Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Y Thủ Che Thiên] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 3: Mộ Chỉ Ly

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại hội gia tộc do Mộ gia chủ trì cho nên bắt đầu từ mấy ngày trước Mộ gia đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Vô luận là Mộ gia, Vương gia hay là Tô gia, đối với chuyện trong gia tộc đều rất coi trọng.

Cho nên gia tộc hội cũng đều rất phô trương, trên luyện võ trường sắp đặt rất nhiều chỗ ngồi, những thứ này dĩ nhiên không phải là cho đệ tử của Mộ gia ngồi, mà là an bài cho người những từ gia tộc khác.

Mỗi một gia tộc cũng sẽ mời người của những gia tộc khác đến xem, một mặt thể hiện sự rộng rãi của bọn họ, một mặt cũng là để cho người của những gia tộc khác thấy thực lực đệ tử của nhà mình, do đó đạt được mục đích ra uy.

Nếu như những đệ tử biểu hiện vô cùng xuất sắc trong đại hội gia tộc, tất nhiên sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt của Mộ gia, về phần ý nghĩ của những gia tộc khác, cái này bọn họ cũng không thể khống chế.

Đối với chuyện tranh đấu của mấy gia tộc này Cô Lăng Nguyệt không để tâm, mục đích của nàng hôm nay chính là muốn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly.

Trừ hai gia tộc này ra còn có rất nhiều những gia tộc nhỏ khác, trên căn bản chỉ cần là gia tộc có chút tiếng tăm ở La Thiên Thành toàn bộ đều tới, chỉ là không thể nào khiến người ta chú ý như Vương gia cùng Tô gia, tóm lại đại hội gia tộc lần này của Mộ gia có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.

Đúng lúc này, tiếng chiêng vang lên, đại hội gia tộc chính thức bắt đầu.

Mộ Kình Lệ làm gia chủ của Mộ gia, tất nhiên là phải dẫn đầu đi ra ngoài nói chút ít lời khai mạc: "Đa tạ mọi người tới tham dự đại hội gia tộc của Mộ gia ta, nếu như chiêu đãi không chu toàn, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho."

Những lời nói trong trường hợp này tất cả mọi người hiểu, phải biết rằng Mộ gia lần này chuẩn bị cũng rất đủ mặt, có cái gì chiêu đãi không chu toàn? Cho dù Mộ gia không chuẩn bị gì cả, để ngươi đứng nhìn, ngươi dám nói ngươi có ý kiến gì sao? Trừ người của Vương gia cùng Tô gia ra, không có ai có quyền lên tiếng.

"Như vậy kế tiếp đại hội gia tộc của Mộ gia ta chính thức bắt đầu." Trên mặt Mộ Kình Lệ tràn đầy uy nghiêm, lúc này cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, về phần có phải là thật lòng hay không thì cũng không có ai chuyên tâm nghiên cứu.

Sau khi Mộ Kình Lệ nói xong đến ngồi trên ghế chủ vị, dù sao ông cũng là một gia chủ, loại chuyện này phải không cần ông phải tự mình chủ trì, chỉ cần ở chỗ này trấn giữ là tốt rồi, dù sao ông ở nơi này, có người nào dám ồn ào chứ?

Cô Lăng Nguyệt đứng ở chỗ khuất nhìn gia chủ của Mộ gia, Vương gia khách khí nói vài câu liền bắt đầu nháo ra mâu thuẫn.Quan hệ giữa Mộ gia cùng Vương gia chỉ dùng một câu để hình dùng chính là " thủy hỏa bất dung".

Chờ bọn họ nháo nhau xong, vừa lúc tiếng trống vang lên, trong đám đệ tử trực hệ của Mộ gia từ tám tuổi đến mười lăm tuổi tham gia chọn lựa đệ tử tuổi trẻ dưới sự hướng dẫn của nhị trưởng lão Mộ Kình Hoa, sửa sang lại đội ngũ, nện bước chỉnh tề đi vào giữa quảng trường. Trên mặt mỗi một tên đệ tử trẻ tuổi, đều lóe ra vẻ kiêu ngạo. Hôm nay, là ngày bọn họ chứng minh thực lực của mình.

Khổ luyện lâu như vậy, vì chính là ngày hôm nay. Mộ Hàn Mặc cũng ở trong đám người nơi này, chỉ là tầm mắt của hắn đang di động trái phải, Cô Lăng Nguyệt biết hắn là đang tìm thân ảnh của Mộ Chỉ Ly .

Chuyện Mộ Chỉ Ly chưa đến liền được Mộ Kình Hoa báo cho Mộ Kình Lệ, chuyện này khiến cho mọi người phía dưới nghị luận rối rít, mọi người đều biết Mộ Chỉ Ly là một phế vật, trường hợp như vậy nàng cho dù tới cũng không có bất kỳ tác dụng gì không phải sao? Khuôn mặt xấu xí, không đến coi như nàng cũng biết thân biết phận.

