Chương 36

Sáng sớm hôm sau,

phía dưới lầu chung cư Doãn Vị sống đã bị vây kín bởi đám phóng viên,

đến cả hàng xóm chung quanh cũng bị tiếng ồn ào và vô sốđèn flash

chiếu vào khiến cho đau đầu không dứt, nhưng bởi vì là nhà ở kiểu cũ,

vật liệu có hay không cũng như nhau, không khác bao nhiêu.

Bởi vì Doãn Vị vừa mới trở về nước không lâu, hơn nữa cũng chỉ mới ở chung cư

này hơn một tháng, trong toà nhà này, người biết cô cũng không nhiều,

bây giờ nghe nói có người ở nơi này là nhà văn lớn, danh nhân thì các

lầu khác đều kéo nhau đi qua xem thử. Làm cho đám phóng viên đáng tiếc

đó chính là ở chung tầng lầu với Doãn Vị là hai ông bà lão, nhưng bây

giờ đang là nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, mọi người cũng chỉ có thể thổn

thức cảm thán.

“Ồ, hành động cũng thật nhanh chóng.”

Lưu

Nham nhìn bồn hoa bên cạnh đã được lắp máy chụp hình và một đám phóng

viên đi qua đi lại, hạ giọng nói chuyện với người đang ngồi phía sau.

“Chuẩn bị việc thông báo tin tức xong chưa?” Lâm An Bắc cảm thấy rất hài lòng

đối với phản ứng của đám phóng viên, mới vừa cảm nhận được một chút biến động nhỏ, tất cả mọi người đều dựa vào khứu giác bén nhạy chạy tới đây, không có ai nghĩ tới, không phải chỉ cứt chó mới phát ra mùi thúi mà

xác chết trôi cũng vậy!

“ Ba giờ chiều bộ phận PR sẽ triển khai thông tin về buổi họp báo, nếu anh có thể tham dự, nhất định hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Cậu chuẩn bị đi, bây giờ nên đi tới đại viện quân khu một chuyến.”

Lâm An Bắc liếc nhìn đám phóng viên lần cuối, bọn họ mặc kệ trời gió lạnh

vẫn giữ vững vị trí tuyến đầu của mình, cửa sổ xe từ từ khép lại, tài xế thuần thục đánh tay lái, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi biến mất ở ngoài cửa lớn khu chung cư.

Đại viện quân khu vẫn canh chừng nghiêm

ngặt giống như trước kia, Lâm An Bắc cùng Lưu Nham xuống xe, được nhân

viên bảo vệ dẫn đường vào đại sảnh, vừa bước vào cửa, tiếng rống giận dữ của ngạn Phỉliền truyền tới, mà nhân viên bảo vệ bên cạnh gãi gãi đám tóc ngắn đến không thể ngắn hơn, có chút xấu hổ mỉm cười giải thích:

”À, phu nhân đang luyện giọng thôi.”

Lâm An Bắc cùng Lưu Nham

liếc nhau một cái, đều thấy rõ ý cười ở trong mắt đối phương. Lâm An Bắc vỗ vỗ bả vai nhân viên bảo vệ, thằng nhóc này chắc là mới tới, vẫn

đang còn xấu hổ, nên cũng không làm khó cậu ta nữa, “Không sao, chúng

tôi tự đi vào được.”

“Được rồi.” Nhân viên bảo vệ đi ra ngoài

như chạy trốn, bước qua một đoạn đường mòn là căn biệt thự nhỏ hai tầng

được lắp đặt thiết bị vô cùng hiện đại, trong sân trồng rất nhiều loài

hoa cỏ không biết tên đang ở thời điểm tươi tốt.

Cửa chính mở

rộng, hai người vào nhà cũng không bị ai phát hiện ra, mà phía không xa

trong phòng khách, một người phụ nữ mặc sườn xám tao nhã đang cầm chổi

lông gà đuổi theo một thiếu nữ tóc ngắn nhanh nhẹn nhảy lên nhảy xuống.

