Cô Lăng Nguyệt bận rộn chữa trị cho Nguyễn Ngọc Hành thì Mộ Chỉ Ly cũng đang bận đối phó với những người của thành Khâu Lũy, bởi có sự thay đổi so với nguyên tác cho việc đánh bại người của thành Khâu Lũy gặp nhiều khó khăn song người thành La Thiên vẫn thắng.
Thời gian trôi qua một đêm, độc của Nguyễn Ngọc Hành cũng bị Cô Lăng Nguyệt thanh lọc hết. Chờ khi đám người Cô Lăng Nguyệt trở lại vách đỉnh núi lần nữa, bầu không khí hết sức căng thẳng, không có người lên tiếng nhưng vẫn nhìn ra được biểu lộ quyết tâm.
Có người đến, lại còn là đối thủ nặng kí nhất cho nên tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về bọn người Cô Lăng Nguyệt. Ánh mắt những người khác như thế nào, Cô Lăng Nguyệt không rõ duy có thể nhìn thấy người của thành Thanh Long nhìn thấy nàng cùng Cao Chí Thanh nói chuyện thân thiết với người của thành Bạch Hồng thì sắc mặt của Khâu Thanh Lân liền khó coi lên.
Khâu Thanh Lân không biết rõ bọn họ đã nói những gì, bất quá nhìn sắc mặt hồng hào của Nguyễn Ngọc Hành liền biết Cô Lăng Nguyệt thành công trị hết căn bệnh không tiện nói của hắn ta. Xem ra nếu muốn cầm đến Xích Long Hỏa Sâm thì nhất định phải đánh bại Cô Lăng Nguyệt.
Khi ánh bình minh sắp đến, thấy chung quanh những người kia như hổ rình mồi, Cô Lăng Nguyệt cảm thấy cho dù đạt được lời hứa của thành Bạch Ngọc nhưng vẫn không tránh khỏi cảnh hỗn loạn.
Có điều lần này vị trí Linh Dược hiện thế còn bị vây bên ngoài, lúc truyền tống là truyền tống phân tán, cho nên rất nhiều người đều không ở bên này, cho nên số người dẫn tới cũng không nhiều lắm, nếu không không khí còn phải khẩn trương nhiều hơn, có lẽ không ai có thể chống cự được sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm.
Tia sáng bình minh xuất hiện từ bầu trời, tất cả mọi người nhìn Linh Dược kia bằng ánh mắt đầy nóng bỏng, tại thời điểm sắc trời xuất hiện biến ảo, Xích Long hỏa sâm cũng tùy theo phát sinh biến hóa, thân cây màu đỏ càng phát ra màu đậm rực rỡ, vốn là màu đỏ lúc này trở nên óng ánh sáng long lanh rất nhiều, giống như màu đỏ của một loại ngọc bích xinh tươi ướŧ áŧ.
Đồng thời, một cỗ hương dược liệu nồng đậm chậm rãi tản mát ra từ trong đó, cùng với mây mù tan ra, dược hương càng lúc càng nồng nặc, mọi người tham lam ngửi lấy mùi hương, đây cũng là hiệu quả của Linh Dược, chỉ ngửi mùi hương của dược liệu mà đã làm tinh thần bọn hắn đại chấn, lúc này khẩn trương cùng mỏi mệt của cả đêm phòng thủ có thể nói đều đã tiêu tán không còn.
Một vầng ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây đã rơi xuống mặt đất, trong mắt mọi người luồng ánh sáng này hiện ra thật đẹp, cùng với sự xuất hiện của tia ánh sáng, Xích Long hỏa sâm trong chớp mắt liền thu lại mùi của dược liệu, màu đỏ xinh tươi ướŧ áŧ kia có thể so với loại ngọc bích cực phẩm Mỹ Nhân Huyết, như vậy làm cho người mê mẩn, đây là dấu hiệu chín muồi!