Mộ Kình Lề có chút lo lắng cho Mộ Chỉ Ly, cũng chỉ có bất đắc dĩ tuyên bố bắt đầu đại hội gia tộc.

Cô Lăng Nguyệt chỉ có hứng thú với Mộ Chỉ Ly, hiện tại nàng ta lại chưa đến cho nên nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, người dựa vào thân cây mà đọc sách.

Do quá chuyên tâm đọc sách mà Cô Lăng Nguyệt không hề hay biết có người nhìn nàng.

"Gì?" Nam tử trong góc nhìn thân ảnh bé nhỏ không khỏi kinh ngạc, ban đầu chú ý cũng bởi vì người này cũng mặc y phục cùng màu dẫn đến hắn cho chút lưu tâm, hắn lại phát Cô Lăng Nguyệt đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Ngự Thiên cảnh.

Mang theo tâm tình tò mò, ánh mắt hắn nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt.

Cùng lúc này đã kiểm tra xong toàn bộ 104 đệ tử, đại trưởng lão Mộ Kình Lệ vừa mới chuẩn bị tuyên bố vòng thứ nhất kết thúc, thân ảnh còn lại nhanh chóng đi tới trên luyện võ trường, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Đợi đã, còn có ta." Một giọng nữ vang lên.

Cô Lăng Nguyệt bước ra khỏi góc cây tiến lên vài bước nhìn bạch y thiếu nữ lớn lên thật xinh đẹp, chỉ một cái nhìn Cô Lăng Nguyệt liền biết người kia chính là Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly xuất hiện ngay lập tức liền hấp dẫn mọi người, trong đầu mấy người cũng hiện ra ý nghĩ giống nhau: tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Ban đầu lúc nàng nói tên của nàng là Mộ Chỉ Ly, mà bây giờ nàng xuất hiện ở trong đại hội gia tộc của Mộ gia: "Còn có ta" ý tứ của những lời này không thể nghi ngờ nói nàng đúng là cũng là đệ tử trực hệ của Mộ gia, mà trong đại hội gia tộc lần này, chỉ có một người chưa có tới, đó chính là phế vật của Mộ gia – Mộ Chỉ Ly.

Mấy người đều cảm thấy ý nghĩ này rất hoang đường, ở La Thiên thành, ai không biết Mộ Chỉ Ly là một xấu nữ, mà Mộ Chỉ Ly bây giờ có thể nói là đệ nhất mỹ nữ, chênh lệch trong lúc đó không khỏi quá lơn đi.

"Ngươi là ai?" Đại trưởng lão không nhịn được lên tiếng hỏi

"Ta là Mộ Chỉ Ly."

Nhét quyển sách vào túi Càn Khôn, Cô Lăng Nguyệt mỉm cười nhìn Mộ Chỉ Ly tự tin đứng trên khán đài xác minh thân phận khiến cho bốn phía đều ngạc nhiên.

Bởi vì Cô Lăng Nguyệt hứng thú xem sắc mặt của đám người xung quanh khi biết mỹ nhân này chính là Mộ Chỉ Ly, đối với việc có người đến gần mình cũng không để tâm.

Mộ Chỉ Ly đưa tay đặt ở trên khối đá, bắt đầu vận thiên lực.

Trên khối đá hiện lên mấy chữ. . . . . .

Một vòng. . . . . .

Mười vòng. . . . . .

Năm mươi vòng. . . . . .

"Không phải nói đan điền của Mộ Chỉ Ly không cách nào trữ được thiên lực sao? Đây là chuyện gì xảy ra?" Người ở dưới đài chỉ cảm thấy chuyện hôm nay khiến cho bọn họ giật mình thật sự là rất nhiều, trên người Mộ Chỉ Ly làm sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy? Đây hết thảy đến tột cùng là làm sao làm được?

"Chẳng lẽ tin đồn trước kia là giả?"

"Làm sao có thể? Nàng có cần thiết nhàm chán gạt chúng ta nhiều năm như vậy sao? Phải biết rằng những năm gần đây, cuộc sống của nàng ở Mộ gia thật vô cùng hèn mọn, đổi lại nếu như ngươi có bản lãnh, còn có thể nguyện ý trải qua cuộc sống như thế sao?"

Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận rối rít, nhưng mà mọi người đối với mấy chữ trên khối đá lại càng thêm chú ý, bọn họ muốn biết đệ nhất phế vật này của Mộ gia, đệ nhất xấu nữ của La Thiên thành đến tột cùng có thực lực như thế nào.

Bất quá bọn họ cũng là biết, bắt đầu từ hôm nay, danh hiệu phế vật của Mộ Chỉ Ly sẽ hoàn toàn bị kéo xuống. Đệ nhất xấu nữ ngày mai cũng không còn tồn tại, sợ là phải biến thành đệ nhất mỹ nữ đi.

