Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Y Thủ Che Thiên] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những người khác tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, ở đây trên lôi đài hai người cạnh tranh quan hệ hẳn là không tốt, khó coi mới đúng, không nghĩ tới bọn hắn ngược lại là trò chuyện với nhau thật vui, thật đúng là lại để cho người có chút khó có thể lý giải.

Mộ Chỉ Ly nhìn Tư Đồ Diêu có thể cùng Cô Lăng Nguyệt trò chuyện tự nhiên chỉ có thể im lặng, nàng không thích Cô Lăng Nguyệt nhưng cũng rõ ràng không thể đem chuyện này áp đặt lên người khác, hơn nữa Tư Đồ Diêu lại có ân cứu mạng với nàng.

Lý trưởng lão đi đến phía trước lôi đài, nhìn tất cả mọi người tuyên bố: "Lần này lôi đài thi đấu kết quả đã có. Đệ nhất danh mọi người đều rõ ràng là thuộc về Cô Lăng Nguyệt, còn về đệ nhị là ngang hàng đấy, tin tưởng mọi người đều biết là ai, bọn hắn là Tư Đồ Diêu cùng Mộ Chỉ Ly!"

Thượng Quan Ngọc Nhi nhớ rõ tình tiết tiểu thuyết, biết vị trí thứ ba vốn thuộc về Tôn Tầm nhưng không ngờ xuất hiện Cô Lăng Nguyệt khiến cho hắn vô duyên với vị trí này.

Mọi người đối với kết quả này đã sớm đoán được, trong lòng cảm thán bao năm qua đều không có xuất hiện cục diện ngang tay, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện! Hơn nữa đan lôi lần này này thật sự là quá đặc sắc rồi!Giải thi đấu hôm nay mọi người sợ là thật lâu sẽ không quên.

Khi tuyên bố kết quả hoàn tất, thời khắc kích động cũng đã đến!

"Đã top 3 hôm nay đã xuất hiện, kế tiếp chính là thời khắc ban thưởng. Một vạn giá trị công huân thuộc về các ngươi đấy!" Lý trưởng lão thanh âm bỗng nhiên đề cao, khiến cho tất cả mọi người là chăm chú nhìn ba người trên đài!

Đây chính là một vạn giá trị công huân ah! Phải chém gϊếŧ bao nhiêu yêu thú mới có thể đạt được, ở đây không ít người ba năm đến chỗ này tích lũy cũng không quá một vạn giá trị công huân, mà bọn hắn chỉ cần một ngày là đã lấy được!

Quá trình nhận lấy giá trị công huân cũng không phức tạp, chỉ thấy Lý trưởng lão lấy ra một tờ thẻ màu vàng, ở trên thẻ thân phận bọn họ vẽ một cái thì thẻ thân phận mấy người trên đã nhiều ra một vạn giá trị công huân.

Đối với số lượng công huân này,ngoài cảm giác vui mừng ra thì Cô Lăng Nguyệt không có suy nghĩ cảm thán như Mộ Chỉ Ly về việc chuyện nhân loại tự gϊếŧ lẫn nhau cũng không ít, dù sao chém gϊếŧ yêu thú để có giá trị công huân, nhưng xa xa không có cướp lấy giá trị công huân của người khác.Xem ra những môn phái này cũng chú ý tới điểm này, cho nên mới không có thiết kế như vậy, nếu không sợ là mỗi lần trong chiến trường Thiên Huyền người chết so với yêu thú còn nhiều hơn!

Lý dược sư mỉm cười hoàn thành một bước này, chợt nhìn ba người nói: "Các ngươi ba người có ý nguyện gia nhập Dược Tông không? Bằng vào thành tích ba ngươi hôm nay có thể không cần giá trị công huân tựu cũng sẽ được gia nhập Dược Tông!

Tiến vào Dược Tông, các ngươi có khả năng rất tốt học tập thuật luyện đan, trở thành một gã Luyện dược sư tôn quý đẳng cấp cao. Không cần vì tìm kiếm dược liệu mà phiền não, bất luận đi nơi nào cũng đều có Dược Tông đứng ở phía sau các ngươi!"

Không thể không nói, lời này của Lý dược sư có bao nhiêu cám dỗ mê người chẳng qua ngoại trừ Tư Đồ Diêu thì Cô Lăng Nguyệt và Mộ Chỉ Ly đều không có dự định gia nhập Dược Tông nhưng không biết nên từ chối thế nào thì đúng lúc này trên lôi đài lại xuất hiện thêm mấy vị lão giả. Thân hình hắn bỗng nhiên xuất hiện như Lý trưởng lão, còn chưa phát hiện thì đã xuất hiện ở bên cạnh của bọn họ.

Kế tiếp xuất hiện một màn tám vị trưởng lão của tám môn phái cùng với Lý trưởng lão Dược Tông vừa đánh thái cực quyền với nhau vừa tìm cách lôi kéo Cô Lăng Nguyệt, dù sao một hạt giống tốt như vậy, bọn họ không thể vì Dược Tông mà buông tha, huống chi bây giờ tám môn phái cùng xuất hiện một lần, Dược Tông cũng không thể tránh được.

Việc thu hút nhân tài này bọn họ vốn dĩ đều có quyền lợi, huống chi bọn họ không chọn dùng thủ đoạn cưỡng chế đến bức bách nàng, tất cả đều dựa vào tự nguyện a! Làm những chuyện này bọn họ sẽ không để Dược Tông bắt được bất luận cái gì, hơn nữa sau khi bọn họ trở về người trong môn phái nhất định cũng sẽ tán thành bọn họ làm như vậy.

Lúc này bất luận là đám người bọn họ – nhóm dược sư đang ở trên đài hay là người xem dưới đài, đều đem ánh mắt rơi trên người mấy vị lão giả mới xuất hiện, dù toàn bộ sân bãi có nhiều người như vậy nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh như cũ.

Bọn hắn ai cũng có thể nhìn ra được mấy vị lão giả này đều không đơn giản, không nói trên người bọn họ phát ra khí tức cường đại, chỉ dựa vào việc bọn họ không hề cố kỵ xuất hiện trên lôi đài, mà Lý trưởng lão cũng không có ý kiến gì cũng đủ nhìn ra rồi.

Đám người Phụng Linh biết biểu hiện của Lăng Nguyệt trên đan lôi khiến cho nàng ấy trở thành người mà các môn phái muốn tranh đoạt.

Mấy vị trưởng lão biết rõ không thể đồng thời tranh đoạt những hai người, trong lòng cũng đã sớm nhắm người nào cho nên người còn lại đưa tặng Dược Tông cũng không phải là không thể.

Mấy lão giả nhìn Cô Lăng Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, chỉ là mỉm cười này rơi vào trong mắt Cô Lăng Nguyệt chẳng khác nào nụ cười của lão hồ ly.

"Tiểu cô nương a, ngươi chọn môn phái phải cẩn thận a!"

Lão giả mặc áo bào màu vàng cười hắc hắc nói, hai mắt trợn to có tia ranh mãnh.

"Đúng vậy a, dùng năng lực của ngươi hoàn toàn có rất nhiều lựa chọn, gần đây Tiêu Dao môn đều hoan nghênh nhân tài có thiên phú đấy."

Lão giả áo xám cười nói, lời này là nói trắng ra rồi, tất cả mọi người đều có thể nghe được ý tứ trong lời nói của lão chính là hoan nghênh Cô Lăng Nguyệt tiến vào môn phái của bọn họ.

Thấy hai người dẫn đầu nói chuyện, một lão giả áo đen khác cũng lập tức mở miệng nói:

"Còn có hơn hai tháng thời gian nữa, dùng thực lực của cô nương muốn nhập vào môn phái nào cũng không cần lo lắng, quyết định nhanh như vậy cũng không phải là rất sáng suốt a."

Cuối cùng lão giả nói xong cái nhìn của mình, căn bản không có để ý tới Lý trưởng lão đứng bên cạnh sắc mặt khó coi đã khó coi đến cực điểm, ngay lúc này tựa hồ mối quan hệ cùng Dược Tông đều bị bọn họ bỏ qua một bên rồi.

Tư Đồ Diêu nhìn một màn này cũng có chút kinh ngạc, những trưởng lão này như thế nào đều cùng xuất hiện một lúc? Thế nhưng rất nhanh hắn đã đoán ra nguyên nhân, lại nhìn bộ dáng giận dữ kia của Lý trưởng lão cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Cô cô nương ưa tú như thế, chỉ cần môn phái có tầm mắt chút ít đều sẽ chiêu nạp nàng. Chỉ là thuật luyện đan cũng đã để lại cho mọi người tiếp nhận nàng, huống chi hắn biết tu vi của nàng không kém. Chẳng qua trong lòng có chút mong muốn nhân tài như vậy có thể gia nhập Dược Tông thì hay biết mấy!

Thật ra Mộ Chỉ Ly cũng rất tài giỏi nhưng khi bị đặt cùng với Cô Lăng Nguyệt ảm đạm không ít, nếu chỉ việc Cô Lăng Nguyệt bị tám đại môn phái ưu ái nàng cũng không khó chịu như vậy, những người này vì có thể để cho Cô Lăng Nguyệt không chạy vào gia nhập Dược Tông ở trước mặt nàng không chút khách khí nói sẽ nhường nàng cho Dược Tông!

Thật sự là kinh người quá đáng!

Thiên Nhi đứng bên dưới cũng có đồng suy nghĩ như vậy, trong mắt nàng thì Mộ Chỉ Ly cũng rất ưu tú đấy. Nếu thời gian cho phép nhất định sẽ vượt qua cái Cô Lăng Nguyệt đáng ghét đó.

Phụng Linh nếu biết điều này nhất định sẽ kinh bỉ không chút lưu tình với Thiên Nhi: Thua là thua còn bịa ra lý do chỉ cần đủ thời gian liền vượt mặt người khác, thật không biết xấu hổ.

Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt có chút cứng của Mộ Chỉ Ly trong lòng có chút thoải mái, lúc trước nàng đọc tiểu thuyết này đã có chút không thích bộ dạng tâm cao khí ngạo của Mộ Chỉ Ly, chỉ cần ngươi làm chuyện gì không hợp ý liền bị chết dưới kiếm của nàng ta hơn nữa khi xuyên vào thân thể của Đinh Thục Nghi thì nàng càng có lý do chán ghét nàng ta.

Không chỉ mất vị trí thứ nhất trong đan lôi đâu, vị trí thứ nhất chiến trường Thiên Huyền sẽ do bổn cô nương ta đây đoạt lấy dù ngươi có thêm một vạn giá trị công huân thì Thượng Quan Ngọc Nhi- ta vẫn có thể vượt qua.

Những người khác nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt bằng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét hoặc khó có thể tin làm cho Cô Lăng Nguyệt chỉ có thể trang làm như không nhìn thấy, tiếp tục lắng nghe của mấy vị trưởng lão.

Những người này rất nhanh cũng phát hiện bọn họ nói không ít lời vậy mà Cô Lăng Nguyệt thân là người trong cuộc lại không có nói một câu nào, một mực đứng bên nghe bọn họ nói chuyện.

Phát hiện điểm này, mấy người ngừng miệng, hơi có chút xấu hổ.

Sau nửa ngày, vị lão giả áo vàng lại lần nữa lên tiếng hỏi:

"Cô nương, ý ngươi như thế nào?"

Cô Lăng Nguyệt nhìn mấy vị trưởng lão đem ánh mắt nhìn mình, mỉm cười, chợt đem ánh mắt chuyển hướng về phía Lý trưởng lão, sau đó thi lễ một cái rồi khéo léo nói bản thân định chờ thêm hai tháng để suy nghĩ kỹ càng mới quyết địnhlựa chọn môn phái hợp với ta nhất.

Những lời này ngược lại rất hợp tình hợp lý, mấy vị trưởng lão đã phí không ít lời nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, không có uổng phí lời lẽ, ít nhất kết quả cũng là thành công.

Thời gian gần hai tháng có không ít chuyện đều sẽ cải biến a! Dùng nhãn lực của bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra thực lực của Cô Lăng Nguyệt đã là Thiên Huyền cảnh rồi! Thực lực như vậy phóng mắt toàn bộ chiến trường Thiên Huyền đều là thượng đẳng huống chi phương diện y thuật của nàng lại có thành tựu tốt như vậy?

Tám vị trưởng lão này âm thầm nhân khoảng thời gian này trở về cũng muốn tra một chút bối cảnh của Cô Lăng Nguyệt, lúc trước bọn họ chưa từng chú ý tới nàng, hiện tại chỉ biết nàng đến từ tiểu vương quốc còn những thứ khác một chút cũng không biết, loại cảm giác này nói thế nào cũng thấy không tốt.