Được nhiên không phải ai có thời gian thưởng thức điểm này bởi vì có khi ánh sáng xuất hiện kia, một người dẫn đầu nhổ xuống Linh dược, xoay người liền chạy, tốc độ cực nhanh làm cho rất nhiều người đều không kịp phản ứng, khoảng cách giữa Khâu Thanh Lân với nam tử này gần nhất, là người phản ứng đầu tiên kèm theo là một chưởng chụp về phía nam tử kia.
Hắn chau mày, xem nhẹ sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm đối với mọi người, nguyên bản hắn cho là mình ở bên cạnh Xích Long hỏa sâm, người bình thường là không dám ra tay, không nghĩ tới người này lại cơ bản là không để ý điểm ấy.
Nam tử kia muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đoạt dược chạy trốn căn bản là chuyện không có khả năng, Mộ Chỉ Ly lắc đầu, muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đi Linh Dược này, chỉ có một loại biện pháp, đó chính là chấn nhϊếp vũ lực! Chỉ có sau khi bị chấn nhϊếp bởi thực lực cường đại, mọi người mới không dám có ý đồ với ngươi.
Mà người duy nhất có thể làm được điều đó chỉ có một người, ánh mắt Mộ Chỉ Ly âm thầm nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt.
Mà Cô Lăng Nguyệt nhìn nam tử ở trước mặt mọi người nhổ lấy Xích Long Hỏa Sâm, sau do cố gắng chạy trốn cũng không có chú ý tới một chưởng của Khâu Thanh Lân hướng về phía lưng hắn, chẳng qua cho dù chú ý tới thì với thực lực của hắn cũng không có cách nào ngăn cản, trực tiếp bị Khâu Thanh Lân đánh trúng, thân thể dưới xung lực đột nhiên ngã nhào xuống phía trước hơn mười thước.
Nhìn nơi nam tử ngã xuống chính là trước mặt Mộ Chỉ Ly, Xích Long Hỏa Sâm lại ngay tại dưới chân nàng ta.
Nhìn Mộ Chỉ Ly hành động nhanh như cắt thu Xích Long hỏa sâm cho vào túi càn khôn của nàng ta Cô Lăng Nguyệt thầm mắng, vận khí nữ chủ quả nhiên là rất tốt.
Không riêng gì Cô Lăng Nguyệt, những người ở đây sững sờ nhìn một màn này, cứ như vậy không còn Xích Long hỏa sâm nữa? Quan trọng lần này thực lực của Mộ Chỉ Ly trong trận chiến với người của thành Khâu Lũy thật đúng là chấn nhϊếp không ít người, tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu nhìn Mộ Chỉ Ly, đồng thời đánh giá người xung quanh, tính toán mình có thể ra tay hay không, ra tay thì có bao nhiêu khả năng đạt được.
Bất quá đại đa số mọi người là thu hồi tâm tư về trong lòng, lại nóng mắt thế nào bọn hắn cũng biết không hi vọng rồi.
Khâu Thanh Lân sắc mặt tái nhợt nhìn một màn này, vốn là hắn ra tay, cái này khen ngược lại thành giúp người khác may áo cưới!
Nguyễn Ngọc Hành cũng ngẩn ra, sau nhìn chân mày Cô Lăng Nguyệt giật giật vài cái, tức thời bất đắc dĩ cười cười. Nếu không phải vì lời hứa với Cô Lăng Nguyệt, nhìn thấy người khác chiếm được Xích Long hỏa sâm hắn nhất định ra tay, dù sao Linh Dược loại này cũng không phải tùy tùy tiện liền có thể gặp được.
Những người của thành Bạch Hồng nhìn Cô Lăng Nguyệt, trong lòng không khỏi vì nàng bi ai, vất vả suốt cả một đêm, ngay lúc chuẩn bị tinh thần đánh bại toàn bộ những người muốn giành Xích Long hỏa sâm với nàng thì lại bị người khác lấy, không tức nội thương mới là chuyện lạ.