Tám mươi vòng. . . . . .

Chín mươi vòng. . . . . .

Một trăm vòng. . . . . .

Mấy chữ trên khối đá vẫn chuyển động như cũ, song hơn một ngàn người ngồi trên luyện võ trường giờ phút này cũng là vô cùng an tĩnh, trừ tiếng hít thở ra không có bất kỳ một âm thanh nào khác, tim của mọi người đều nhảy lên, ngó chừng mấy chữ trên khối đá.

Một trăm lẻ sáu. . . . . .

Một trăm lẻ bảy. . . . . .

Mấy chữ sáng lên bất động dừng ở một trăm lẻ bảy vòng, mọi người thở dài, may là không có tiếp tục nữa, nếu không điều này làm cho bọn họ như thế nào tiếp nhận được, có củi mục lại biến thành thiên tài sao? Nhưng mà thiên phú này cũng là vô cùng kinh người, ở Mộ gia sợ là trừ bỏ Mộ Hàn Mặc nhỏ hơn nàng một tuổi ra, không có ai có thể mạnh hơn so với nàng.

Trong lòng mọi người đều thầm cảm khái, sau khi trở về phải nói chuyện này với mọi người trong nhà một chút, không thể gọi nàng là củi mục rồi, trải qua khảo nghiệm hôm nay, địa vị của Mộ Chỉ Ly ở Mộ gia ắt sẽ như diều gặp gió.

Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của mọi người, khóe miệng cũng khẽ nâng lên nụ cười, sau một khắc, mấy chữ trên khối đá cũng lần nữa chuyển động tiếp.

Một trăm lẻ tám vòng!

Mấy chữ dừng ở một trăm lẻ tám vòng, mà chữ trên khối đá vốn là màu đen giờ phút này đã biến thành màu vàng. Bốn chữ một trăm lẻ tám lóng lánh kim quang, lung lay mắt của mọi người.

Mọi người thấy bốn chữ màu vàng kia, đều tự hỏi không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Mộ gia thế nhưng xuất hiện một tiên thiên cao thủ? Mà tiên thiên cao thủ của Mộ gia lại là một người nổi danh phế vật?

Nếu không phải kết quả khảo nghiệm lúc trước toàn bộ đều chính xác mà nói, bọn họ sẽ cho rằng dụng cụ khảo nghiệm có vấn đề, lúc này bọn họ không thể không tiếp nhận chuyện thực khó có thể tin này.

Cô Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn vẻ mặt Đại trưởng lão Mộ Kình Thao nhìn về phía Mộ Chỉ Ly giống như nuốt phải một con ruồi, khóe môi nhếch lên.

" Rất thú vị sao?"

" Còn tưởng ngươi tiếp tục im lặng nữa chứ?" Cô Lăng Nguyệt chuyển tầm mắt lên người đứng bên cạnh bản thân nãy giờ, song khi nàng nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không ngờ hắn lại chủ động tiếp cận mình, có điều dung mạo quá mức làm cho người ta si ngốc rồi.

Đứng trước mắt Cô Lăng Nguyệt là một nam tử cực đẹp trai, một mái tóc đen tùy ý để sau ót, không gây ra chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đảng, hào sảng, nếu người bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn, không hiểu sao lại không có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới đúng. Có lẽ nếu trói buộc hắn thì hắn sẽ không còn là chính mình. Làn da của hắn trắng đến mức khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời, hết sức mê người, quả thực có thể dùng từ kiều mị, diễm lệ để hình dung. Lông mày dài như liễu, thân như tùng, cẩm bào đỏ hồng khoác trên người hắn thực hết sức phù hợp. Nam nhân bình thường nếu mặc đồ màu này sẽ hết sức kỳ quặc, như màu này ướm lên người của hắn, lại cứ như tạo ra dành cho hắn. Cẩm bào màu đỏ khoác trên người hắn tô lên dáng người cao lớn của hắn, tỏ ra chút kiêu ngạo, lại tăng thêm vài phần tà mị.

Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên khuôn mặt hắn, lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị, đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người.

Hai loại khí chất bất đồng toát ra từ người hắn không lộ ra vẻ bài xích, phảng phất như hết thảy đều nên như thế, lại khiến cho người khác có ấn tượng khắc sâu.

Nghe vậy, khóe miệng nam tử mặc áo hồng càng thêm cong hơn, thế mà lại nở nụ cười: " Mắt thấy mĩ nhân, đương nhiên phải chào hỏi một phen chứ?"

