Những ngày kế tiếp Cô Lăng Nguyệt dựa vào phần mền bug mà gây một loạt náo động lớn ở trong rừng sâu, chỉ trong một tuần thì đã diệt toàn bộ yêu thú nơi này, dẫn đến sau khi họ rời đi có người kéo đến đây gϊếŧ yêu thú nhưng chẳng có lấy một con. Chuyện này gây kinh động không ít người, phải biết chuyện như vậy cho dù người của đại vương quốc cũng không làm được.
Nói thật có thể gây chiến tích lớn như vậy, ngoài việc Lăng Nguyệt cho Phụng Linh tham gia săn gϊếŧ yêu thú ra thì nàng còn nhờ người điên bị giam trong Địa cung thập nhị trọng. Sau khi trở thành chủ nhân của truyền thừa, Lăng Nguyệt đã đến tầng 11 tìm gặp hắn hỏi xem hắn có muốn ra bên ngoài không?
Cô Lăng Nguyệt dự đoán rất nhiều tình huống khi nói chuyện với người như hắn, lại không ngờ rằng hắn lại sảng khoái thừa nhận đồng thời nói sẽ giúp nàng săn yêu thú, chẳng qua yêu tinh mà hắn gϊếŧ yêu thú phải cho hắn.
Lăng Nguyệt biết thực lực của người này bị lùi xuống rất nhiều do trận chiến năm xưa với vị sư phụ giấu tên của nàng. Lăng Nguyệt dễ dàng đồng ý như vậy bởi nàng tin tưởng dựa vào tính cách cuồng ngạo hắn kinh thường ra tay với kẻ yếu như nàng, ngoài ra nàng chính thức trở thành chủ nhân của truyền thừa cho nên hắn không thể ra tay với nàng.
Bởi vì thân thể của Lăng Nguyệt đã đến cực hạn, cho nên chờ Quân Ngạo Thiên hạ xong con kim tinh thú mắt xanh có thực lực tương đương Thiên Huyền nhị cảnh, nàng liền mở miệng nói: " Ngạo Thiên, ta có ý định tiến vào trong Hỗn Huyền linh giới để ngâm mình vào ao nước đen. Cho nên mấy ngày kế tiếp, phiền ngươi chăm sóc cho Phụng Linh!"
Quân Ngạo Thiên- chính là tên của người điên kia, thu lấy yêu tinh xong, hắn đưa mắt nhìn Phụng Linh ở phía trước không ngừng đuổi theo yêu linh, gật đầu nói: "Được rồi."
Phụng Linh sau khi chén no nê liền bay tới nói: " Mấy ngày kế tiếp trong cậy cả vào Quân Ngạo Thiên, ngươi đấy!" Mặc dù nó biết tiến vào ao nước đen kia rất nguy hiểm, có điều tin tưởng Lăng Nguyệt đã có tính toán dù sao nó biết nàng rất tiếc mệnh.
Tiểu Lang chạy đến bên chân nàng nói: " Chủ nhân, ta cũng muốn!"
Lăng Nguyệt cười cười, sau đó mang theo Tiểu Lang tiến vào Hỗn Huyền Linh giới. Sau đó cả hai đi đến chỗ cái ao đen tuyền kia mà tiến vào bên trong ngâm mình. Một thân áo lục liền biến thành màu đen, nhưng lúc này Cô Lăng Nguyệt căn bản sẽ không chú ý đến điểm này, bởi vì vừa tiến vào nàng phát giác năng lượng cuồng bạo kia đang theo lỗ chân lông của nàng hướng trong cơ thể lan tràn đi, thoáng chốc thân thể trở nên nóng hổi.
Loại cảm giác này thật giống như thân thể đang ở trong đống lửa, khiến cho người ta có cảm giác muốn nhanh thoát ra, so với nàng, Tiểu Lang có vẻ tốt hơn một chút, bất quá có thể thấy đỉnh đầu của nó bốc ra khói trắng.
Cô Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, ngăn chặn du͙© vọиɠ muốn thoát đi, để ý chí ổn định, nàng chậm rãi ngồi xuống! Toàn thân tiến nhập vào đó, làn da bên ngoài đều biến thành màu đỏ, nóng hổi như sắt nung.
Việc duy nhất Cô Lăng Nguyệt có thể làm hiện tại chính là buộc bản thân xem nhẹ cảm giác này, trong đầu bắt đầu suy nghĩ những chuyện linh tinh để phân tán sự chú ý của bản thân.
