Trên võ đài, Vân Liệt ngẩng cao đầu, đắc ý nhìn Vân Mạc, hắn ta ra hiệu mời, ý bảo Vân Mạc kiểm tra sức mạnh.
Vân Mạc đứng im không nhúc nhích, kiểm tra sức mạnh vào lúc này không có chút ý nghĩa gì cả, hắn không cần biểu diễn giống một tên hề thế này.
“Ha, ngay cả kiểm tra sức mạnh cũng không dám mà còn khiêu chiến Vân Liệt”, có người cười châm chọc, rất coi thường sự “hèn nhát” của Vân Mạc.
“Cũng phải, nếu một quyền của ta chỉ có thể đánh ra sức mạnh bốn nghìn cân hay tệ hơn là ba nghìn cân, ta cũng không dám kiểm tra đâu”.
“Ha ha! Nói hay lắm!”
Vân Liệt khinh thường nhìn Vân Mạc, ban đầu thấy Vân Mạc dám thách đấu mình, hắn ta còn tưởng Vân Mạc có mấy phần gan dạ, không ngờ vẫn hèn nhát như thế.
Một người đàn ông trung niên đột nhiên nhảy lên đài tỷ võ, ông ta đè tay xuống ra hiệu mọi người im lặng. Đợi mọi người đều im, ông ta mới cất lời: “Hôm nay, Vân Mạc thách đấu Vân Liệt, người thua phải giao ra tài nguyên mỗi tháng. Trên võ đài không quan tâm sống chết. Theo quy định của gia tộc, trước khi có bên nhận thua hoặc chết, không một ai được nhúng tay vào! Kết quả thách đấu cũng nhất định phải thực hiện! Trận chiến này do Tộc trưởng và các vị trưởng lão cùng nhau làm chứng!”
“Bây giờ, tỷ võ bắt đầu!”
Vân Liệt đứng im, hắn ta khinh thường nhìn Vân Mạc, thấy mãi mà Vân Mạc không có hành động gì, hắn ta bèn cất lời: “Ha ha, xem ra ngươi cũng có chút can đảm, không chịu thua”.
Vân Mạc chợt cười nói: “Hay là ngươi chịu thua trước đi?”
Nét mặt Vân Liệt cứng đờ, sau đó hắn ta sa sầm mặt: “Câu nói đùa này không buồn cười chút nào, nếu ngươi không chịu thua thì ngươi sẽ không còn cơ hội nhận thua nữa đâu”.
“Vân Liệt thiếu gia, gϊếŧ hắn đi!”, dưới đài có một người ngồi trên ghế kích động quát khẽ, chính là Liễu Mật Giang bị Vân Mạc đá gãy chân.
Vân Liệt nhìn về phía Liễu Mật Giang, gật nhẹ đầu.
“Chỉ một quyền thôi!”, Vân Liệt giơ một ngón tay, sau đó khởi động cổ, ngón tay và cổ tay, tạo thành âm thanh rắc rắc.
Vân Mạc hiểu ý đối phương, hắn ta nói muốn đánh bại hắn bằng một quyền, kết thúc trận chiến này.
Cộp!
Vân Liệt đột nhiên giẫm chân xuống đất, bắp chân tạo thành sức lực đáng sợ, hắn ta nhanh chóng lao về phía Vân Mạc như mũi tên rời cung.
“Nhanh quá!”, bên dưới vang lên tiếng hò hét.
Vân Liệt đột nhiên cười gằn, trong mắt hắn ta lộ vẻ tàn nhẫn, hắn ta đột nhiên đấm một phát về phía Vân Mạc. Sức mạnh gần mười nghìn cân kéo tới, nếu Vân Mạc vẫn là Vân Mạc trước đây, chắc chắn hắn sẽ chết dưới cú đấm này.
“Mạc Nhi!”, Ly Yên đan tay đặt trước ngực, vô cùng căng thẳng. Minh Nhi cũng không ngoại lệ, dù cô bé biết ca ca rất mạnh, nhưng cảm nhận được sự điên cuồng trong cú đấm này của Vân Liệt, cô bé vẫn không khỏi lo lắng.
“Mười nghìn cân thì lợi hại lắm sao?”, Vân Mạc lắc đầu, dù chưa từng chính thức đo thử, nhưng hắn biết rõ sức mạnh của bản thân hiện tại đã vượt xa mười nghìn cân. Lúc ở Luyện Thể Cảnh tầng sáu, có lẽ lực đấm của hắn đã vượt qua mười nghìn cân rồi.
Hơn nữa, tốc độ của Vân Liệt có lẽ rất nhanh trong mắt con cháu nhà họ Vân, nhưng Vân Mạc lại thấy nó chậm chạp đến mức đáng thương. Vân Mạc chợt có một suy nghĩ, nếu hắn dùng sức mạnh Luyện Thể tầng năm để đối kháng với Vân Liệt thì sẽ có kết quả gì? Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã không thể ngăn chặn được nữa.
Muốn làm thì làm, dù sao thân thể của hắn lúc này cũng đã vượt xa võ giả Luyện Thể Cảnh bình thường, kể cả võ giả Luyện Thể tầng chín cũng không được mấy người có thân thể mạnh như hắn. Cho dù sử dụng sức mạnh Luyện Thể tầng năm không đấu lại Vân Liệt thì đối phương cũng không thể gây ra tổn thương quá lớn với hắn.
Nghĩ vậy, Vân Mạc nâng tay lên, dùng sức mạnh Luyện Thể tàng năm đánh về phía Vân Liệt.
“Tên này điên rồi ư?”
“Hắn ta không tránh!”
“Kể cả võ giả Luyện Thể tầng chín cũng rất khó đỡ cú đấm này của Vân Liệt, mà người này lại dám đỡ đòn, điên rồi à!”
“Ta thấy cánh tay của hắn ta chắc chắn sẽ đứt lìa!”
“Tự tìm đường chết!”, thấy Vân Mạc không tránh né, còn vung tay đánh ra một quyền, Vân Liệt cười khẩy, gia tăng lực đấm đến mức tối đa.
“Kết thúc rồi”, Bát trưởng lão cười nói, tỏ vẻ cực kỳ ung dung.