Giá trị của linh dược phía sau đắt đỏ hơn mấy tài nguyên yêu thú này rất nhiều, nếu bán ở đây sẽ lỗ rất nhiều tiền. Vân Mạc muốn đấu giá túi càn khôn nên không thể quá lãng phí. Còn tổn thất khi bán tài nguyên yêu thú ở đây tính tổng thể cũng không quá nhiều.
Lúc chủ sạp cao gầy đi gom tiền, Vân Mạc mang binh khí nhuốm máu của bọn cướp đến trước mặt chủ sạp từng muốn mua Hàn Dạ.
“Có… Có gì không?”, nhìn thấy năm loại binh khí này, chủ sạp tỏ vẻ sợ hết hồn. Vân Mạc có thể giế t chết đám cướp ngang ngược đó thì thực lực ít nhất cũng là Hoá Mạch Cảnh hậu kỳ, trong ba gia tộc lớn ở trấn Quan Sơn chỉ có nhân vật cấp trưởng lão mới có thực lực như thế. Trên người Vân Mạc vẫn còn thấp thoáng mùi máu khiến chủ sạp cảm thấy sợ hãi.
“Không phải trước đó ông muốn mua trường kích của ta à?”, Vân Mạc mỉm cười hỏi.
“Không… Không mua nữa, không mua nữa, ha ha”, chủ sạp lúng túng cười đáp. Đùa à, đối mặt với cao thủ như thế sao ông ta dám đòi mua binh khí của người ta được. Phải biết rằng đối với võ giả tiến vào dãy núi Vân Thượng có lúc binh khí cũng giống như mạng sống. Ngươi muốn mua binh khí của người ta cũng có thể coi như kẻ thù sống chết rồi.
Vân Mạc đặt binh khí của bọn cướp lên bàn: “Đương nhiên ta sẽ không bán trường kích của mình, nhưng có thể bán mấy món binh khí này cho ông”.
“Cái này…”, chủ sạp nhìn Vân Mạc với vẻ khó xử, không nói là có mua hay không.
“Sao vậy? Ông chê mấy binh khí này tệ quá à?”
“Không phải! Không phải!”, chủ sạp vội vàng lắc đầu, cuối cùng lấy hết can đảm giải thích: “Thưa đại nhân, ngài cũng biết đây là đồ của bọn cướp đấy, nếu ta mua cũng có nghĩa là đắc tội bọn chúng. Thủ lĩnh Độc Hạt của bọn cướp này là cao thủ Nhập Linh Cảnh. Gã muốn gϊếŧ ta cũng như giế t chết một con kiến, sao một thương nhân nhỏ bé như ta dám chống lại bọn họ được”.
Vân Mạc cau mày, không ngờ chủ sạp này lại sợ bọn cướp đến thế, có vẻ hắn muốn bán những binh khí này sẽ khá khó khăn.
Lúc này, một người mập mạp như quả bóng đi tới trước mặt Vân Mạc, y nhìn mấy món binh khí, li3m môi một cái: “Vị huynh đệ, nếu có thể ta sẵn lòng mua mấy món binh khí này”.
Chủ sạp trước đó thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Vân Mạc ép mình mua mấy món binh khí này. Dù giá trị của nó không rẻ nhưng nếu ông ta mua, ông ta cũng không dám bán nó đi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại cho bọn cướp thôi. Bây giờ có người chịu mua, ông ta cũng xem như giải thoát rồi.
“Ồ? Các hạ muốn trả bao nhiêu?”, Vân Mạc hỏi.
Tên béo giơ ngón tay to như củ cà rốt lên quơ quơ trước mặt Vân Mạc: “Một nghìn kim tệ”.
“Một nghìn?”, Vân Mạc nhướng mày: “Dù ba món binh khí khác nói là linh khí có hơi miễn cưỡng, nhưng thiết thương và vuốt mèo này đều không phải binh khí bình thường, đã nằm trong phạm vi linh khí rồi. Một nghìn kim tệ e rằng còn không mua được thiết thương này ấy chứ?’
Hắn muốn kiếm một khoản từ mấy món binh khí này, không ngờ đối phương lại ra giá thấp như thế.
“Huynh đệ, ngươi nên biết đây là đồ của bọn cướp kia. Ta cũng phải mạo hiểm lắm mới dám mua mấy thứ này, e rằng ở trấn Quan Sơn này chỉ có ta dám mua nó thôi. Một nghìn kim tệ, không mặc cả”, tên béo lắc đầu nói.
Vân Mạc biết đối phương nói đúng sự thật, từ thái độ của chủ sạp trước đó có thể biết ở trấn Quan Sơn thật sự không có mấy người dám mua mấy món binh khí này. Vân Mạc ngẫm nghĩ, sau đó bày mấy món binh khí ra, cất lời: “Hai nghìn kim tệ, nếu không mua thì ta sẽ mang đến nơi khác bán, người ở trấn Quan Sơn sợ đám cướp này, nhưng ta không tin người ở nơi khác cũng sợ bọn chúng”.
Dãy núi Vân Thượng rất dài, đám cướp này cũng chỉ hoành hành ở khu vực trấn Quan Sơn thôi. Nói không chừng người ở những nơi khác còn chưa từng nghe đến tên bọn chúng.
“Được, thế thì hai nghìn kim tệ!”, tên béo vỗ tay nói, thịt trên người liên tục rung rung.
Vân Mạc dễ dàng lấy được hai tấm ngân phiếu trị giá một nghìn kim tệ. Tên béo kia vui vẻ cho người đến lấy mấy món binh khí kia, sau đó nói với Vân Mạc: “Huynh đệ, nếu sau này còn có báu vật như thế thì nhớ đến tìm ta”.
Vân Mạc hờ hững gật đầu, sau đó xoay người trở về gian hàng của chủ sạp cao gậy. Rất nhiều người nghe thấy lời của tên béo thì không khỏi rụt cổ. Người không biết thân phận này gϊếŧ mấy tên cướp thực lực mạnh mẽ, chắc chắn Độc Hạt kia sẽ rất tức giận. Nếu sau này hắn còn dám vào núi thì e rằng sẽ không còn mạng đi ra, lấy đâu ra cơ hội mang binh khí ra ngoài nữa chứ.
Nửa canh giờ sau, quả nhiên chủ sạp cao gầy đã cho người xoay tiền xong, những tài nguyên này bán được hơn bốn nghìn kim tệ. Cộng thêm hai nghìn kim tệ trước đó, bây giờ Vân Mạc đã có hơn sáu nghìn kim tệ. Hắn cảm thấy bản thân thoáng chốc trở thành đại gia, hơn sáu nghìn kim tệ với nhà họ Vân cũng là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng chút tiền này vẫn còn chưa đủ để đấu giá giành túi càn khôn. May mà còn có một tay nải linh dược, giá trị của những linh dược này cao hơn tài nguyên yêu thú.
Vân Mạc đeo tay nải linh dược trở lại trấn Quan Sơn, hắn chọn tiệm thuốc Hiên Linh giá cả có thể xem là hợp lý. Khi Vân Mạc đặt linh dược lên quầy của tiệm thuốc Hiên Linh, tiểu nhị kia lập tức trợn to mắt. Sau đó Vân Mạc được mời lên lầu hai tiếp đón như khách quý.
Sau khi mặc cả qua lại, cuối cùng hắn bán được số linh dược này với giá hơn hai mươi mốt nghìn kim tệ, dù là tiệm thuốc Hiên Linh nhiều tiền cũng phải mất không ít thời gian để xoay sở.
Cộng thêm hơn sáu nghìn kim tệ trước đó, Vân Mạc đã có gần hai mươi tám nghìn kim tệ. Theo trí nhớ của Vân Mạc, ngoài tài sản cố định, tài sản mà nhà họ Vân có thể điều động cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Số tiền này đã đủ để Vân Mạc đấu giá túi càn khôn rồi.
Tuy nếu muốn chắc chắn lấy được túi càn khôn e rằng vẫn còn chút chênh lệch, nhưng Vân Mạc cũng không rảnh để tâm nhiều đến thế. Bây giờ hắn đang muốn luyện chế ra đan Đề Hồn, cường hoá thần hồn, tu luyện ra hồn thức. Chuyện tiền bạc thì có thể nghĩ cách sau.
Vân Mạc không đi giải độc cho Võ Tam Hà trước, dù sao ông ấy đã đợi lâu lắm rồi, đợi thêm mấy hôm cũng chẳng sao. Vân Mạc cởi trường bào và mặt nạ xuống, nguỵ trang trường kích xong mới trở về nhà.
“Ca ca, huynh về rồi!”
Nhìn thấy Vân Mạc, Minh Nhi lập tức chạy vội tới với nét mặt vui mừng.