Thời gian dần trôi qua, trên thân thể nàng xuất hiện nguyên một đám huyết phao, đau đớn khó nhịn, loại cảm giác này so với tẩy tinh phạt thủy còn muốn thống khổ hơn, Cô Lăng Nguyệt nhếch đôi môi, bởi vì đau đớn mà sinh ra mồ hôi khiến cho nàng nhìn như mới từ trong nước đi ra.
Sau khi năng lượng màu đen đi vào trong cơ thể nàng cùng thiên lực sinh ra xung đột, một trắng một đen, hai cỗ năng lượng giằng co lẫn nhau, ai cũng không chịu nhường, trong cơ thể biến thành một cái chiến trường, Cô Lăng Nguyệt có ý khống chế thiên lực của mình, muốn nó không phản kháng, nhưng lúc này thiên lực phảng phất như không phải của nàng, căn bản là không khống chế được.
Tăng thêm phải chịu đau đớn kịch liệt, bên ngoài thân thể một đám huyết phao không ngừng sôi trào, nàng cũng buông tha cho ý nghĩ khống chế thiên lực trong cơ thể mình, mặc kệ cho chúng đối kháng, mà dưới tình huống cả hai giằng co bị hao tổn chính là thân thể của Lăng Nguyệt.
Kinh mạch cứng cỏi khi cả hai va chạm chầm chậm rạn nứt, thiên lực bắt đầu càng hỗn loạn, máu đỏ tươi từ khóe miệng Cô Lăng Nguyệt tràn ra, dưới tình huống này ngay cả hôn mê cũng chỉ là một loại hi vọng xa vời, hiện tại tinh thần Cô Lăng Nguyệt vô cùng thanh tỉnh, đối với cảm giác thống khổ kia cũng vô cùng rõ ràng.
Loại đau đớn kịch liệt Lăng Nguyệt chỉ có thể không nói với bản thân mình phải chịu đựng, nàng nhất định phải thành công hóa thân thể của mình. Tuyệt đối không cho phép thất bại!
Trong trạng thái cảm giác sống một ngày bằng một năm, mỗi giây đó Cô Lăng Nguyệt thật sự vô cùng gian nan thế nhưng tâm ý nàng vẫn như cũ không cho phép trong đầu xuất hiện một tia ý nghĩ lùi bước.
Tiểu Lang hấp thu năng lượng trong ao nước màu đen, bên ngoài thân cũng trở nên đỏ tươi, như là rất nhanh sẽ bị nướng chín, bất quá nó cũng giống nàng không rên một tiếng, chỉ im im lặng lặng ngốc ở trong đó...
Lăng Nguyệt nhìn biểu hiện của Tiểu Lang càng có lý do cổ vũ bản thân, Tiểu Lang có thể chịu được cho nên thân là chủ nhân của nó nàng cũng có thể.
Theo thời gian thiên lực của Cô Lăng Nguyệt dần dần tiêu hao hết, dù sao năng lượng trong hắc trì so với thiên lực trong cơ thể nàng khổng lồ hơn nhiều, thiên lực tiêu hao hết, năng lượng màu đen kia không gặp bất kỳ trở ngại nào tiến vào trong cơ thể, chữa trị kinh mạch đã bị phá hư.
Kinh mạch chậm rãi được chữa trị, bất quá Lăng Nguyệt để ý tới kinh mạch được chữa trị so với trước kia tựa hồ cứng cỏi hơn rất nhiều, trên bề mặt mang theo màu đen nhẹ nhàng, hiển nhiên là năng lượng màu đen kia rồi.
Khi tất cả kinh mạch được chữa trị tốt đã qua bảy ngày, sau đó năng lượng màu đen kia bắt đầu tiến hành cải tạo da thịt của Lăng Nguyệt, nàng có thể cảm nhận được cốt cách cơ bắp mình đang từng chút một tăng cường, lực lượng của cơ thể sau một phiên cải tạo trở nên càng cường đại.
Ngồi bên trong hắc trì ngốc hồi lâu, sức chống cự của Cô Lăng Nguyệt cũng khá lên nhiều, tuy vẫn đau đớn khó nhịn như trước, nhưng so với lúc mới tiến vào thì tốt hơn nhiều, không thể không thừa nhận sức chống cự của con người rất thần kỳ.
Theo cường độ thân thể tăng cường, thống khổ kia cũng càng ngày càng nhẹ, đợi nàng triệt để hình thành thói quen chính là thời điểm nàng đi ra khỏi ao.
Cô Lăng Nguyệt đi ra không lâu, Tiểu Lang cũng theo chân nàng đi ra, mà hắc trì kia nguyên bản chất lỏng đặc như cao lúc này loãng hơn không ít, cái này chính là công lao của Lăng Nguyệt cùng Tiểu Lang rồi.
Nếu cẩn thận dò xét có thể phát hiện Cô Lăng Nguyệt cùng Tiểu Lang có chuyển biến, dung mạo của Cô Lăng Nguyệt không thay đổi, nhưng da thịt nàng càng thêm ngưng thực, tuy nhìn không ra nhưng chính nàng rất rõ ràng, hiện tại lực lượng lúc trước sớm đã không thể cùng so sánh, ánh mắt so với trước kia cũng lợi hại thêm vài phần, trong lúc mơ hồ hào quang lập lòe lại để cho người không dám khinh thường.
Cô Lăng Nguyệt biến hóa không phải rất rõ ràng, nhưng Tiểu Lang lại rõ ràng nhiều hơn. Vốn cho rằng Tiểu Lang sau khi hấp thu năng lượng màu đen này thân thể sẽ biến thành màu đen, dù sao yêu thú bên ngoài cũng đều biến thành màu đen, nhưng da lông Tiểu Lang vẫn là màu vàng, thậm chí còn sáng hơn vài phần.
Cả người hắn đều là một vòng khổng lồ, đường cong ưu mỹ, thân hình to lớn, không chỗ nào không biểu hiện lực lượng cường đại, nhìn đường cong hình giọt nước của Tiểu Lang lại để cho người ta cảm khái quả thực là kiệt tác của thượng đế.
Nhiều thêm vài phần khí tức khát máu, đồng thời trên thân thể hắn tản mát ra một loại khí tức cường hãn, giống như hồng hoang mãnh thú, khí tức trong quá trình đề cao vài phần.
Không thể không nói, trong thời gian mười ngày, tiến bộ của bọn hắn đều là cực lớn, Tiểu Lang tiến bộ hơn so với Cô Lăng Nguyệt lớn hơn một ít, đây cũng bởi vì bản thể của bọn hắn bất đồng.
Thay xong y phục, Lăng Nguyệt và Tiểu Lang ra bên ngoài. Liếc nhìn giá trị công huân không ngừng ngừng gia tăng, hiện giờ đã lên đến trên mấy vạn, trong lòng Lăng Nguyệt chậc lưỡi không thôi. Hai người kia cũng quá trâu bò đi, bất qua hơn một tuần liền tăng vọt thêm một vạn mấy.
"Cũng nên đi tìm Quân Ngạo Thiên cùng Phụng Linh thôi!" Cô Lăng Nguyệt vuốt ve bộ lông vàng mượt của Tiểu Lang cười nói.
"Ngao!" Tiểu Lang tru lên một tiếng liền hướng về phía bắc mà chạy, Lăng Nguyệt cũng đuổi theo ngay. Trên đường đi một người một sói một khi gặp yêu thú liền dừng lại giải quyết chúng, lúc mới bắt đầu, yêu thú đều đưa bọn họ trở thành thức ăn ngon, sợ ăn không được, đám sau tiếp đám trước kéo đến, thế nhưng sau khi thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của một người một sói này, thái độ của nhóm yêu thú đến đây chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Nguyên bản là vội vàng chạy tới, hiện tại lại biến thành trốn tránh bọn họ, chỉ cần là nơi Cô Lăng Nguyệt xuất hiện thì liền không có bóng dáng yêu thú nào!
Cũng bởi vì thế mà lúc tìm được Quân Ngạo Thiên và Phụng Linh đã là chuyện của hai tuần sau.
Quân Ngạo Thiên nhìn Cô Lăng Nguyệt và Tiểu Lang, lạnh nhạt nói: " Không tệ, có điều vẫn còn quá yếu!"
Đối với lời nói hết sức đả thương người của Quân Ngạo Thiên thì một người một sói chỉ có thể im lặng trầm cảm, quả thật so với huynh đài họ vẫn còn yếu kém a!
Thế nhưng tâm tình bọn họ liền vui vẻ trở lại, nhờ vào công sức của Quân Ngạo Thiên mà Phụng Linh hấp thu một lượng không nhỏ yêu linh cho nên dáng vẻ ngày càng trong giống phượng hoàng, nếu dựa theo tốc độ này một năm nữa thì Phụng Linh liền có thể hóa hình rồi bắt đầu tu luyện thật sự để một lần nữa trở thành Chu Tước.
