Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Y Thủ Che Thiên] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Nguyệt cũng không rõ bản thân làm sao trở lại, nàng chỉ biết khi mình mở mắt ra liền thấy bản thân ở trong một đại điện khác.Chưa đợi Lăng Nguyệt làm rõ tình huống thì nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Phụng Linh: " Ngươi cuối cùng trở lại! Bị thương nghiêm trọng như vậy chứng tỏ phần truyền thừa kia rất lớn."

Lăng Nguyệt khẽ gật đầu coi như trả lời Phụng Linh, sau lại mở miệng hỏi: " Tiểu Lang đâu?"

Chưa đợi Phụng Linh tiếp lời thì một giọng nói xa lạ phát ra: "Lần đầu tiên ta chứng kiến được có kẻ vừa đặt chân vào liền bị kéo đi tiếp nhận truyền thừa!"

Lăng Nguyệt vội vàng hướng về phía pho tượng chiếm diện khổng lồ kia, nàng cảm giác được hắn chính là chủ nhân của truyền thừa chi địa này: "Vãn bối bái kiến tiền bối, đường đột tiến vào trong điện quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi."

"Ngươi, tiểu bối này rất lễ phép!" Pho tượng giống như sống lại, trong mắt có chứa hào quang linh hoạt, mở miệng nói.

" Ngươi cũng đủ lợi hại a, có thể sống sót đạt được truyền thừa cổ xưa nhất đồng thời tối khó nhất của chiến trường Thiên Huyền này!"

Hoàng Phổ Vân lúc nói lời này không khỏi có chút cảm khái:

" Tuy ta không rõ con yêu thú khá giống thần thú phượng hoàng kia, có thể trở thành chủ nhân của Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng là bằng chứng hơn người của ngươi!"

"Khiếu Nguyệt Thiên Lang?" Lăng Nguyệt đối với chuyện vị bối Hoàng Phổ Vân không biết rõ Phụng Linh là Chu tước trấn thủ phía nam Chủ thế giới nàng không chút kinh ngạc. Mà lúc này có người biết rõ Tiểu Lang là yêu thú gì, nàng nhịn không được hỏi thăm.

Đối với sự ngay thẳng của Lăng Nguyệt, Hoàng Phổ Vân cười cười:

"Khiếu Nguyệt Thiên Lang số lượng cực nhỏ, ngươi không biết cũng là bình thường, tại Thiên Huyền đại lục tất cả mọi người đều muốn sở hữu nó trong tay, Khiếu Nguyệt Thiên Lang tuyệt đối là yêu thú đạt trình độ cao nhất, tuy bọn hắn số lượng cực nhỏ nhưng lại tồn tại ở cấp bá chủ a.Có thể có được một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang với tư cách yêu sủng, vận khí này ngay cả ta cũng có chút hâm mộ rồi, hiện tại tuổi của nó còn nhỏ quá, đợi tương lai ngươi sẽ rõ ràng."

Nghe vậy, Lăng Nguyệt nhẹ gật đầu: " Đa tạ tiền bối đã giải đáp!"

" Chỗ này cótổng cộng có mười hai đạo truyền thừa, lần trước đã có người được truyền thừa một loại trong đó, yêu sủng của ngươi cũng đã nhận được một phần truyền thừa!"Hoàng Phổ Vân nói xong lời này, cũng không nói thêm điều gì nữa.

Thời điểm Lăng Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, hắn đã khôi phục bộ dạng pho tượng lúc trước, hình dáng hắn trong mắt nàng chậm rãi biến mất, nhìn thấy một màn này, Lăng Nguyệt cũng không cưỡng cầu nữa, đem ánh mắt chuyển đến phía trên mười một chỗ truyền thừa.

Trước mặt nàng chính là mười tấm bia đá long lánh quang mang kim sắc, nhìn qua chỉ thấy màu vàng sáng chói, về phần trên tấm bia đá viết gì cũng không xem được rõ ràng.

"Tiểu Lang tự mình tìm truyền thừa sao?". Cô Lăng Nguyệt lên tiếng hỏi, tình huống cụ thể lúc đó nàng không được chứng kiến nên mới hỏi như vậy.

" Người biến mất thì Tiểu Lang cũng trực tiếp hướng tới một chỗ truyền thừa đi đến." Phụng Linh bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng phát hiện ra Tiểu Lang cũng rất thần bí.

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt mỉm cười: "Lần này chúng ta tới đây xem như vận khí không tồi, mười một chỗ truyền thừa ở đây ít nhất đạt được hai nơi truyền thừa". Sau khi tiếp nhận truyền thừa của vị tiền bối biếи ŧɦái đó, nàng đối với những truyền thừa khác đều không nghĩ đến.

Mặc dù biết độ khó của những truyền thừa còn lại thấp hơn nhưng nàng cũng rõ đạo lý tham thì thâm.

Bởi vì Tiểu Langcòn chưa đi ra, bọn họ tất nhiên không thể rời đi, vì thế Lăng Nguyệt ngồi ở đây tiếp tục chữa thương.

Chờ nàng chữa trị xong đã là chuyện của ba canh giờ sau, buồn chán vì chờ đợi Phụng Linh liền mở miệng hỏi nàng đạt được thứ gì, ban nãy nó bị một đạo lực bắn ra khỏi Hỗn Huyền linh giới cho nên không thể cùng nàng đi xem phần truyền thừa kia.

Lăng Nguyệt liền tường thuật đầu đuôi sự việc cho Phụng Linh, nghe xong nó không khỏi cảm thán nói: "Đúng là biếи ŧɦái, cũng may mà ta tặng cho ngươi dị hỏa, Địa Hỏa Sính Lam nếu không cho dù ngươi có bay lên không cũng không thoát khỏi lũ sâu tử vong kia."

Một ngày sau, Tiểu Lang cũng từ trong tấm bia đá đi ra, bất quá lúc này Tiểu Lang cũng đã biến dạng, một thân lông màu bạc nay đã biến thành màu vàng, thoạt nhìn đúng là uy phong lẫm liệt.

Nhìn Tiểu Lang đạt đến Cực Thành Cảnh sau khi nhận truyền thừa, còn nàng bán nửa cái mạng không khỏi thở dài.

" Ngốc Lang, ngươi đạt tới Cực Thành Cảnh đỉnh." Phụng Linh kinh ngạc hỏi, đây chính là vượt qua hẳn một cấp bậc! Tới loại tu vi này tiến bộ một cấp bậc khó khăn như thế nào không cần nói cũng biết, vậy mà nó nhận truyền thừa xong lại trực tiếp tăng lên?

Nghe vậy, Tiểu Lang mở miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, hắc hắc cười, hiển nhiên là thừa nhận.

Lăng Nguyệt đối với việc này cũng là bất đắc dĩ: "Ta đây tu luyện lâu như vậy mới đạt tới, mà ngươi chỉ tốn vài ngày đã đuổi kịp ta!Người khác nói ta không chừa cho người ta sống, lại có ai biết ngươi lại không cho ta sống?"

Lúc trước một quả cầu thủy tinh kỳ lạ cũng có thể làm cho Tiểu Lang thuận lợi đạt tới Lăng Thiên Cảnh đỉnh, hiện tại nhận một cái truyền thừa lại có thể đạt tới Cực Thành Cảnh đỉnh, những cấp bậc đối với người thường tu luyện rất khó nhưng đối với Tiểu Lang lại không có chút khó khăn nào, đến cả bọn nàng cũng có chút hâm mộ.

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra Cô Lăng Nguyệt cũng không có ghen tỵ, thực lực của Tiểu Lang nâng cao, từ đáy lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ.

"Tiểu Lang là yêu thú, giữa các ngươi tất nhiên có bất đồng, bất quá vận khí của Tiểu Lang này tốt thật." Phụng Linh nở nụ cười nó.

Nghe bọn họ nói chuyện, Tiểu Lang ngượng ngùng im lặng lắng nghe, dù sao cũng là nó chiếm được đại tiện nghi, lúc này mà nói chuyện thì có vẻ như là làm kiêu.

"Nếu đã xong truyền thừa rồi, chúng ta phải rời đi thôi". Lăng Nguyệt cười nói, thời gian bọn họ ở trong này cũng không tính là ngắn, nếu truyền thừa xong rồi thì tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục đợi ở trong này.

Nhưng mà, ngay lúc ba người chuẩn bị rời đi, một tấm bia đá trực tiếp bay đến trước mặt nàng cùng Tiểu Lang, hai người không thể khống chế mà bị hút vào...

Bảy ngày sau, Cô Lăng Nguyệt cùng Tiểu Lang mới từ trong tấm bia đá đi ra, hơi thở bọn họ cũng không có tăng lên, thoạt nhìn cùng bảy ngày trước không giống, bất quá Phụng Linh cũng biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

"Hiện tại chúng ta có thể xuất phát". Phụng Linh lên tiếng nói, ở trong này nhàn nhã nhất chính là nàng, luôn luôn chờ ở bên ngoài, cũng may nàng đã quen với những ngày cô tịch như vậy, nếu đổi lại là người bình thường sợ đã chết ở chỗ này vì chán.

Cô Lăng Nguyệt gật đầu"Đi thôi!"

Lúc bọn họ theo cửa đi ra thì đã không phải là cánh cửa ban đầu, mà là ở bên ngoài nơi truyền thừa, nhưng lúc Cô Lăng Nguyệt quay đầu nhìn về phía sau nơi truyền thừa cũng không khỏi líu lưỡi, số người đến đây cũng không khỏi "ít" hơn một tý đi.

Mấy ngày nàng tiến vào trong điện, số người ngoài điện chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng nhiều hơn, tin tức này truyền ra rộng rãi, người đến tự nhiên là càng ngày càng nhiều.

"May mắn nơi chúng ta đi ra là nơi này, nếu theo cửa điện kia đi ra, sợ là hiện tại đã bị vây quanh". Cô Lăng Nguyệt không khỏi xúc động nói, bị nhiều người như vậy vây quanh mà muốn đi ra cũng không phải là chuyện đơn giản, mà tuyệt đối là cái phiền toái lớn.

"Chuyện ấy chắc là Hoàng Phổ Vân đã sớm nghĩ tới rồi, cho nên mới bố trí như vậy".Phụng Linh gật đầu đáp.

Phụng Linh xoay người hướng tới bên ngoài rặng núi Tử Vong đi đến, phần truyền thừa kia truyền thừa vẫn chưa chìm vào mặt đất, bởi vì vẫn còn đang chuẩn bị nhận truyền thừa, đó là Mộ Chỉ Ly.

Về phần truyền thừa nàng ta được nhận, nếu nàng đoán không sai chính là Thiên Âm Môn.

Thật ra Lăng Nguyệt không biết đến ngoài Mộ Chỉ Ly còn có Đinh Thục Nghi cũng nhận được truyền thừa chi địa.

Không, có lẽ từ giờ phút này gọi Đinh Thục Nghi bằng cái tên Thượng Quan Ngọc Nhi. Nàng ta lợi dụng đám yêu thú nơi này mà tiêu diệt hết đám người tùy tùng của Hàn gia, chỉ chừa lại một ít đệ tử Hàn gia làm nhân chứng cho cái chết của "Đinh Thục Nghi".
« Chương TrướcChương Tiếp »