Từ Văn Tĩnh nhìn thấy hai người, chạy tới như vớ được cọng rơm cứu mạng,

đôi tay nắm chặt quần áo bên hông Lưu Nham, núp ở phía sau anh chỉ lộ ra một cái đầu, “Ngạn Phỉ, khách tới rồi, mẹ còn không mau tiếp đón.”

Lâm An Bắc thật không hiểu, rõ ràng anh cách Từ Văn Tĩnh tương đối gần,

nhưng mỗi lần con nhóc này đều chạy tới tránh sau lưng Lưu Nham, không

biết có phải cố ý hay không.

Lưu Nham nhịn cười đến nghẹn cùng

Lâm An Bắc ngồi xuống, mà Từ Văn Tĩnh nhắm mắt theo đuôihai người,

đặt mông ngồi ở giữa hai người, ôm cánh tay Lâm An Bắc nhìn Ngạn Phỉ vẫn còn đang thở hổn hển.

“Dì ba, Văn Tĩnh lại gây ra họa gì vậy?”

“Làm gì có, bà ấy xử oan cho em, chẳng qua là em đánh cuộc thuamà thôi.”

Ngạn Phỉ cầm chổi lông gà trong tay muốn đánh Từ Văn Tĩnh, nhưng cô tránh

trái tránh phải không cho bà vừa lòng, lại thêm Lâm An Bắc cùng Lưu Nham cố ý che chở, bà mới ngừng lại.

Ngạn Phỉ rót trà cho hai người,

nhìn đứa con gái không tim không phổi đang ăn trái cây, lại nhìn cách ăn mặc của nó, cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn hết lêи đỉиɦ đầu,

hít thở sâu thật lâu mới giữ lại được phong độ không luống cuống trước

mặt hai người.

“Mẹ nhìn con lại muốn đánh người, đi về phòng cho mẹ, đợi đến khi cha trở lại, xem cha xử lí con như thế nào.”

Lâm An Bắc nháy mắt với Từ Văn Tĩnh, cô không thể làm gì khác đành ngoan

ngoãn đi lên lầu, trước khi đi còn cầm theo dĩa đựng hoa quả, làm Ngạn

Phỉ tức đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cô, thật là chỉ tiếc

rèn sắt không thành thép, đứa con gái này tại sao lại giống một tên côn

đồ như vậy?

Nhìn chằm chằm đến khi Từ Văn Tĩnh thật sự lên lầu

trở về phòng, Ngạn Phỉ mới quay đầu lại nói chuyện với bọn Lâm An Bắc,

”Con nhóc chết tiệt, lại dám tự ý xông vào nhà dân, nếu không phải sáng nay cục cảnh sát báo cho ta biết thì không ai biết nó đã trở về nước từ lúc nào, mặt mũi của nhà họ Từ đều bị nó làm cho mất hết.”

Ngạn

Phỉ vừa nói xong, giọng nói cả gan của Từ Văn Tĩnh từ trên lầu truyền

xuống, cả người dựa vào lan can, dưới chân lệt xệt đôi dép lê đập từng

phát từng phát một, chiếc dĩa trong tay đã bị cô giải quyết hơn một nửa, “Con đây là hết lòng tuân thủ lời hứa, có chơi có chịu.”

“Ngạn

Phỉ, con muốn kiện mẹ tội cố ý gây thương tích.” Từ Văn Tĩnh tránh thoát chổi lông gà Ngạn Phỉ ném qua, hét lên ngã ở cửa vào phòng.

Cả

căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, điện thoại di động của Lưu Nham

vang lên, điện thoại là tân minh gọi đến, dưới ánh mắt trêu ghẹo mờ ám

của hai người kia, anh bình tĩnh liếc nhìn:“Cháu đi trước xử lý chuyện

nhà một chút.” Sau đó liền đi ra ngoài, chỉ là lúc vừa đi, cố ý giảm nhẹ âm thanh khi nói chuyện nhưng vẫn khiến mọi người nghe được hạnh phúc

trong giọng nói.

“Tuổi trẻ thật tốt quá, chớp mắt một cái các

cháu đã lớn thế này.” Ngạn Phỉ thu lại ánh mắt cảm thán, nhìn đứa cháu

đẹp trai tài giỏi ngồi đối diện, càng cảm thấy thời gian không buông tha con người, bé trai ngày trước còn ngây ngô trong ngực bà bây giờ đã lớn như vậy.”Đúng rồi, lần trước mẹ cháu nói cháu đã kết hôn rồi, làm sao

còn lừa chú dì đây?”

“ Dì ba à, cái đó là do mâu thuẫn nội bộ chưa có xử lý tốt, như vậy thì sao cháu dám tùy tiện nói cho chú dì biết chứ.”

“ Nếu bây giờ đã sắp xếp đã ổn thoả hết rồi vậy thì người đâu, tại sao không đi đến đây?”

“Sáng sớm đã bị ông bà nội đón đi rồi, đợi khi trở về cháu sẽ đưa cô ấy qua chào hỏi mọi người.”

“Ở lại ăn cơm trưa đi, chú ba của cháu sắp về rồi.”

“Dạ vâng, cũng đã lâu rồi không được ăn đồ dì ba nấu.” Lâm An Bắc đồng ý,

thưởng thức ly trà gốm sứ trong tay, giống như vô tình mở miệng, “Cháu

nghe nói dì ba có quen biết đạo diễn Mộ Hoa?”

“Mộ Hoa?” Ngạn Phỉ cau mày trầm tư một hồi, hình như là thật sự không nhớ nổi có người như vậy, “Phi nhiễm quốc tế?”

“Vâng, nghe nói ngày trước đã từng giúp đỡ dì, vậy nên mới được kí hợp đồng

cùng Phi nhiễm quốc tế, chiều hôm nay ông ấy có tổ chức họp bào về tác

phẩm mới, dì có muốn đến gặp lại bạn cũ không?”

Nghe Lâm An Bắc

nói, Ngạn Phỉ mới bừng tỉnh hiểu ra có người như vậy tồn tại. Mặc dù bà

có thân phận là quản lí của Phi nhiễm quốc tế, nhưng đều là bộ phận phía dưới phụ trách trông nom, quản lí, bà cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất

hiện trong buổi họp cuối năm, thời gian còn lại đều dành để chăm sóc Từ

Văn Tĩnh.

“Biết là vậy, nhưng cũng không thân quen lắm, lúc đầu

giúp cũng là vì trả nhân tình cho bạn gái của ông ta mà thôi, bây giờ

chắc đã trở thành phu nhân rồi. Không ngờ ông ta lại thành công đến như

vậy, vậy người lần trước đoạt giải hẳn là ông ta phải không, dì có nghe

quản lí Ngô báo cáo, hình như tên gọi là vậy.”

“Là ông ta, dì đã

gặp bạn gái của ông ta rồi sao?” Lâm An Bắc đã có thể hiểu được đầu đuôi mọi chuyện rồi, mà người bạn gái Ngạn Phỉ nhắc đến kia, chắc chắn là mẹ vợ rồi.

Sáng sớm hôm sau, phía dưới lầu chung

cư Doãn Vị sống đã bị vây kín bởi đám phóng viên, đến cả hàng xóm chung

quanh cũng bị tiếng ồn ào và vô sốđèn flash chiếu vào khiến cho đau

đầu không dứt, nhưng bởi vì là nhà ở kiểu cũ, vật liệu có hay không cũng như nhau, không khác bao nhiêu.

Bởi vì Doãn Vị vừa mới trở về

nước không lâu, hơn nữa cũng chỉ mới ở chung cư này hơn một tháng, trong toà nhà này, người biết cô cũng không nhiều, bây giờ nghe nói có người ở nơi này là nhà văn lớn, danh nhân thì các lầu khác đều kéo nhau đi qua

xem thử. Làm cho đám phóng viên đáng tiếc đó chính là ở chung tầng lầu

với Doãn Vị là hai ông bà lão, nhưng bây giờ đang là nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, mọi người cũng chỉ có thể thổn thức cảm thán.

“Ồ, hành động cũng thật nhanh chóng.”

Lưu Nham nhìn bồn hoa bên cạnh đã được lắp máy chụp hình và một đám phóng

viên đi qua đi lại, hạ giọng nói chuyện với người đang ngồi phía sau.

