mà, xa nhau một tháng lâu quá, lần sau anh và em cùng đi nhé.”

“Xa nhau bốn năm em cũng không mất miếng thịt nào nha?”

“Hai chuyện không giống nhau nha, bây giờ chúng ta là vợ chồng, tách ra lâu

như vậy, nghĩ tới cảnh chúng ta cùng nhau ăn đồ ăn, cùng nhau xem TV sẽ

khiến em cảm thấy rất cô đơn, tuyệt đối không giống bốn năm trước.”

“Ý em là bốn năm trước em yêu anh chưa đủ sao?”

“Không yêu anh thì em còn quay lại sao? Còn dây dưa không dứt đòi gả cho anh, biểu hiện như vậy còn chưa đủ rõ ràng à?”

“Không đủ.” Hai người cứ như vậy anh một câu em một câu nói qua lại, giống như tình nhân trong thời gian yêu đuong cuồng nhiệt cãi nhau, chỉ vì một

vấn đề không hề quan trọng mà truy hỏi sự việc kỹ càng.

Trên cỏ

bóng dáng của hai người đan chồng lên nhau, như vơ chồng thân mật nhất,

dung nhập vào thân thể của đối phương, hợp hai làm một!