Khâu Thanh Lân nhìn Mộ Chỉ Ly, chợt âm trầm nói: "Mộ cô nương, nam tử này vốn là ta đánh bại, hy vọng ngươi mang Xích Long hỏa sâm giao ra đây." Hắn nói lời này xem như khách khí, nếu không có chút kiêng kỵ đối với Mộ Chỉ Ly, hắn mới sẽ không nói chuyện khách khí như vậy.
Lời này vừa thốt ra, người chung quanh đều đem ánh mắt chuyển tới trên người của bọn hắn, người Thanh Long thành xuất thủ, bọn hắn tự nhiên là không có cơ hội gì, bất quá bọn hắn cũng muốn nhìn một cái xem cuối cùng Linh dược này rơi vào tay ai.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng đáp lại ngay: "Khâu công tử, Xích Long hỏa sâm này vốn là vật vô chủ, ai đạt được chính là của người đó, hiện tại nó đã là của ta, còn hi vọng Khâu công tử chớ quá cưỡng cầu." Đồ vật đã tới tay Mộ Chỉ Ly nàng chưa từng có lọt ra ngoài! Chưa nói tới thực lực của thành Thanh Long còn không có đạt tới trình độ làm cho nàng kiêng kị, cho dù thật là như vậy nàng cũng sẽ không lấy ra! Cái này là phong cách làm việc của Mộ Chỉ Ly nàng.
Đối với cách làm của Mộ Chỉ Ly, Cô Lăng Nguyệt cùng bọn người Mộ Vũ Hoài không có chút nào cảm thấy lạ, Xích Long hỏa sâm đã đến tay còn định nhường cho kẻ khác, chuyện ngu ngốc như vậy chỉ có kẻ khờ mới làm. Hơn nữa nếu như lo lắng thành Thanh Long, hôm qua đã rời đi rồi cần gì phải chờ tới bây giờ?
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói, Khâu Thanh Lân cũng đồng dạng không có kinh ngạc, theo thái độ của Mộ Chỉ Ly đối với thành Khâu Lũy phía trước là có thể nhìn ra nàng tuyệt đối không phải loại người dễ dàng lui về sau, dù cho kém cách xa thực lực đối phương, nhưng trong giọng nói của hắn cũng nhiều hơn một ít uy hϊếp: "Mộ cô nương, ta thừa nhận thực lực thành La Thiên của ngươi không tệ, nhưng là cùng chúng ta là địch đối với ngươi cũng không phải chuyện tốt, nếu ngươi giao Xích Long hỏa sâm cho ta, ta cam đoan trong khi thi đấu tuyệt đối không cùng các ngươi là địch, như thế nào?"
Mộ Chỉ Ly làm sao không hiểu rõ ý tứ của Khâu Thanh Lân, khóe miệng nàng cong lên một đường: "Khâu công tử, không đối địch cùng chúng ta, điểm ấy ta tự nhiên rất vui lòng nhìn thấy, chẳng qua Xích Long hỏa sâm này là của ta, ngại quá." Xích Long hỏa sâm này nàng nhất định phải có, có tác dụng lớn đối với việc tôi luyện thân thể cho nàng, tuyệt đối không có khả năng giao ra.
Lời này vừa nói ra, khí tức trong cơ thể khâu Thanh Lân bất thình lình dâng lên: "Mộ Chỉ Ly, ngươi đã không biết phân biệt như vậy, thì cũng không trách ta được!" Tại trước mặt nhiều người như vậy, hắn đã phải hạ thấp thái độ nói chuyện hòa hảo rồi, vậy mà nàng lại đưa khuôn mặt không biết xấu hổ ra, ngược lại chính bản thân hắn mất không ít mặt mũi, sắc mặt đương nhiên không được đẹp.
"Muốn lấy đi, liền xem ngươi có bản lãnh đó không a!"
Ôm lấy Tiểu Lang trong lòng, Cô Lăng Nguyệt lên tiếng gọi Cao Chí Thanh: " Ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chúng ta đi thôi." Nếu vật đã nằm trong tay nữ chủ liền nhường cho nàng ta vậy, còn sau này thì nên tranh thì sẽ tranh.