Trong lòng Lý trưởng lão mặc dù không cam lòng, nhưng thái độ của Cô Lăng Nguyệt rất thành khẩn, huống hồ nàng chỉ nói muốn nhìn môn phái thích hợp nhất với mình, cũng chưa hoàn toàn cự tuyệt hắn, cho nên cũng không phải không thể tiếp nhận.

Cho nên chỉ có với Cô Lăng Nguyệt hãy căn nhắc kỹ đến việc gia nhập Dược Tông rồi quay sang hỏi Mộ Chỉ Ly.

Thấy chuyện của mình cũng đã ổn thỏa Cô Lăng Nguyệt mới thả lỏng tâm tình, mấy vị lão giả này cũng quá hung tàn rồi.

Mấy trưởng lão này cũng không phải không muốn lôi kéo Mộ Chỉ Ly nhưng bọn họ đem chuyện Cô Lăng Nguyệt quấy nhiễu rồi, đương nhiên không thể lại tham gia vào nữa, nếu như vậy thật sự khả năng Lý trưởng lão sẽ ghi hận trên người bọn họ đấy.

Lôi đài luyện đan dẫn tới chú mục của mọi người cứ như vậy đã xong, nhưng rõ ràng mọi người đều cảm thấy chuyến đi này không tệ, thi đấu như vậy khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng đặc sắc, tuy nhân vật chính không phải là bọn hắn nhưng có đề tài nói chuyện cũng không tệ. Ít nhất tương lai cũng có thể nói cho người khác nghe, những chuyện này không phải mỗi người đều có thể nhìn thấy.

Cũng bởi chuyện ở đan lôi mà mấy ngày kế tiếp, Lăng Nguyệt nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính trong câu chuyện bát quái của mọi người.

Đám người Phụng Linh lại lấy chuyện này ra trêu ghẹo Lăng Nguyệt một phen khiến cho nàng không khỏi không vội ứng phó với bọn họ, đặc biệt là Phụng Linh.

Tâm tình mấy ngày nay của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không đẹp cho lắm, đi đâu cũng nghe đám người khoa trương khen ngợi Cô Lăng Nguyệt. Trong lòng nàng cũng bắt đầu ghi nhớ Lăng Nguyệt: Tốt nhất ngươi đừng chọc ta, nếu không thì đừng trách ta ra tay độc ác.

Những ngày kế tiếp Cô Lăng Nguyệt ở trong phòng tu luyện củng cố thực lực. Khi nhàn hạ sẽ nhớ Hàn Như Liệt, nàng biết rõ dù cho tách ra ba năm, tình cảm của bọn họ cũng sẽ không thay đổi.

Thời gian ba năm, nàng cũng tiến bộ không ít, thời điểm gặp lại không biết hắn sẽ mang bộ dáng gì. Nghĩ vậy, đối với việc chiến trường chấm dứt Cô Lăng Nguyệt cũng rất mong đợi.

Thi đấu lôi đài luyện đan đối với Cô Lăng Nguyệt cũng không có ảnh hưởng gì, vẫn như trước ngây ngốc trong phòng tu luyện, thậm chí còn ít xuất hiện hơn trước kia, bởi vì bây giờ nàng ra ngoài tránh không khỏi sẽ bị không ít người chú ý.

Thật ra, Cô Lăng Nguyệt không biết Tư Đồ Diêu đã có mấy lần muốn tìm nàng để lĩnh giáo việc luyện đan nhưng nghĩ đến quan hệ của bọn họ chỉ ở mức sơ giao cũng chỉ có thể từ bỏ dù sao ở Thiên Huyền Đại lục kỹ xảo luyện đan của dược sư bình thường ngoài sư phụ dạy đồ đệ đều giữ bí mật mặc dù hắn không ủng hộ quan điểm này, hắn cảm thấy mọi người giao lưu mới có thể ngày càng tiến bộ, bất quá chỉ bằng một mình hắn tất nhiên không cải biến được tất cả. Do dự mãi hắn cảm thấy hướng tới Mộ Chỉ Ly lĩnh giáo một hai so với việc đi tìm Lăng Nguyệt đỡ đường đột hơn nhiều.

Tuy Cô Lăng Nguyệt tránh được một phiền toái là Tư Đồ Diêu, nhưng những phiền toái khác dưới sự nói bóng nói gió của Thượng Quan Ngọc Nhi chạy tới tìm nàng.

Phụng Linh và Tiểu Lang sau khi đi bộ một vòng trong thành trì trở về nói cho Lăng Nguyệt biết không ít người đánh chủ ý với nàng, ngoài mặt mang danh nghĩa thỉnh giáo y thuật trên thực chất muốn tìm cớ để tiếp cận nàng để gây ấn tượng tốt mong thử xem nàng có thể đứng trước mặt trưởng lão nói tốt vài câu hay không a.

Tâm tư này của bọn họ, Cô Lăng Nguyệt có thể rõ dù sao bọn họ là dược sư, dựa vào chính là việc luyện đan, phương diện công huân đoán chừng không cao. Chẳng qua hiểu là một chuyện, Lăng Nguyệt hoàn toàn không thích sắm vai Mary Sue này, trở thành bậc thang cho bọn họ thế nhưng cũng không tiện trực tiếp bộc lộ ra phần tâm tư này cho nên chỉ có thể lựa chọn con đường chạy trốn.

Ngay cả đám người Hiên Viên Dật cũng không tìm được Lăng Nguyệt, đối với hành động này của nàng bọn họ cũnghiểu rõ nguyên nhân cho nên không chút trách cứ nàng.

Mà Mộ Chỉ Ly và Thượng Quan Ngọc Nhi biết Lăng Nguyệt tốn công sức chạy trốn khỏi đám người mang tâm tư muốn đi đường tắc trong lòng có chút hả hê cười trên sự đau khổ của người khác.

Hàn gia.

Hàn Như Liệt nhìn hai người Hàn Dạ, Hàn Phong phía sau nói:"Ba ngày sau chiến trường Thiên Huyền sẽ mở ra rồi."

"Thiếu chủ, chúng ta sẽ đi sao?"

Hàn Dạ nhịn không được lên tiếng hỏi, hắn có thể nhìn ra được theo khoảng cách thời gian chiến trường Thiên Huyền mở ra càng gần, tâm tình thiếu chủ càng không bình tĩnh.

Nếu đổi lại là lúc trước, chắc sẽ cực kỳ mừng rỡ cùng kích động, nhưng kể từ sau khi biết tin tức kia, tâm tính thiếu chủ thay đổi. Đó là một loại cảm xúc chờ mong cùng lo lắng. Nếu Cô cô nương thật sự xảy ra chuyện, hắn khó có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó.

Nghe được câu hỏi của Hàn Dạ, Hàn Như Liệt cũng quay đầu, trên mặt mang theo một tia tàn khốc: "Đương nhiên phải đi! Ta đã đáp ứng Nguyệt Nhi làm sao có thể không đi."

"Thế nhưng mà..."

Hàn Phong không khỏi lên tiếng, Hàn Dạ không khỏi ném cho hắn một ánh mắt, để hắn ngậm miệng.

Hắn cũng đã nản lòng rồi, Hàn Phong sờ sờ lông mày. Việc bọn hắn bây giờ phải làm là đi theo bên người thiếu chủ, thiếu chủ làm gì cũng không được phép hỏi.

Bởi vì bọn hắn càng hỏi, tâm tình thiếu chủ bị ảnh hưởng càng lớn. Hiện tại thoạt nhìn biểu hiện của thiếu chủ vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm sợ đã song cả mãnh liệt.

Đúng như Hàn Dạ phỏng đoán, tâm tình Hàn Như Liệt bây giờ có thể nói là phức tạp tới cực điểm. Hắn chờ mong kì tích xuất hiện, nếu ở chiến trường Thiên Huyền có thể nhìn thấy Lăng Nguyệt mạnh khỏe đứng trước mặt mình, hắn nhất định sẽ cảm kích trời xanh! Nhưng nếu là... không, nhất định là không đâu!

"Hôm nay chúng ta liền khởi hành, ở đó chờ."

Hắn đã không còn cách nào tiếp tục ở chỗ này chờ tiếp, sớm tới đó chờ đợi cũng sẽ tốt hơn chút ít,ít nhất mình có thể trước tiên nhìn thấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »