Trời vừa sáng, yêu thú cũng rút lui để lại mùi máu tươi nồng nặc trong không khí khiến cho người ta không khỏi nhíu mày, đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của phần lớn mọi người, đoàn người Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn bị yêu tinh thu hút, vui sướиɠ tràn ngập, đầu óc của bọn hắn một chút cảm giác cũng không có.
Cô Lăng Nguyệt vừa thu lấy viên yêu tinh, cách nàng vài chục bước chân Tiểu Lang đang giẫm trên thi thể yêu thú đã chồng chất thành núi giơ móng vuốt trảo chụp yêu thú Ngự Thiên Cảnh giống như đập đậu hũ, mọi người kinh ngạc xem thực lực nó biểu hiện ra ngoài đồng thời hoài nghi...yêu thú này có phải hay không làm từ giấy? Chính là độ khó thời điểm bọn hắn tự mình đối phó lại làm bọn hắn tinh tường hiểu rõ cái kia không phải là giấy, mà là yêu thú chân chính.
Ban đầu mọi người nhìn Tiểu Lang không hề bị trăng máu ảnh hưởng mà còn giúp bọn họ gϊếŧ yêu thú. Sau có người bắt đầu hoài nghi Tiểu Lang là yêu thú bị người ta hàng phục, cũng từ đây tò mò không biết vị Cực Thành Cảnh nào đã thu phục được yêu thú Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong a!
Đám người Hiên Viên Dật cũng cho rằng đây là yêu thú do Cô Lăng Nguyệt hàng phục, dù sao thực lực của nàng khiến cho bọn họ tin tưởng. Duy chỉ có Mộ Chỉ Ly từ Thiên nhi mới biết Tiểu Lang không phải là yêu thú tầm thường, mà là yêu sủng trân quý.
Bản thân Mộ Chỉ Ly cùng thèm muốn có một yêu sủng nhưng không tìm được, cho nên ánh mắt nhìn Cô Lăng Nguyệt mang theo vẻ hâm mộ.
Tiêu diệt con yêu thú cuối cùng, Tiểu Lang liền lao nhanh tới bên Cô Lăng Nguyệt làm nũng nào còn dáng vẻ gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật nữa. Cô Lăng Nguyệt cười cười đưa tay xoa đầu của Tiểu Lang, mà nhìn thấy một màn này, nếu mọi người còn không biết yêu thú kia là của Cô Lăng Nguyệt đã quá ngu ngốc rồi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt bằng ánh mắt hâm mộ, hoặc ghen tị, dù sao có được yêu thú cường đại làm cho mọi người một phen líu lưỡi.
Trong lần chiến đấu với yêu thú lần này, đám người Cô Lăng Nguyệt vô cùng nổi bật dẫn đến không ít người ghen tức cảm thấy đám người Cô Lăng Nguyệt muốn chơi nổi, nhưng không ai dám hé miệng trào phúng bởi tận mắt thấy Cô Lăng Nguyệt đơn độc hạ một con Vượn Kim Ô thực lực Cực Thành Cảnh.
Đắc tội cường giả như vậy, ngươi ngại mình sống lâu sao?
Sau khi cùng Mộ Chỉ Ly giúp đám người Hiên Viên Dật tiêu trừ mệt mỏi thì Cô Lăng Nguyệt liền từ biệt bọn họ trở về phòng để lại phía sau Mộ Chỉ Ly nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, nàng ta không ngờ người biết kĩ thuật châm cứu này lại người nàng ta e ngại hiện nay - Cô Lăng Nguyệt.
Vừa trở về phòng, Cô Lăng Nguyệt liền tiến vào trạng thái bế quan, chiến đấu cùng Vượn Kim Ô này nàng nhận không ít lĩnh ngộ, nàng muốn mượn cơ hội này đến đột phá!
Một miếng yêu tinh xuất hiện trước mặt Cô Lăng Nguyệt, nhắm lại con ngươi, hai tay cầm yêu tinh đem năng lượng nhao nhao bên trong hút vào trong cơ thể mình, cảm thụ đầy đủ năng lượng...
Cô Lăng Nguyệt cứ tưởng lần này bản thân chỉ tăng lên một bậc, không ngờ lại nhảy đến Cực Thành Cảnh đỉnh phong cũng vì thời gian đột phá kéo dài cho nên nàng liền bỏ lỡ cơ hội gặp người chủ trì công hội. Những Cao Chí Thành liền thấy đám Hiên Viên Dật tường thuật lại cuộc gặp gỡ đó cho nàng này.
Đối với vị người chủ trì công hội lên tiếng nhắc nhở bọn họ nên che giấu thực lực, làm như vậy cơ hội đi đến cuối cùng mới lớn nhất, đương nhiên đối với một số tình huống không thể không để lộ lá bài tẩy của mình.
Cô Lăng Nguyệt biết bản thân cũng chỉ để lộ tu vi cùng Tiểu Lang cho nên nàng cũng không quá lo có người thương nhớ, cho dù có thì nàng cũng không ngại ra tay thu thập. Hơn nữa nàng cảm thấy so với mình, Mộ Chỉ Ly càng là miếng thịt béo trong mắt không ít người dù sao nàng ta để lộ ra Phiêu Miểu thân pháp, Cường long ngạo thiên bí càng làm cho người ta thèm thuồng.
" Tiền bối ấy là người tốt!" Cuối cùng, Cao Chí Thanh buông ra một lời đánh giá như thế.
Dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, năm người bọn họ hướng Hoa Liên thành đi đến, bởi vì những lời của vị tiền bối kia mà trên đường đi đều đề cao cảnh giác.
Mà người thương nhớ Mộ Chỉ Ly khi biết có người công hội âm thầm bảo hộ bọn họ, thì vô cùng tức giận. Dù sao công hội từ trước đến nay đều là trung lập, giờ lại vì năm người họ mà phá lệ điều này khiến cho Tôn Vương Bình trăm mối không có cách giải, mấy người này lại không có bối cảnh, người công hội tại sao lại vứt bỏ thái độ đi bảo hộ mấy người bọn họ?
Sau đó hắn liền biết chủ trì công hội mời gặp đám người Cô Lăng Nguyệt, tám phần mười là thưởng thức thực lực của bọn họ nên ra tay giúp đỡ đây mà.
Tôn Vương Bình chưởng lực trực tiếp vỗ trên mặt bàn:
"Chúng ta cũng ra khỏi thành, ta không tin người nọ có thể một mực che chở bọn hắn."
"Tôn công tử không cần vội, mỗi thành trì đều có một người chủ trì công hội, đợi bọn họ đi thành trì khác chính là không còn người che chở bọn họ rồi,"
Nghe vậy trên mặt âm trầm của Tôn Vương Bình cũng hiện lên một tia vui vẻ:
"Như thế rất tốt"Con mồi hắn vừa ý chưa khi nào chạy thoát.
Có lẽ bởi vì vụ trăng máu mà đi đường không gặp bất kỳ một yêu thú nào, con đường cực kỳ yên tĩnh, bất quá đường xá phía trên cũng gặp không ít người.
Ước chừng chạng vạng tối, Cô Lăng Nguyệt cũng tới Hoa Liên thành, Hoa Liên thành cùng thành trì bọn họ trụ lại lúc trước không mấy khác biệt, năm người họ từng người tìm một địa phương tu luyện.
Mấy ngày kế tiếp vẫn yên bình, ban ngày đám người bọn họ đi tới dãy núi săn gϊếŧ yêu thú, đến đêm thì về Hoa Liên thành tu luyện, trong nội tâm một tia cảnh giác cũng dần tiêu tán đi.
Duy chỉ có Cô Lăng Nguyệt biết chủ trì công hội nói những lời như vậy chứng tỏ sự việc kia tuyệt không dễ dàng bị buông tha, sự bình yên trước mắt ẩn ẩn báo hiệu cơn sóng ngầm dữ dội chuẩn bị dâng tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cô Lăng Nguyệt, đám người kia vẫn không có ý định từ bỏ ý đồ xấu. Mộ Chỉ Ly cùng đám người Hiên Viên Dật cũng phát hiện ra điều này.
" Ta cảm thấy có người đang nhìn chằm chúng ta, các ngươi có cảm giác không?" Nguyễn Ngọc Hành mở miệng nói.
Mộ Chỉ Ly gật đầu:"Ta cũng có cảm giác này, bọn hắn tới rồi."
Cô Lăng Nguyệt nhìn sắc mặt trầm trọng của mọi người, xem ra bọn họ cũng đoán được đối phương có thể nhẫn nại đợi mấy ngày để bọn họ buông lỏng cảnh giác có thể thấy tâm tư bọn hắn có bao nhiêu kín đáo, lại thêm biết rõ có cao thủ Cực Thành Cảnh đơn độc đánh bại Vượn Kim Ô là Cô Lăng Nguyệt còn dám đối với bọn họ có ý kiến chứng minh thực lực của bọn hắn tuyệt đối không kém, có lẽ trong bọn họ cũng có kẻ đã đạt tới cực thành cảnh.
Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ lại tăng thêm chút trầm trọng. So với Vượn Kim Ô là Cực Thành Cảnh, thì nhân loại đạt đến Cực Thành Cảnh mạnh hơn, thêm vào vũ kỹ hắn tu luyện, cả hai tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc.
"Dựa vào suy đoán của ta, bọn hắn tính toán ngày mai đợi lúc chúng ta khỏi thành sẽ ra tay, dù sao trong thành cũng quá gây chú ý ánh mắt mọi người rồi."
Hiên Viên Dật phân tích tình huống hiện tại. Mấy người cũng là đồng loạt gật đầu, loại khả năng này chính là lớn nhất.
"Chúng ta đây ngày mai trước không ra khỏi thành?"Cao Chính Thanh hỏi.
"Dù sao trận chiến này là không thể tránh khỏi, cho bọn hắn lãng phí chút thời gian chúng ta không để ý." Cô Lăng Nguyệt cười nói.
Cô Lăng Nguyệt chống má nhìn Tiểu Lang đang ăn ngon lành, trên mặt cũng hiện lên tươi cười, giờ Tiểu Lang không ăn vật gì khác, chỉ ăn yêu tinh rồi.
Cũng may thông qua đêm trăng máu nàng cũng có không ít yêu tinh, cho nên tạm thời không cần lo lắng, thế nhưng có người nhìn không được.
Phụng Linh kinh bỉ nói: " Quả nhiên là Ngốc Lang, suốt ngày chỉ biết ăn."
Nghe vậy, Tiểu Lang cũng lên tiếng nói: "Ngươi như vậy còn không biết xấu hổ nói ta? Thời điểm chúng ta ra ngoài gϊếŧ yêu thú chính ngươi lúc đó chẳng phải một mực ở đằng kia ăn sao? Ngươi ăn yêu linh ta ăn yêu tinh thì có làm sao?"
"Ta đây là vì khôi phục thực lực!"
"Ta đây là vì tăng thưc lực lên!"
Nhìn hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy mùi ngon không lên tiếng can ngăn mà ngồi xem, tâm tình vô cùng tốt.
Trái ngược với tâm tình thoải mái của Cô Lăng Nguyệt, Hàn Như Liệt ở Hàn gia lại nếm mùi tương tư, nhìn ánh trăng mà nhớ nhung người yêu chẳng khác nào phiên bản nam Hằng Nga.
Về phần Hàn Dạ yên lặng đứng ở phía sau, nhìn bộ dáng kia của Hàn Như Liệt hắn liền biết rõ thiếu chủ lại nhớ đến Cô cô nương, hắn luôn đi cùng thiếu chủ cho nên biết rõ sức ảnh hưởng của Cô nương đối thiếu chủ lớn như thế nào. Sau khi chia tay với Cô cô nương, thiếu chủ trở về gia tộc, đem những vấn đề trong gia tộc giải quyết cho hết, mỗi ngày không ngừng bận rộn, chưa bao giờ nhắc qua danh tự của Cô cô nương, thế nhưng Hàn Dạ biết trong lòng thiếu chủ luôn tưởng niệm nàng.
Một chỗ khác trên chiến trường Thiên Huyền, Đinh Thục Nghi cũng lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ: " Tình tiết trong tiểu thuyết thay đổi lớn như vậy chứng tỏ khả năng bản thân thoát khỏi vận mệnh bị Hàn gia thiết kế gϊếŧ chết càng tăng cao. Dựa theo kế hoạch đã đặt ra, chuyện kế tiếp chính là giải quyết đám người mang danh nghĩa bảo vệ song thực chất là giám thị nàng." Đinh Thục Nhi nhìn bài thân phận, khóe môi khẽ nhếch lên.