“Chuẩn bị việc thông báo tin tức xong chưa?” Lâm An Bắc cảm thấy rất hài lòng

đối với phản ứng của đám phóng viên, mới vừa cảm nhận được một chút biến động nhỏ, tất cả mọi người đều dựa vào khứu giác bén nhạy chạy tới đây, không có ai nghĩ tới, không phải chỉ cứt chó mới phát ra mùi thúi mà

xác chết trôi cũng vậy!

“ Ba giờ chiều bộ phận PR sẽ triển khai thông tin về buổi họp báo, nếu anh có thể tham dự, nhất định hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Cậu chuẩn bị đi, bây giờ nên đi tới đại viện quân khu một chuyến.”

Lâm An Bắc liếc nhìn đám phóng viên lần cuối, bọn họ mặc kệ trời gió lạnh

vẫn giữ vững vị trí tuyến đầu của mình, cửa sổ xe từ từ khép lại, tài xế thuần thục đánh tay lái, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi biến mất ở ngoài cửa lớn khu chung cư.

Đại viện quân khu vẫn canh chừng nghiêm

ngặt giống như trước kia, Lâm An Bắc cùng Lưu Nham xuống xe, được nhân

viên bảo vệ dẫn đường vào đại sảnh, vừa bước vào cửa, tiếng rống giận dữ của ngạn Phỉliền truyền tới, mà nhân viên bảo vệ bên cạnh gãi gãi đám tóc ngắn đến không thể ngắn hơn, có chút xấu hổ mỉm cười giải thích:

”À, phu nhân đang luyện giọng thôi.”

Lâm An Bắc cùng Lưu Nham

liếc nhau một cái, đều thấy rõ ý cười ở trong mắt đối phương. Lâm An Bắc vỗ vỗ bả vai nhân viên bảo vệ, thằng nhóc này chắc là mới tới, vẫn

đang còn xấu hổ, nên cũng không làm khó cậu ta nữa, “Không sao, chúng

tôi tự đi vào được.”

“Được rồi.” Nhân viên bảo vệ đi ra ngoài

như chạy trốn, bước qua một đoạn đường mòn là căn biệt thự nhỏ hai tầng

được lắp đặt thiết bị vô cùng hiện đại, trong sân trồng rất nhiều loài

hoa cỏ không biết tên đang ở thời điểm tươi tốt.

Cửa chính mở

rộng, hai người vào nhà cũng không bị ai phát hiện ra, mà phía không xa

trong phòng khách, một người phụ nữ mặc sườn xám tao nhã đang cầm chổi

lông gà đuổi theo một thiếu nữ tóc ngắn nhanh nhẹn nhảy lên nhảy xuống.

Từ Văn Tĩnh nhìn thấy hai người, chạy tới như vớ được cọng rơm cứu mạng,

đôi tay nắm chặt quần áo bên hông Lưu Nham, núp ở phía sau anh chỉ lộ ra một cái đầu, “Ngạn Phỉ, khách tới rồi, mẹ còn không mau tiếp đón.”

Lâm An Bắc thật không hiểu, rõ ràng anh cách Từ Văn Tĩnh tương đối gần,

nhưng mỗi lần con nhóc này đều chạy tới tránh sau lưng Lưu Nham, không

biết có phải cố ý hay không.

Lưu Nham nhịn cười đến nghẹn cùng

Lâm An Bắc ngồi xuống, mà Từ Văn Tĩnh nhắm mắt theo đuôihai người,

đặt mông ngồi ở giữa hai người, ôm cánh tay Lâm An Bắc nhìn Ngạn Phỉ vẫn còn đang thở hổn hển.

“Dì ba, Văn Tĩnh lại gây ra họa gì vậy?”

“Làm gì có, bà ấy xử oan cho em, chẳng qua là em đánh cuộc thuamà thôi.”

Ngạn Phỉ cầm chổi lông gà trong tay muốn đánh Từ Văn Tĩnh, nhưng cô tránh

trái tránh phải không cho bà vừa lòng, lại thêm Lâm An Bắc cùng Lưu Nham cố ý che chở, bà mới ngừng lại.

