Chương 31

Sau khi dùng xong bữa ăn thì Nguyễn Ngọc liền cáo từ trở về thành Bạch Hồng để báo tin vui cho gia tộc.

Cô Lăng Nguyệt không có ý định trở về thành Khâu Lũy, lại thấy Cao Chí Thanh cũng không có ý định trở về thành Ngải Mĩ dù sao người thân của hắn đều chết cả rồi, hơn nữa trở về sẽ bị những kẻ kia nhân cơ hội trả thù sao? Cho nên nàng mở miệng rũ Cao Chí Thanh ở lại Hoàng Thành này tận dụng một tháng này hưởng thụ cuộc sống trước khi đi chiến trường Thiên Huyền.

Ban đầu Cao Chí Thanh vốn định cự tuyệt không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người bọn họ, cuối cùng bị Cô Lăng Nguyệt dùng căn phòng tu luyện lần trước mà người hoàng tộc cho bọn họ sử dụng lần trước hấp dẫn. Cao Chí Thanh liền đồng ý, dù sao có thể tăng thêm một chút thực lực như vậy khi đến chiến trường Thiên Huyền cơ hội sống cao thêm vài phần.

Vì thế đám người Cô Lăng Nguyệt lại tiến cùng tìm Hiên Viên Long, mắt thấy Cao Chí Thanh chất phác không dám mở lời liền thay hắn nói ra sự tình muốn nhờ vả. Đối với chuyện này Hiên Viên Long cũng không từ chối liền phái người dẫn Cao Chí Thanh đi, nhân lúc đó Cô Lăng Nguyệt tặng cho Hiên Viên Long một bình đan dược.

Hiên Viên Long nhìn đan dược trước mặt, mở miệng nói: "Cô cô nương không cần khách khí như vậy, nếu thực lực của Cao Chí Thanh có thể tăng lên thì bộ mặt của quốc gia cũng có vài phần cơ hội tăng lên."

" Cũng chính vì khí độ đó của Hoàng Thượng, cho nên tiểu nữ muốn dùng thứ này để tỏ chút lòng thành.Mong rằng đan dược này có thể giúp hoàng thượng tăng lên thực lực." Cô Lăng Nguyệt cười nói.

Hiên Viên Long nghe nàng nói vậy cũng không từ chối mà nhận lấy, Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt cũng cáo từ rời đi.

Lúc này Hiên Viên Long mở nắp đan dược ra xem thử thứ mà Cô Lăng Nguyệt tặng cho hắn là đan dược gì, vừa mở nắp ra mùi đan dược nồng nặc nhanh chóng lan tỏ khắp điện làm cho hắn biết phẩm cấp đan dược không thấp, song khi nhìn rõ đó là đan dược gì thì Hiên Viên long giật mình ngồi ngã trên long ỷ, mở to mắt nhìn đan dược trong bình.

Hiên Viên Dật vào trong điện chính là chứng kiến phụ hoàng của hắn ngây người nhìn bình đan dược, nhịn không được lên tiếng gọi: " Phụ Hoàng!"

Bị Hiên Viên Dật gọi một tiếng, hắn mới hoàn hồn trở lại đóng nắp bình đan dược lại: " Dật Nhi, sau này con nhất định phải cùng Cô Lăng Nguyệt tạo mối quan hệ tốt!"

" Phụ hoàng, con nhất định sẽ." Hiên Viên Dật gật đầu, không cần Hiên Viên Long nói hắn cũng sẽ làm dù sao thực lực của Cô Lăng Nguyệt cao nhất trong số năm người bọn họ. Chẳng qua hắn tò mò đan dược trong tay phụ hoàng, dù sao vẻ mặt người thất thố như vậy mà.

Hiên Viên Long nhìn ra ánh mắt của Hiên Viên Dật hướng về đan dược trong tay hắn, cũng không giấu diếm nói: " Đây là ngũ phẩm Minh dương tạo hóa đan, hơn nữa là cực phẩm!"

Biết được đây là đan dược gì Hiên Viên Dật giật mình, không cần nói công dụng của nói chỉ riêng phẩm cấp thôi cho dù là dược sư cao cấp nhất của Thiên Thăng Quốc cũng không luyện được. Hiên Viên Dật nhớ đến Cô Lăng Nguyệt tiến cung tìm phụ hoàng, liền mở miệng đoán: "Thứ này là của Cô Lăng Nguyệt?"

Hiên Viên Long gật đầu, lại nhớ đến Hàn Như Liệt thực lực sâu không lườm, hắn dám chắc thân phận của người này không phải là đệ tử của môn phái thì cũng là con cháu đại thế gia. Cô Lăng Nguyệt có thể quen biết được một người như vậy khiến hắn kinh ngạc không thôi, cho nên hắn mới bảo Hiên Viên Dật nhất định phải cùng nàng quan hệ tốt.

Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không biết việc làm này khiến cho địa vị của mình trong lòng cha con Hiên Viên nâng cao, hiện tại nàng đang cùng Hàn Như Liệt đi dạo phố trên đường lớn.

Vui chơi một ngày cho nên đến tốt Cô Lăng Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi lại lười không muốn tu luyện nên quyết định nằm trên giường ngủ một giấc ngon. Hàn Như Liệt nhìn bộ dạng ngủ đầy thỏa mãn của Cô Lăng Nguyệt trong lòng cũng ngọt ngào, hắn không ngủ mà cứ nằm bên cạnh ngắm nhìn nàng.

Chờ Cô Lăng Nguyệt ngủ đã giấc mới chịu mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ở bên cạnh mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tối hôm qua lúc nàng nghỉ ngơi Hàn Như Liệt nói hắn một lúc sau sẽ rời đi, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà ngủ đi, không ngờ tên này không trở lại phòng mà còn ngủ bên cạnh nàng.

Khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại trước mặt khiến cho Cô Lăng Nguyệt không khỏi lộ ra một tia phiếm hồng, nhìn bộ dạng ngủ an ổn đến đáng yêu của Hàn Như Liệt làm cho tay của nàng ngứa ngáy nhịn không được đưa tay chọc nhẹ lấy má hắn, sau đó thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh lại càng lớn gan nghịch khuôn mặt của hắn.

Đang lúc Cô Lăng Nguyệt đùa vui vẻ thì Hàn Như Liệt đột ngột mở mắt khiến cho Cô Lăng Nguyệt giật mình, mắt thấy hắn nhìn chằm vào bàn tay gây tội của mình, Cô Lăng Nguyệt cười ngây ngô vội thu tay về thì bị tay Hàn Như Liệt túm lấy, dùng sức một chút liền kéo Cô Lăng Nguyệt ngã nhào vào lòng hắn.

" Nguyệt Nhi, mới sáng sớm mà đã nổi sắc tâm với vi phu rồi."

Biết rõ là Hàn Như Liệt đang đùa giỡn mình nhưng Cô Lăng Nguyệt vẫn theo bản năng lên tiếng phản bác: " Cái gì mà sắc tâm?" Nàng cố gắng ngồi dậy nhưng Hàn Như Liệt vẫn ôm chặt lấy.

Hàn Như Liệt nhìn bộ dạng hệt như mèo xù lông của Cô Lăng Nguyệt, trong đáy mắt phần nhu ý càng nồng đậm, loại cảm giác ấm áp này làm cho hắn cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc. Cho nên hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, bật cười nói: " Chuyện cũng đã làm rồi, nàng còn thẹn thùng gì chứ?"

Nghe Hàn Như Liệt nói, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy có lý cho nên không hề kiên nể mà véo cả hai má hắn, cười gian nói: "Này là chàng nói đó!"Sau đó liền ra sức bắt nạt hắn.

Hàn Như Liệt cũng vô cùng phối hợp, chờ Cô Lăng Nguyệt đùa chán rồi liền áp lên trán nàng mà nói: " Ta hy vọng mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy nàng." Trong lòng hắn thật mong phần hạnh phúc này cứ kéo dài như thế.

Cô Lăng Nguyệt liền bán ngồi ôm lấy đầu của Hàn Như Liệt, dịu dàng nói: " Ta cũng hy vọng như thế. Có điều..."

Không đợi Cô Lăng Nguyệt nói ra nổi bâng khuâng trong lòng, Hàn Như Liệt liền đưa tay chạm vào má nàng: " Ta hiểu." Hắn làm sao không rõ, để có thể đứng bên cạnh hắn nàng cần phải trở nên nên cường đại, không phải hắn muốn thủ hộ nàng một đời chẳng qua hắn biết nếu thật lòng yêu nàng thì phải để khoảng không cho nàng trở nên cường đại.

Chơi thả rong vài bữa, Cô Lăng Nguyệt liền tiến vào trạng thái tu luyện dù sao cũng đi vào chiến trường Thiên Huyền, cho nên lúc này có thể tăng lên một chút thực lực cũng là cực kỳ quan trọng. Hàn Như Liệt cũng tu luyện cùng một chỗ với nàng.

Phần lớn thời gian dùng ở tu luyện nhưng Cô Lăng Nguyệt cũng không hoang phí việc thực chiến của mình, yêu cầu Hàn Như Liệt cùng mình chiến đấu. Thực lực của Hàn Như Liệt cao hơn nàng không ít, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều hơn cho nên Cô Lăng Nguyệt được lợi không ít.

Trong suốt một tháng đó, Cô Lăng Nguyệt không tu luyện chính là cùng Hàn Như Liệt đánh nhau. Cho đến một ngày Phụng Linh lên tiếng nhắc nhở nàng nên tắm dược liệu cường hóa thân thể đã đến cực hạn của mình, Cô Lăng Nguyệt mới ngừng tất cả lại mà đi ngâm mình.

Mà lúc này Hàn Như Liệt chính là ngồi nghe Hàn Dạ báo cáo chuyện tình trong tộc, nhíu mày không đồng ý với chuyện phụ thân muốn hắn trở về đưa Đinh Thục Nhi đi chuyến trường Thiên Huyền.

Hàn Dạ thấy vẻ quyết tâm của Hàn Như Liệt trong lòng mang theo lo lắng cùng bất đắc dĩ, hắn không phải không muốn đưa Cô cô nương đến đến chiến trường Thiên Huyền, nhưng nếu cứ như vậy, thời điểm thiếu chủ về đến gia tộc nhất định sẽ có không ít áp lực.

Mắt thấy Hàn Dạ vẫn chuẩn bị định nói cái gì đó, Hàn Như Liệt vung tay lên: " Chuyện này cứ như thế, không cho phép nói với Nguyệt Nhi!"

"Vâng."

Ba ngày sau.

Bởi vì bọn họ đều ở Hoàng Thành cho nên chờ đến gần sát giờ tập hợp mới xuất phát, ở trước cửa hoàng cung một đội vệ sĩ đi tới trước mặt bọn họ, đội trưởng thủ thành hướng về phía bọn họ khom người thi lễ một cái nói: " Cô cô nương!"

Cô Lăng Nguyệt nhận ra đây là người lần trước dẫn nàng cùng Cao Chí Thanh tiến cung, liền gật đầu đáp lại.

Thấy Cô Lăng Nguyệt gật đầu, trên mặt đội trưởng thủ thành lộ ra vẻ tôn kính, sau khi biết thân phận của bọn họ xong sẽ không vì tuổi của họ mà có chút khinh thị nào, những nhân vật thiên tài xuất chúng lại càng khiến hắn ngưỡng mộ!"Hoàng thượng lệnh cho chúng ta tới đón các ngài đi vào." Đội trưởng thủ thành cười nói, trong nụ cười này cũng không mang theo ý nịnh hót, cho nên cũng không làm cho người ta phiền chán.

"Làm phiền ngươi dẫn đường." Cô Lăng Nguyệt gật đầu nói.

Mặc dù đây là lần thứ hai cùng Cô Lăng Nguyệt nói chuyện thế nhưng đội trưởng thủ thành vẫn lộ ra vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao người cường đại như thế lại nói chuyện khách khí với hắn làm cho thâm tâm càng thêm bội phục nàng.Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ không rời đi, đối với chuyện này mọi người cũng đã quen dù sao lần trước tiến cung bọn họ cũng như thế.

Hàn gia.

Mặc dù đã sớm biết Hàn Như Liệt sẽ không đến, thế nhưng Đinh Thục Nghi vẫn giả vờ lộ ra vẻ không vui: "Hôm nay ta phải lên đường, tại sao Liệt ca ca vẫn chưa trở về?"

Nha hoàn ở một bên nhìn dáng vẻ Đinh Thục Nghi, trong lòng thầm than lúc đầu trước khi thiếu chủ rời đi cũng không có đáp ứng a, chỉ là tiểu thư cố chấp cho là như thế thôi. Mặc dù Thiếu chủ đối với mỗi cô nương đều rất tốt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được mỗi cô gái đều không có gì đặc biệt trong lòng hắn, dù là tiểu thư cũng như vậy.

Chỉ là tiểu thư không tin thôi, có điều thiếu gia vẫn luôn như vậy cũng tốt, ít nhất so với người khác tiểu thư cũng có khả năng hơn nhiều.

"Tiểu thư, thiếu chủ có thể có chuyện gì đó trì hoãn nên về muộn." Ngay lúc này nàng chỉ có thể tận lực an ủi tiểu thư.

Đinh Thục Nghi gật đầu: "Hẳn là như vậy, Liệt ca ca luôn có rất nhiều chuyện bận rộn." Nói đến đây, sắc mặt nàng cũng tốt hơn mấy phần, chỉ là trong lòng tăng thêm vài phần thương tiếc cho Đinh Thục Nghi thực sự, mù quáng yêu một người nhiều năm như vậy chỉ đổi lấy sự lạnh lùng cùng kết cục bi thảm trở thành vật tế cho bảo tàng của Đinh gia.

Chờ nha hoàn rời đi xa, Đinh Thục Nghi mở miệng nói: " Vào đi!"

Vào cửa chính là một gã nam tử mặc áo màu đen, cả người nam tử bao quanh bởi màu đen, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của hắn.

"Tra được cái gì, Liệt ca ca gần đây đã làm gì? Có phải gặp chuyện phiền toái gì hay không?" Lúc này, trên mặt Đinh Thục Nghi không có chút khổ sở nào, ngược lại có thêm một tia uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống kẻ đó.

Nam tử áo đen sau khi nghe Đinh Thục Nghi hỏi, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, còn mang theo một chút ý tứ khó có thể mở miệng.

Mặc biết rõ lý do vì sao người này không dám mở miệng nhưng Đinh Thục Nghi vẫn tiếp tục làm như không hay, chuyên nghiệp bày ra sắc thái thích hợp: "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nói mau!"

Nam tử áo đen kia cũng không dám dây dưa nữa, dù sao bọn họ đều biết vị tiểu thư này bên ngoài thì xinh đẹp nhưng thực tế thì lòng dạ độc ác tới cỡ nào, nếu làm cho nàng không hài lòng, như vậy kết quả của hắn có thể sẽ rất bi thảm.

"Theo chúng ta điều tra, thiếu chủ cũng không gặp phiền toái gì, chỉ là vì một nữ nhân nên chưa trở lại."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đinh Thục Nghi chợt trầm xuống, vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt nàng, ngay cả tiếng nói cũng trở nên lạnh như băng: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta! Liệt ca ca làm sao có thể vì một nữ nhân mà không trở lại?" Trong lòng thầm nghĩ, mị lực của nữ chính quả nhiên cường đại. Đinh Thục Nghi cùng Hàn Như Liệt có thể xem là thanh mai trúc mã nhưng vẫn không thể làm cho hắn lưu tâm nhìn nàng ấy dù chỉ một chút.

"Nàng là một nữ tử mà thiếu chủ gặp trong một lần đi xử lý chuyện ở Thiên Thăng quốc, ban đầu nàng ta gặp phải nguy hiểm, thiếu chủ cứu nàng."

Nghe vậy, trên mặt Đinh Thục Nghi lộ ra một tia cười lạnh: "Lại dùng thủ đoạn như vậy tới hấp dẫn Liệt ca ca sao?" Loại tiết mục này nàng bắt gặp không ít trong tiểu thuyết ngôn tình, ngay cả chính Đinh Thục Nghi từ nhỏ tới lớnđã thấy không biết bao nhiêu lần, đối với tình tiết "mỹ nữ cứu anh hùng" này tuy cũ rích nhưng cho bao giờ lỗ thời, chỉ có thể vô ngôn.

"Nữ nhân đó tên là gì? Liệt ca ca sau lần đó không lâu mới đi ra ngoài, lần này làm sao bọn họ có thể gặp nhau? Chẳng nhẽ Liệt ca ca tự mình đi tìm nàng?" Trên mặt Đinh thục Nghi hiện lên sự vội vàng.

"Nàng tên là Cô Lăng Nguyệt, lần này cũng không phải là thiếu chủ đi tìm nàng, lúc trước thiếu chủ nhận nhiệm vụ đi đến di tích viễn cổ ở Thiên Thăng quốc, mà Cô Lăng Nguyệt kia vừa lúc lại ở đó, cho nên bọn họ gặp nhau. Những chuyện xảy ra ở giữa thì ta cũng không rõ, nhưng sau đó thiếu chủ lại cùng Cô Lăng Nguyệt tham gia cuộc thi cả nước, cho đến hôm nay, thiếu chủ đưa Cô Lăng Nguyệt đến chiến trường Thiên Huyền. "

"Bốp. . . . . . ." Chén trà cầm trong tay Đinh Thục Nghi bị nàng ta bóp nát, nước trà ướt cả bàn tay. Trong lòng Đinh Thục Nghi kinh ngạc không thôi, người Hàn Như Liệt ái mộ lại không phải là nữ chủ Mộ Chỉ Ly mà là một cô gái xa lạ Cô Lăng Nguyệt.

Hiệu ứng bươm bướm này cũng quá lớn đi.

Đinh Thục Nghi hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Cô Lăng Nguyệt cũng là xuyên việt giả, bởi vì nàng ta quá tự đại cho rằng mình là nữ chính đích thực.