Cho nên bọn họ càng cố gắng ra sức, hơn nữa Lăng Nguyệt biết nếu Tiểu lang có thể từ Sự Phân Cực Cảnh lên Thiên Huyền Cảnh thì có thể biến thành hình người!Chỉ cần nghĩ đến điều đó thì làm sao nàng có thể không hăng hái được, Tiểu Lang có thể biến thành hình người thì chắc chắn lúc đó Phụng Linh cũng đã khôi phục thân thể trực tiếp tham gia cùng bọn họ cuồng sát yêu thú của chiến trường Thiên Huyền, đến lúc đó công huân của nàng sẽ bay lên thật cao a! Cứ nghĩ đến điều đó là nàng lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bởi vì quá vui vẻ nên Cô Lăng Nguyệt không phát hiện Quân Ngạo Thiên nhìn bản thân như kẻ bị động kinh, lại còn âm thầm phỉ báng: Quả nhiên không hổ là kẻ kế thừa của tên khốn kia, não đường không giống người thường a!
Ba tháng kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt cùng Tiểu Lăng không hề kiên nể chạy đi tìm những yêu thú thực lực từ Thiên Huyền giao đấu, cũng không ít lần gây họa khiến cho Quân Ngạo Thiên phải ra mặt thanh toán vài kẻ khó chơi.
Trong ba tháng này, Quân Ngạo Thiên có cảm giác bản thân hắn chẳng khác gì bảo mẫu cho đám người Lăng Nguyệt, tâm tình quá mệt mỏi. Bởi vì không thể làm gì Lăng Nguyệt cho nên chỉ có thể đi tai họa đám yêu thú.
Bởi vì không biết nội tình mà Lăng Nguyệt cho rằng Quân Ngạo Thiên bị tâm tình hào hứng của bọn họ ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào!
Cũng may chuyện này cũng không có biểu hiện bên ngoài nếu không Quân Ngạo Thiên nhất định sẽ phun ra một ngụm máu.
Cô Lăng Nguyệt cảm giác được bản thân sắp đột phá cho nên vội nhờ Quân Ngạo Thiên canh giữ ở cửa hang động cho nàng bế quan liền ăn quả Hoàng Huyết, quả Hoàng huyết lập tức biến hóa, hóa thành một cỗ năng lượng tản ra bốn phía tiến nhập trong cơ thể nàng.
Cảm nhận được năng lượng tứ tán trong cơ thể, Cô Lăng Nguyệt lập tức vận dụng tâm pháp tu luyện, đem những năng lượng này rất nhanh hấp thụ vào đan điền của nàng, không lãng phí một chút nào.
Quả Hoàng Huyết này tuy không lớn nhưng là bên trong nó bao hàm năng lượng cực kỳ nồng đậm, Cô Lăng Nguyệt sau khi ăn thuốc chính là cảm thấy như vậy. Năng lượng này, nếu để cho nàng tu luyện sợ là tiêu tốn không ít thời gian, nhưng bây giờ bởi vì một quả trái cây mà đã có được.
Quá trình tu luyện thoáng một cái đã qua, bất tri bất giác thời gian bảy ngày đã qua.
Mà bên ngoài Quân Ngạo Thiên cảm nhận thiên lực xung quanh đều vội vã tiến nhập thân thể Phụng Linh, khóe miệng cong lên thành một đường cong nhạt.
Trước đây Cô Lăng Nguyệt cật lực kìm nén thực lực tăng lên nhanh chóng do lo sợ tu vi không được củng cố, từ khi bước vào chiến trường Thiên Huyền do không ngừng rèn luyện thông qua chém gϊếŧ yêu thú cộng thêm nàng vượt qua thử thách mười hai tầng của Địa cung thập nhị trọng đạt được truyền thừa cho nên thực lực của nàng đã vô cùng vững chắc không thể vững chắc thêm được nữa cho nên tại giây phút này thực lực không ngừng tăng lên, trong chớp mắt đã đột phá Đỉnh Điểm Cảnh!
Đỉnh Điểm Cảnh trung cấp!
Đỉnh Điểm Cảnh cao cấp!
Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh!
Đỉnh Điểm Cảnh đỉnh! Hơi thở mạnh như vũ bão này không trở ngại liền lập tức tiến đến Sự Phân Cực Cảnh, cảm nhận được thực lực tăng lên, cho dù Cô Lăng Nguyệt đã dự đoán trước tình cảnh này nhưng vẫn không tránh được xúc động một trận.
Dù sao ở trong mắt mọi người, cái cực kỳ khó tăng lên thì hiện tại lại tăng lên rất nhanh giống như tên lửa bình thường, nếu có người biết được, sợ là sẽ ghen tỵ đến phát điên.