" Ngươi tin mắt đấy!" Cô Lăng Nguyệt không chút xấu hổ nào nhìn Hàn Như Liệt, tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

Đối với thái độ này của Cô Lăng Nguyệt, Hàn Như Liệt có chút kinh ngạc lại mang theo vài phần hứng thú: Nha đầu này cũng quá...

Ngay lúc Hàn Như Liệt định mở miệng trêu đùa Cô Lăng Nguyệt lại nghe nàng lên tiếng: " Cũng bởi vì vậy bổn tiểu thư cũng không muốn nhìn thấy người tuổi còn trẻ mà đã toi mạng, đành ra tay cứu ngươi vậy."

" Nàng nói cái gì?" Hàn Như Liệt giật mình nhìn Cô Lăng Nguyệt, cho rằng nàng đùa hắn, chẳng qua khi nhìn ánh mắt nghiêm túc kia lại không giống như nói đùa, tuy chưa biết rõ tính cách của Cô Lăng Nguyệt nhưng hắn cảm thấy nàng không phải là loại người lấy tính mạng ra làm trò cười.

"Ngươi trúng độc." Cô Lăng Nguyệt lên tiếng nói rõ: " Hơn nữa có lẽ đã trúng độc được một thời gian rồi, loại độc này là độc mãn tính, nếu không sớm giải, qua bảy ngày nữa sẽ không thể cứu chữa."

"Gần đây có phải ngươi cảm thấy cây xương sườn thứ ba của ngươi trở nên đau nhức? Mỗi lần đau cũng không phải rất kịch liệt, có thể nhịn được, có điều rất không thoải mái?"

Hàn Như Liệt thu hồi thần sắc bỡn cợt, sắc mặt trở nên ngưng trọng, Cô Lăng Nguyêt nói không sai, dạo gần đây mình đúng thật bị vậy. Hắn còn nghĩ rằng khi mình luận võ để lại chút vấn đề, không nghĩ tới mình lại bị hạ độc, hơn nữa còn trong thời gian dài, mình đây thậm chí không biết? Mình vẫn luôn để ý đến chuyện ăn uống, đến tột cùng đã bị hạ độc lúc nào?

"Làm sao nàng biết?" Hàn Như Liệt tò mò hỏi, hắn phát hiện người trước mắt càng ngày càng khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt mở miệng nói: "Ta là Dược sư, đối với độc tố có chút thành tựu."

" Không nghĩ tới nàng lại có bản lĩnh đến thế a! Nếu nàng không nói cho ta biết, chắc hẳn bảy này sau ta sẽ chết chắc rồi." Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt cũng có chút sợ, hoàn toàn chính xác, nếu hôm nay Cô Lăng Nguyệt không nói cho hắn biết, chắc hẳn hắn không thể phát hiện.

"Vậy, độc này, khó giải không?" Hàn Như Liệt nhìn Cô Lăng Nguyệt dù sao nếu nàng có thể nhìn ra ách hẳn sẽ biết cách giải độc, chờ hắn giải độc trên người, sau đó quay lại kia tra xem đến tột cùng lần này ai muốn hại mình! Hắn tuyệt đối không buông tha cho kẻ kia!

Cô Lăng Nguyệt gật đầu: "Khó, độc này rất khó phối, nguyên liệu rất phức tạp. Chờ ta xem xong đại hội gia tộc liền giúp ngươi giải độc, kéo thêm chút thời gian ngươi cũng không chết được đâu."

Hàn Như Liệt nghe nàng nói như vậy, khóe môi khẽ giật: Nha đầu này...

" Tên ta là Cô Lăng Nguyệt. Còn ngươi?"

" Hàn Như Liệt."

Cô Lăng Nguyệt nhìn Mộ Chỉ Ly đã hạ đo ván Vương Thiên Tuấn, trong lòng khẽ nói: Mộ Chỉ Ly, ta cũng không muốn cướp lấy cơ hội để ngươi cứu Hàn Như Liệt, chẳng qua vì an nguy tương lai đành phải làm vậy.

" Thiên lực của Mộ Chỉ Ly rất lạ!" Hàn Như Liệt tỏ ra kinh ngạc khi nhìn hiên lực của nàng ta không có màu sắc.

" Là hỗn độn thiên lực!"Cô Lăng Nguyệt tốt tâm trả lời.

" Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy. Làm sao nàng biết?" Hàn Như Liệt đưa mắt nhìn Cô Lăng Nguyêt, gật mình nhìn thiên lực không màu lơ lững trong tay nàng: " Nàng cũng có loại thiên lực này."

" Hỗn độn thiên lực, ngàn năm mới xuất hiện. Loại thiên lực này rất hiếm, ngươi không biết cũng là chuyện thường." Cô Lăng Nguyệt ngừng vận thiên lực, mỉm cười nhìn biểu cảm muốn biết của Hàn Như Liệt: " Muốn biết rõ thì về nhà tìm sách tự tra đi."

"..." Hàn Như Liệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »