Chương 8: Phủ cực thái lai (Khổ tận cam lai) (2)
Vui mừng chính là đánh bậy đánh bạ lại phát hiện được bí mật che giấu trong sách cổ, nghi hoặc chính là phù văn trên ngọc giản thật sự quá huyền ảo, trong lúc nhất thời không hiểu rõ là vật gì.
Bất kể như thế nào đây vẫn là chuyện tốt, Tùy Qua đang định bỏ vào trong túi, đột nhiên một đạo nhiệt lưu kỳ quái từ trong ngọc giản truyền ra, nháy mắt trải rộng toàn thân, làm cho hắn có cảm giác như bị lôi điện đánh trúng.
Trong đầu Tùy Qua đột nhiên dần hiện ra mấy chữ lớn kim sắc khí thế khôi hoành:
Thần Nông tiên thảo bí quyết!
Ý tứ gì vậy?
Oanh long!
Trong đầu như bị nổ vang tiếng sấm, Tùy Qua bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau. Gió ngừng mưa nghỉ, không khí trong núi dị thường tươi mát.
Nhưng lúc này Tê Hà sơn đã trở thành “Phong Tử Lĩnh” danh xứng với thực.
Từ chân núi đến đỉnh núi, chí ít có hơn một ngàn “phong tử ngoại ngữ” đang bồi hồi chung quanh, trong miệng niệm niệm như ma chú từ đơn các quốc gia, như đưa thân vào bệnh viện tâm thần ngoại ngữ.
Con mẹ nó đều là Anh ngữ làm hại.
Tùy Qua vô cùng đau đầu như sắp vỡ, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát ly nơi này.
Vừa đứng dậy, hắn phát hiện toàn thân đau nhức vô lực, đầu óc thật hỗn loạn.
Nhớ tới ngày hôm qua rơi xuống nước, còn mặc quần áo ướt sũng mê man cạnh bờ hồ lâu như vậy, Túy Qua suy đoán tám phần mình đã bị cảm.
Vừa sờ lên trán, quả nhiên có chút nóng lên, cổ họng thật không thoải mái, như bị viêm sưng.
Bất quá cảm mạo thì không đến nỗi chết người, Tùy Qua đầu tiên nghĩ đến hôm qua nhặt được “ngọc giản”, bối rối vật kia rốt cục là bảo bối gì, lại giấu trong bìa sách cổ, nếu không phải bị mưa gió làm hỏng, chỉ sợ Tùy Qua có nằm mộng cũng không nghĩ tới bên trong ẩn giấu đồ vật như thế.
Sao lại thế này?
Ngọc giản kia đã biến mất, Tùy Qua vẫn còn nhớ thật rõ ràng, hắn cầm ngọc giản trong tay! Hắn đang cẩn thận tìm kiếm chung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ngọc giản.
- Chẳng lẽ mình nằm mộng hay sao?
Tùy Qua cảm thấy nghi hoặc, lại bối rối, ngọc giản không tìm được, ánh mắt lại bị một gốc cỏ dại đã úa vàng gần bên hấp dẫn, hắn thì thào lẩm bẩm:
- Đây không phải Sài Hồ sao, còn là Nam Sài Hồ đâu…
Lời vừa ra khỏi miệng, Tùy Qua lập tức cảm thấy thật kỳ quái: giả vờ làm truyền nhân Đông y thế gia, tuy rằng hắn nghe qua tên của Sài Hồ, nhưng tuyệt đối không biết loại dược thảo này ah, càng không khả năng phân biệt được sự khác nhau giữa nam bắc Sài Hồ!
Đầu óc vừa chuyển, Tùy Qua nhất thời phát hiện, trong đầu mình giống như hiện ra thật nhiều thứ kỳ quái, tỷ như rất nhiều thực vật ngạc nhiên cổ quái, phương thuốc, còn có một bộ điển tịch tên là “Thần Nông tiên thảo quyết”, người sáng tạo điển tịch này có cái tên cũng thật quái lạ, tên là “Tiên Viên chân nhân”.
- Thần Nông tiên thảo quyết…đây không phải chữ kim sắc xuất hiện trong đầu mình hôm qua sao?
Trong lòng Tùy Qua càng thêm kỳ quặc. Chẳng lẽ mấy thứ này có quan hệ tới ngọc giản kia? Đáng tiếc ngọc giản đã biến mất, bằng không có lẽ có thể phát hiện ra đầu mối.
- Sài Hồ vị đắng, chuyên chủ tà nhiệt, dùng chung với Sơn Âm Tuyền, lập tức giải sốt.
Lúc này đầu óc Tùy Qua càng thêm linh quang, tràn ngập ra thật nhiều tin tức về Sài Hồ.
- Sơn bắc thủy nam làm âm, đầm nước này không phải là Sơn Âm Tuyền sao?