Mặc dù có thể tiếp tục tăng tiếp nhưng Cô Lăng Nguyệt kìm nén không ngừng áp chế thiên lực trong cơ thể, ngăn cản nó tiếp tục tăng lên. Bởi vì không ngừng áp chế cũng làm cho trán của Cô Lăng Nguyệt toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bất quá sắc mặt nàng cũng kiên quyết lạ thường, mặc dù nàng biết tiếp tục tăng lên thì căn cơ của nàng vẫn vững chắc nhưng chất lượng vẫn sẽ có chút chênh lệch so với trước kia, đây là chuyện nàng không muốn xảy ra.
Đợi thêm một hai tháng nữa mà đột phá cũng không muộn.
Cuối cùng có thể ngăn chặn được khiến cho Cô Lăng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tia tươi cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.
Quân Ngạo Thiên nhìn nàng đi ra, tán thưởng một cách kiệm lời: "Làm không tệ!"
Đối với chuyện này Lang Nguyệt đã sớm quen thuộc, cười cười nói lời cảm tạ. Không biết có phải nàng ảo giác hay không khi nghe lời cảm ơn của nàng, Quân Ngạo Thiên có vẻ kinh ngạc.
" Kế tiếp chúng ta cũng nên hướng tới trung tâm chiến trường Thiên Huyền thôi!" Lăng Nguyệt duỗi cơ thể lâu ngày không hoạt động của mình, chậm ra nói.
Phụng Linh trả lời: "Quả thật nên xuất phát,hiện tại thực lực của ngươi tăng lên, điều này tương ứng với nguy hiểm cũng đã giảm đi rất nhiều".
Do bọn họ không ngừng dừng lại chém gϊếŧ yêu thú cho nên phải mất nửa tháng mới tới thành trì vốn chỉ cần thời gian một tuần lễ đi đường.
Ở trong thành trì vài ngày để chuẩn bị một số thứ cần thiết, đám người Cô Lăng Nguyệt liền tiếp tục lên đường, bọn họ lựa chọn nơi có nhiều yêu thú mà đi.
Suốt một tháng kế tiếp, đám người Cô Lăng Nguyệt y ở trong sơn mạch không ngừng chém gϊếŧ yêu thú, thỉnh thoảng cũng gặp được một số người có ý tưởng giống họ.
Lúc gặp nhau, tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn đối phương, do đó rất nhanh đều tách ra. Thái độ của mọi người ở trong này đều không thân thiện, dù sao cũng không phải là người đáng tin tưởng.
Cho nên mỗi khi gặp được nhóm người khác, đoàn người Cô Lăng Nguyệt cũng chưa từng nhìn qua mà cứ thẳng bước rời đi như bình thường.
Đi sâu vào bên trong, người mà bọn họ gặp được cũng ít đi, bọn họ không như mọi người chỉ dừng lại đi quanh bên ngoài sơn mạch, mà là đi vào bên trong sơn mạch, thậm chí là trung tâm của sơn mạch!
Theo thực lực tăng lên, bọn họ càng lúc càng đi sâu vào bên trong, bên trong vùng núi này thực lực của yêu thú là mạnh nhất, đạt được giá trị công huân cũng nhiều nhất, hơn nữa ở trong này cũng không có nhiều người đặt chân vào, có thể nói ở trong này đi một vòng thì thu hoạch cũng sẽ rất nhiều.
Hơn nữa cũng thuận lợi cho Quân Ngạo Thiên đột phá lên. Bởi vì phải chờ Quân Ngạo Thiên bế quan tu luyện cho nên Lăng Nguyệt và Tiểu Lang không có đi săn yêu thú mà một mực ngồi ở bên ngoài cửa hang động bọn họ đánh cướp được từ một con Bá Vương vùng núi có thực lực Thiên Huyền tam cảnh, ngoại trừ phải đề phòng con người ra thì không có yêu thú nào dám bén mảng đến.
Cô Lăng Nguyệt cảm thấy không nên lãng phí thời gian nên cũng đi tu luyện để việc canh giữ cho Tiểu Lang và Phụng Linh, một khi có động tĩnh nào thì nàng lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Bởi vì thực lực thực của Quân Ngạo Thiên vốn rất cao cho nên giờ tu luyện lại lần nữa thì căn cơ được củng cố hơn trước, tốc độ đột phá cũng dễ dàng hơn nhiều. Qua ba tháng, hắn liền nhảy vọt