Ngạn Phỉ rót trà cho hai người,

nhìn đứa con gái không tim không phổi đang ăn trái cây, lại nhìn cách ăn mặc của nó, cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn hết lêи đỉиɦ đầu,

hít thở sâu thật lâu mới giữ lại được phong độ không luống cuống trước

mặt hai người.

“Mẹ nhìn con lại muốn đánh người, đi về phòng cho mẹ, đợi đến khi cha trở lại, xem cha xử lí con như thế nào.”

Lâm An Bắc nháy mắt với Từ Văn Tĩnh, cô không thể làm gì khác đành ngoan

ngoãn đi lên lầu, trước khi đi còn cầm theo dĩa đựng hoa quả, làm Ngạn

Phỉ tức đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cô, thật là chỉ tiếc

rèn sắt không thành thép, đứa con gái này tại sao lại giống một tên côn

đồ như vậy?

Nhìn chằm chằm đến khi Từ Văn Tĩnh thật sự lên lầu

trở về phòng, Ngạn Phỉ mới quay đầu lại nói chuyện với bọn Lâm An Bắc,

”Con nhóc chết tiệt, lại dám tự ý xông vào nhà dân, nếu không phải sáng nay cục cảnh sát báo cho ta biết thì không ai biết nó đã trở về nước từ lúc nào, mặt mũi của nhà họ Từ đều bị nó làm cho mất hết.”

Ngạn

Phỉ vừa nói xong, giọng nói cả gan của Từ Văn Tĩnh từ trên lầu truyền

xuống, cả người dựa vào lan can, dưới chân lệt xệt đôi dép lê đập từng

phát từng phát một, chiếc dĩa trong tay đã bị cô giải quyết hơn một nửa, “Con đây là hết lòng tuân thủ lời hứa, có chơi có chịu.”

“Ngạn

Phỉ, con muốn kiện mẹ tội cố ý gây thương tích.” Từ Văn Tĩnh tránh thoát chổi lông gà Ngạn Phỉ ném qua, hét lên ngã ở cửa vào phòng.

Cả

căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, điện thoại di động của Lưu Nham

vang lên, điện thoại là tân minh gọi đến, dưới ánh mắt trêu ghẹo mờ ám

của hai người kia, anh bình tĩnh liếc nhìn:“Cháu đi trước xử lý chuyện

nhà một chút.” Sau đó liền đi ra ngoài, chỉ là lúc vừa đi, cố ý giảm nhẹ âm thanh khi nói chuyện nhưng vẫn khiến mọi người nghe được hạnh phúc

trong giọng nói.

“Tuổi trẻ thật tốt quá, chớp mắt một cái các

cháu đã lớn thế này.” Ngạn Phỉ thu lại ánh mắt cảm thán, nhìn đứa cháu

đẹp trai tài giỏi ngồi đối diện, càng cảm thấy thời gian không buông tha con người, bé trai ngày trước còn ngây ngô trong ngực bà bây giờ đã lớn như vậy.”Đúng rồi, lần trước mẹ cháu nói cháu đã kết hôn rồi, làm sao

còn lừa chú dì đây?”

“ Dì ba à, cái đó là do mâu thuẫn nội bộ chưa có xử lý tốt, như vậy thì sao cháu dám tùy tiện nói cho chú dì biết chứ.”

“ Nếu bây giờ đã sắp xếp đã ổn thoả hết rồi vậy thì người đâu, tại sao không đi đến đây?”

“Sáng sớm đã bị ông bà nội đón đi rồi, đợi khi trở về cháu sẽ đưa cô ấy qua chào hỏi mọi người.”

“Ở lại ăn cơm trưa đi, chú ba của cháu sắp về rồi.”

“Dạ vâng, cũng đã lâu rồi không được ăn đồ dì ba nấu.” Lâm An Bắc đồng ý,

thưởng thức ly trà gốm sứ trong tay, giống như vô tình mở miệng, “Cháu

nghe nói dì ba có quen biết đạo diễn Mộ Hoa?”

“Mộ Hoa?” Ngạn Phỉ cau mày trầm tư một hồi, hình như là thật sự không nhớ nổi có người như vậy, “Phi nhiễm quốc tế?”

