Lâm An Chính phụng mệnh chở Lưu Cẩm về nhà xong, về đến nhà, lên tiếng chào hỏi liền chạy về phòng, có rất nhiều nguyên do không thể ở đây lâu. Cả nhà Lâm An Hiểu cũng lấy cớ con nên đi ngủ rồi trở về phòng, bởi vì trong lòng mọi người biết rõ, kế tiếp nhất định là giai đoạn tra xét, để tránh bị lạc đạn, vẫn nên phòng thân thì hơn.
Lâm An Chính cảm thấy mình vô tội nhất, vốn dĩ toàn bộ quá trình chẳng liên quan đến anh, kết quả anh phải phụ trách hộ tống công chúa thua trận hồi cung. Trở về phòng, anh cầm điện thoại di động lên nhìn, chỉ có mấy cái tin nhắn khuyến mãi, không còn gì khác.
Lâm An Chính thấy mình không độc tài tàn nhẫn giống Lâm Trì, cũng không quỷ kế đa đoan như Lâm An Bắc, nhưng tuyệt đối cũng không phải kiểu người dễ dàng buông tha, chỉ là người đó đã tỏ rõ thái độ như vậy, còn định vì người đàn ông kia mà sinh con đẻ cái, mình còn không biết xấu hổ quấn quít không buông hay sao?
Nhìn chăm chú vào dãy số quen thuộc trên màn hình, ngón tay vô thức vuốt dọc cạnh điện thoại, nhưng vẫn không nhấn xuống. Đợi đến khi điện thoại tắt màn hình lần nữa, anh mới như phục hồi tinh thần lại, nhấn lần nữa để màn hình sáng lên lại, quyết định nhấn chuỗi số kia.
Duẫn Vị tưởng rằng An Nhiên sẽ hỏi cô nhiều vấn đề, trình độ học vấn gia đình nghề nghiệp vân vân...những vấn đề này cô đã nghĩ qua cả, thế nhưng thật ngoài dự đoán, bà ấy không hỏi gì cả, chỉ bàn bạc với cô về kịch bản một chút, dặn bọn họ về phòng đi ngủ sớm một tý.
Nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, lo lắng trong lòng Duẫn Vị không vì vậy mà giảm bớt, An Nhiên chẳng quan tâm hỏi han gì ngược lại làm lòng cô càng thấp thỏm hơn. Cuộc hôn nhân này là cô không màng tự tôn mà cưỡng cầu được, nếu như có những quấy nhiễu từ bên ngoài, cô không biết được cuộc hôn nhân vốn dĩ đã mong manh này có thể giữ vững trong bao lâu.
Lâm An Bắc nhìn Duẫn Vị thất thần, nắm tay cô, một tay ôm vai cô, "Đừng nghĩ lung tung, mẹ anh như vậy chắc chắc không phải là không thích em, chỉ là hôm nay bà bị mất thể diện trước mặt em nên thấy ngượng mà thôi."
Duẫn Vị lấy lại tinh thần, khó hiểu nhìn anh, "Nghĩa là sao?"
"Mẹ anh vẫn luôn cho rằng anh nói kết hôn là để đối phó bà, cho nên mới sắp xếp để anh đi xem mắt, tiểu thư Lưu này chính là người mà trước kia bà nói tới, có điều bà không nghĩ tới hôm nay con dâu chính quy lại tới cửa, khiến bà trở tay không kịp, cảm thấy thật mất mặt trước mặt em mà thôi. Bây giờ chắc chắn mẹ đang lo lắng em sẽ nghĩ bà là bà mẹ chồng cổ hủ."
"Vậy tại sao bà ấy không hỏi em gì cả, cái này hình như không hợp lí cho lắm?"
"Cái này có gì đâu, lúc đầu khi mẹ anh gả vào nhà họ Lâm, bà nội của anh cũng như vậy, chưa bao giờ gây áp lực cho mẹ, chỉ là đối xử với mẹ anh giống như con gái của người khác, bây giờ bà ấy đối với em cũng như vậy, ngày mai em dậy sớm giúp mẹ anh làm bữa sáng là được rồi.”
"Được rồi, hi vọng lời anh nói là thật."
"Bà Lâm à, bây giờ có thể đi tham quan phòng ngủ của chúng ta chưa?"
Lâm Trì tắm xong vừa đi ra ngoài đã bị một vật thể bay trên không trung đập trúng, nhìn cái gối ôm rơi trên chân rồi nhìn đến An Nhiên ngồi trên ghế sa lon đang khoanh tay, bộ dáng đằng đằng sát khí, ông sờ mũi một cái, đàng hoàng nhặt gối ôm lên đặt lại chỗ cũ, chủ động nhận lỗi.
"Bà Lâm à, tôi sai rồi, bà muốn phạt thế nào cũng được."
"Biến, chẳng nghiêm túc gì cả." An Nhiên càng nói càng tức, cầm gối ôm quát tháo mấy lần nữa mới thoáng thấy hả giận, mà tổng giám đốc Lâm người ở bên ngoài luôn hô mưa gọi gió, lúc này cũng chỉ có thể yên lặng cam chịu.
"Tôi nói tại sao ông thích phá đám tôi vậy chứ, để tôi trước mặt tiểu bối* không còn mặt mũi nào."
(*người vai dưới)
Hai mắt Lâm Trì như phát sáng lên nhìn vào cổ áo của An Nhiên vì mới vừa cực kì kích động mà khẽ hở ra, mất tự nhiên dời mắt sang nơi khác, "Thế nào, bà muốn tiểu thư Lưu gì kia làm con dâu thật à, cũng không thèm hỏi ý kiến An Bắc, cũng không phải kết hôn với bà, bà quyết định được sao?"
"Vậy ông cũng không thể tặng quà gặp mặt cho con bé trước mặt nhiều người như vậy chứ, ông muốn tôi phải làm sao, ông giỏi lắm, trở thành ông bố chồng hòa ái dễ gần, còn tôi chính là bà má chồng không hiểu chuyện, độc ác ngoan cố không thay đổi chứ gì?"
"Được rồi được rồi, đó là do chuẩn bị xong từ trước, hôm nay đột nhiên nhớ ra vẫn luôn mang bên người mà thôi, không phải tôi cố ý không bàn trước với bà."
"Đột nhiên nhớ ra? Tôi thấy là ông có dự tính từ trước, nhất định ông đã gặp con bé trước, còn giấu diếm hay như vậy, bụng dạ khó lường."
"Bà nói mãi không dứt đến trời cũng sắp sáng luôn rồi, nếu sáng mai mà không dậy nổi, vậy ấn tượng trong mắt con dâu còn tệ hơn, nói vậy không chỉ có không hiểu chuyện, mà còn là bà má chồng lười biếng."
"Đúng đúng đúng, ngủ thôi ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm."
Khóe miệng Lâm Trì lộ ra nụ cười hài lòng, đối phó An Nhiên, ông hẳn là phải có biện pháp.
Duẫn Vị theo Lâm An Bắc vào phòng, đèn còn chưa mở cô đã bị đè lên phía sau cửa, đôi môi cũng theo đó tiến tới, cướp đoạt hô hấp của cô, đầu lưỡi còn chần chừ trong miệng cô, quét qua từng chiếc răng, lần nữa chơi đùa với cái lưỡi nhỏ nhắn ướŧ áŧ của cô.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, sau lưng đang dựa trên cánh cửa rắn chắc, cảm giác ươn ướt đó càng làm người ta thêm khó chịu, hai tay theo bản năng đẩy người đàn ông trước mặt, đầu nghiêng trái nghiêng phải tránh né công kích của anh.
"An Bắc, anh đừng như vậy, mở đèn trước có được không?"
Lâm An Bắc cố ý dùng □ * chạm vào Duẫn Vị, "Nó nói không được, đợi không kịp rồi." Cái gì đó anh dũng đứng nghiêm từ lâu chống đỡ giữa hai chân cô, từng cái vuốt ve khiến sức nóng càng lan nhanh tứ phía, đợt nóng này còn chưa tan đi, một đợt khác nóng bỏng hơn lại đột kích, thế nhưng cô đã có một chút ẩm ướt trào ra, làm ướt chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ.
(*bản gốc cũng để ô vuông, nhưng mà chắc ai cũng hiểu là cái gì chứ hỉ :3 vận dụng trí óc ‘chong xáng’ của mình đi nào :33)
Duẫn Vị không thể tin được phản ứng của cơ thể mình, thẹn thùng cắn môi để tránh phát ra tiếng ngâm nga đáng mắc cỡ.
"An Bắc, chúng ta... chúng ta chờ chút nữa được không?" Đôi môi Duẫn Vị run rẩy nói xong, mà động tác trắng trợn của Lâm An Bắc càng làm cô nói không ra lời, sợ mở miệng sẽ không khống chế được tiếng ngâm nga đang bị kiềm nén.
"Ngày mai không phải dậy sớm, xuân tiêu nhất khắc thiên kim*, em xem, đến nó cũng đang lắc đầu." Lâm An Bắc vén cao váy Duẫn Vị lên, áo ngực bị anh tuột xuống, áσ ɭóŧ và váy đều bị dồn một chỗ ngay hông cô, áo sơ mi màu vàng đã bị anh thuần thục cởi ra ném xuống dưới chân từ lâu.
(*đêm xuân đáng giá nghìn vàng)
Vùi đầu trước ngực cô, cắn lên bộ ngực đang ưỡn cao, cảm giác đau nhói khiên toàn thân Duẫn Vị run lên. Ngón tay mang theo một chút mát mẻ của nhiệt độ phòng tiến vào nguồn nhiệt của cô, đầu ngón tay đặt tại lối đi hạn hẹp kiềm chế lúc nặng lúc nhẹ, cô đã quen tần số của anh, thỉnh thoảng đột nhiên ấn mạnh lên hạt trân châu một lần, thiếu chút nữa khiến Duẫn Vị kêu thành tiếng.
Duẫn Vị nhỏ giọng khóc, cách một tầng vải, hàm răng gắt gao cắn lên bờ vai rắn rỏi, đôi tay sau lưng anh vuốt ve, cái trán trượt xuống dừng trên da thịt trần trụi, nóng bỏng cắn một cái, khiến Lâm An Bắc hít vào vài hớp khí lạnh.
Đầu ngón tay dưới dự dẫn dắt của sức nóng trên bắp đùi, từ từ tiến vào lãnh địa ấm áp, làn sóng nhiệt dâng lên từ bốn phương tám hướng, như một đóa tuyệt mỹ, cắn nuốt cả người lẫn tim!
Theo động tác khuấy động của Lâm An Bắc, Duẫn Vị cảm giác ngày càng trống rỗng, muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa. Mà vật dâng trào trong quần anh cũng dần dần to trướng, cho dù hai người không kề sát vào nhau, nó vẫn chống đỡ thẳng tắp tại nơi anh liên tục ra vào, sức nóng tỏa ra như bỏng da ấy, còn muốn nhiều hơn nữa.
"Bảo bối, có muốn không?"