Tùy Qua mơ hồ cảm giác được một gốc Sài Hồ nho nhỏ như vậy có thể chữa khỏi cảm mạo phát sốt của mình hiện giờ.
Nhưng mà vị Tiên Viên chân nhân kia lại cho rằng Sài Hồ cần kết hợp với nước suối đến chữa bệnh, thật khác hẳn cách giải thích bình thường của Đông y đâu.
- Mặc kệ, thử xem nói sau!
Tùy Qua nghĩ thầm, dù sao chỉ ăn một gốc Sài Hồ, cũng không chết được.
Chỉ cần thử một chút, là có thể kiểm tra Tiên Viên chân nhân dùng Thần Nông tiên thảo quyết rốt cục có hữu dụng thật sự hay không.
Nghĩ nghĩ, Tùy Qua rút gốc Sài Hồ ra khỏi bùn đất, bỏ qua lá cây khô vàng, rửa sạch trong đầm nước, sau đó dùng chung với nước hồ toàn bộ nhét vào trong miệng.
Phương pháp thưởng thức như thế, hương vị đương nhiên chẳng ra gì, nhưng Tùy Qua vẫn cau mày nuốt hết toàn bộ.
Miệng đầy cay đắng không tiêu tan, làm cho Tùy Qua không khỏi có chút hối hận.
Nhưng rất nhanh hối hận đã bị vui mừng cùng kích động thay thế.
Tùy Qua rõ ràng phát hiện bệnh trạng cảm mạo của mình đang sút giảm thật nhanh, thân thể rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Nói thế này, hiệu quả của thuốc Đông y chậm hơn Tây y, nhưng lúc này Tùy Qua lại cảm giác thuốc đến bệnh trừ, thần tốc vô cùng. Hơn nữa thuốc này còn là chính bản thân hắn tự tay “nghiên cứu chế tạo”, khó trách Tùy Qua không chỉ cao hứng, hơn nữa còn vạn phần kích động.
Sau một lúc lâu, toàn bộ bệnh trạng cảm mạo đều biến mất.
Đến lúc này Tùy Qua bắt đầu tin tưởng trong đầu óc mình hiện ra Thần Nông tiên thảo quyết gì đó tuyệt đối không phải vô căn cứ. Sài Hồ cùng Sơn Âm Tuyền, hiệu quả trị liệu quả nhiên như thần!
Khổ tận cam lai ah!
Thần Nông tiên thảo quyết…tiên thảo quyết, tiên thảo! Chẳng lẽ chính là “tiên thảo” bên trong phương thuốc cổ quái mà lão địa chủ đã nhắc qua sao?
- Rốt cục hiểu rõ! Con mẹ nó mình thật sự là thiên tài, ha ha…
Tùy Qua không nhẫn nhịn được đắc ý cười to, tâm tình buồn bực trước đó đã trở thành hư không.
Sau khi chạy vội về phòng ngủ, Tùy Qua thay quần áo, bắt đầu cân nhắc Thần Nông tiên thảo quyết trong đầu mình.
Sau một lúc tĩnh tâm ngưng thần, Tùy Qua rốt cục “xem” được quyển điển tịch quỷ dị mà thần kỳ kia.
- Kiếm đạo, võ đạo, đan đạo, thiền đạo…đại đạo ba nghìn, chung quy tiên đạo. Lão phu có một lối đi khác, nhập thảo mộc đắc đạo, độ kiếp buông xuống, đã sắp phi thăng, chuyện ăn năn duy nhất là sở học cả đời không nơi ký thác, chỉ e sợ đạo pháp tinh diệu thất truyền, lưu lại điển tịch, phong ấn trong Hồng Mông Thạch, tạm lưu cho người hữu duyên…
Nuốt cả quả táo “xem” qua một lần, Tùy Qua phát hiện Thần Nông tiên thảo quyết không ngờ là một điển tịch đạo giáo uyên thâm, mà không chỉ đơn thuần giới thiệu “tiên thảo”. Quyển sách cổ bị hủy diệt trước đó kỳ thật chỉ là một phần nhỏ trong Thần Nông tiên thảo quyết mà thôi.
Hơn nữa Tiên Viên chân nhân sáng tác điển tịch ngữ khí hơi có chút tự phụ, tựa hồ đồ vật bên trong thật lợi hại. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, người ta đã phi thăng, tự phụ một chút cũng có thể hiểu được.
Trong Thần Nông tiên thảo quyết, có hai bộ phận nội dung, một bộ phận là gieo trồng linh thảo, phối chế linh dược, một bộ phận khác là công pháp tu hành, tựa hồ hai bên bổ trợ cho nhau.
Nhưng nghe ngữ khí của Tiên Viên chân nhân, linh thảo cùng linh dược mới là thứ đắc ý nhất trong cuộc đời của hắn.