“Có gặp một lần, hình như là dẫn chương trình của đài truyền hình, dì không nhớ rõ tên nữa, ngày trước ghi hình ở Đài Truyền Hình ta bị người khác

nhốt ở trong phòng, là cô ấy đã cứu ta, sau đó nghe nói cô ấy là dẫn

cương trình của Đài Truyền Hình, thấy cô ấy và bạn trai gặp khó khăn nên mới giúp một tay.”

“Đúng rồi, bạn trai cô ấy tên là Mộ Hoa, lúc

ban đầu cũng có chút quen biết với dì, sau đó dì rút lui khỏi cái giới

thị phi ấy cũng chưa từng liên lạc lại, làm sao vậy, hội nghị để quản lí Ngô tham dự là được rồi.”

“Hoá ra là như vậy.” Lâm An Bắc cười

sâu xa đầy ẩn ý, tay phải bưng ly trà, nhìn chăm chú vào lá trà đang

trôi từ từ trong chén, chân mày dãn ra, cảm giác thả lỏng cơ thể không

vướng bận chút nào rất thoải mái, thật sự là đã lâu anh không được thả

lỏng như vậy.

Lưu Nham còn chưa có vào, đã thấy bóng dáng Từ Uý Nhiên đi vào phòng khách, nhìn thấy đứa cháu lâu ngày không gặp rất vui vẻ,

lấy rượu quý cất đã lâu mang ra định bụng để hai chú cháu cùng nhau

uống.

“Nghe nói thời gian gần đây cháu bận rộn nhiều việc ở công

ty, hôm nay ở đây nghỉ ngơi cho tốt, hai người chúng ta cùng uống một

chai.” Từ Uý Nhiên cởi móc gài áo khoác ngoài, treo xong xuôi rồi mới đi đến, nhìn thấy bà xã mình hôm nay trang phục lộng lẫy, có hơi không vui mở miệng:“Hôm nay em không nói là muốn đi đâu mà?”

“Hừ, trừ đi

đón con gái bảo bối bảo bối còn có thể đi đâu? Lá gan thật đúng là càng

ngày càng lớn, một mình xông vào nhà dân cũng dám làm, qua mấy năm nữa

không biết có phải đi nhà giam nhìn nó hay không.”

Ngạn Phỉ giọng nói mang vẻ châm chọc, bà và Từ Uý Nhiên thường xuyên gây gổ vì vấn đề

giáo dục Từ Văn Tĩnh, nhưng hiệu quả đều phát triển theo ý của Từ Uý

Nhiên, hôm nay gặp chuyện mất mặt như vậy, đương nhiên là trút tất cả

cơn giận lên người ông.

Nhìn người phụ nữ tràn đầy bực bội bước

lên lầu, bị bà xã giáo huấn ngay trước mặt cháu trai, khuôn mặt Từ tư

lệnh không nén được giận, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, giả bộ như rộng lượng việc nhỏ không đáng lo quay đầu lại rót trà cho Lâm An Bắc:

”Phụ nữ thời kỳ mãn kinh đều giống vậy, sau này cháu sẽ hiểu.”

“Cái này thì chú ba không cần phải giải thích đâu, chuyện này cháu cũng đã quen rồi.”

“Văn Tĩnh là một đứa bé nghịch ngợm, mặc dù lần này hành động không đủ gọn

gàng rất đáng phê bình, nhưng hết lòng tuân thủ lời hứa lại rất đáng

khen, đám người kia cũng thật là, một xã hội văn minh lại đưa một đứa bé vào đồn cảnh sát.”

Từ Uý Nhiên tìm người ủng hộ phương châm giáo dục con cái của mình, không ít nói giống như lúc trước, lưu loát nói cả một đoạn dài, nhưng Lâm An Bắc càng nghe lại càng cảm thấy có cái gì đó sai sai.

“Văn Tĩnh bị ai tố cáo?”

“Ai biết chứ, hình như

là đạo diễn Đương Hồng, Cục trưởng gọi điện thoại cho ta nói một tràng,

ta cũng không có nhớ lắm, chỉ nhớ có nói là náo loạn quá lớn không tốt.”

“Chú ba, nếu không để Văn Tĩnh đến nhà của cháu chơi mấy ngày, cả nhà cháu cũng đang ở đó.”

Vẻ mặt Lưu Nham sau khi nghe điện thoại xong rất cổ quái, thỉnh thoảng

nhìn về phía Lâm An Bắc, đến lúc anh quay lại nhìn lại chuyển tầm mắt,

Lâm An Bắc nghĩ rằng là do Tân Minh đi Bắc Kinh chưa trở về gọi điện

thoại cho cậu ta làm phiền, vì vậy tự cho là đúng nghĩ đó là ánh mắt ai

oán.

Bữa trưa rất phong phú, mặc kệ Ngạn Phỉnhìn chằm chằm, Từ

Văn Tĩnh không tim không phổi vẫn ăn thêm hai chén cơm, Lâm An Bắc kéo

lỏng cà vạt, lúc ăn cơm cùng với Từ Uý Nhiên uống hai ly rượu trắng, bây giờ cảm thấy đầu rất nặng, đã lâu không uống rượu mạnh như vậycó chút không quen.

Tránh thoát được ma trảo của mẹ, Từ Văn Tĩnh ở trong xe phấn khởi mò mẫm nơi này nơi kia, thỉnh thoảng đi phá rối người đàn

ông đã có vợ trước mặt, bị Lâm An Bắc bắt ngồi im trở lại chưa được mấy

phút lại chứng nào tật nấy.

“Văn Tĩnh, được rồi, em nói cho anh nghe tại sao lại đi đến biệt thự của Mộ Hoa hả?”

Vừa mới nhắc đến chuyện này, Từ Văn Tĩnh liền mất bình tĩnh, thường thích

trêu chọc Lưu Nham cũng không làm, xoay người đối mặt với Lâm An Bắc,

khuôn mặt tiểu hồ ly tinh cười nhìn anh, đưa ngón tay thon dài mảnh

khảnh chỉ lên l*иg ngực của anh, chính thức bắt đầu thương lượng:“Em

biết rõ ông ta là người của Phi nhiễm quốc tế, nếu như anh đồng ý giúp

em báo thù em sẽ nói cho anh biết, lão già đáng chết kia lại dám đánh

em.”

“Ông ta đánh em sao?”

Lâm An Bắc không có em gái, Từ

Văn Tĩnh vẫn luôn được anh cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, trừ

ngạn Phỉ, ai cũng không được đυ.ng đến một đầu ngón tay của con bé, hôm

nay lại bị người ngoài đánh? Hơn nữa còn có chuyện của Doãn Vị, muốn bỏ

qua cho ông ta cũng không còn lý do gì nữa rồi.

“A, đúng vậy,

vâng” Từ Văn Tĩnh vén ống tay áo lên để cho Lâm An Bắc có thể thấy được

trên một vết thương thật dài trên cánh tay của cô, mặc dù đã được xử lý

qua, nhưng bởi vì vậy mà nhìn vết thương càng kinh khủng hơn: “Đây là do vết dao của ông ta, còn nữa, ông ta còn đá em, nếu không phải là cảnh

sát chạy tới, em đã bị gϊếŧ chết mất rồi.”

Từ Văn Tĩnh vừa phô

trương thanh thế vừa quan sát phản ứng của Lâm An Bắc, nhìn anh càng

ngày càng nhíu chân mày, kèm theo sự miêu tả của cô mà nắm chặt tay, cô

biết mình thành công, ít nhất tạm thời Lâm An Bắc đã tin tưởng.

Còn chưa kịp thở phào, lời nói kế tiếp của Lâm An Bắc khiến cô luống cuống

tay chân, bởi vì cô từ đầu đến cuối không có ý định nói ra chuyện nhục

nhã kia, vì vậy nên không nghĩ sẵn trong đầu, tạm thời tự suy nghĩ ra

cũng không biết có thể lừa anh hay không.

“Em vừa mới trở về nước, đi biệt thự ở sườn núi làm gì? Đánh cuộc với ai rồi hả?”