Cũng khó trách trong lòng Hồ Tiểu Thiên mê hoặc, tuy là y và Sử Học Đông đã kết bái huynh đệ, thế nhưng lúc đó là do tình thế bức bách, hai người bọn họ cũng không có cái gì gọi là cảm tình cả, cho nên dù cho họ đã thành anh em kết bái nhưng vẫn không quên nguyền rủa đối phương, nói thực ra thì cũng chả tính gì là huynh đệ cả.
Sử Học Đông đi tới thân thiết kéo cánh tay Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Huynh đệ, vi huynh nghe nói ngươi phải đến huyện Thanh Vân ở Tây Xuyên nhậm chức, nên đã đặc biệt dậy thật sớm đến đây đưa tiễn ngươi!"
Cho dù người ta có phải đang hư tình giả ý hay không, nhưng đã nói đến nước này rồi thì Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể giả bộ cảm động mà đáp lại: "Đại ca, huynh đối với ta thật sự là quá tốt ah!" Trong lòng y thì vẫn còn lẩm bẩm, lão cha còn nói phải giữ kín bí mật chuyến đi này, trong thế gian thì không có bức tường nào không lọt gió. Đây không phải là ngay cả mình đi nơi nào làm quan tên Sử Học Đông đều điều tra được rõ ràng hay sao!
Trong nội tâm Sử Học Đông cũng thầm mắng: "tốt cái đầu nhà mi à! lão tử hận không thể lột da rút gân nhà mi." Hắn thở dài và oán giận nói: "Chuyện lớn như vậy đệ cũng không nói cho ta biết gì cả, nếu như không phải tối hôm qua ta nghe được cha ta nhắc qua thì suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội tiễn đưa người huynh đệ của ta rồi!" Cho dù trong nội tâm thằng này có nghĩ gì đi nữa, nhưng mà biểu hiện ra bên ngoài vẫn giống hệt như rất thân thiết với Hồ Tiểu Thiên vậy.
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, vô luận ngươi thật sự chân tình hay giả ý, nhưng hôm nay ngươi có thể dậy sớm như vậy để đến nơi này tiễn đưa ta thì ngươi quả là người đầu tiên ah.
Sử Học Đông quay đầu ra sau nói: "Mang rượu tới!"
Vài tên gia đinh đằng sau y tranh thủ thời gian cùng bước đến, một người bưng khay, trên khay có chứa hai chén rượu tinh mỹ. Một người thì ôm vò rượu, ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên mở ra, sau đó rót đầy rượu ngon mát lạnh vào hai chén. Vò rượu vừa mở phong, hương thơm tỏa khắp bốn phía.
Sử Học Đông cầm lên một chén trên khay, dùng hai tay đưa cho Hồ Tiểu Thiên và nói: "Huynh đệ, chén rượu này ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ, đây là đang ở dưới chân thiên tử, có cho thì ngươi cũng chả dám hạ độc trong rượu, nên y tiếp lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn. Sau khi uống xong, Sử Học Đông nhanh tay rót thêm cho y chén nữa rồi nói: "chén thứ hai này đại ca chúc ngươi Thanh Vân thẳng tiến, tiền đồ như gấm!" Lời chúc may mắn thật sự là đẹp đẽ ah.
Hồ Tiểu Thiên nhân lấy bát rượu rồi nhìn qua Sử Học Đông và nói: "Đại ca, ngươi như thế nào chỉ rót cho mỗi ta uống vây, ngươi không uống ư?"
Sử Học Đông nói: "Đệ chuẩn bị đi xa, thân làm ca ca ta phải đích thân mời đệ ba chén, rồi mới cùng ngươi cạn ly."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, ta kháo, ngươi đây rõ ràng là bắt ta uống ta mà! Cũng thế, dù gì thì rượu cũng không nặng, đừng nói ba chén, cho dù là ba bát cũng chẳng sao. Những thứ khác không nói, chỉ cần dựa vào việc người ta dậy sớm, một lòng muốn đưa tiễn mình mà chờ ở Trường Đình này, cho dù có là hư tình giả ý đi chăng nữa thì mình cũng phải cảm kích. Vậy nên Hồ Tiểu Thiên lại nâng chén thứ hai uống sạch.
Sử Học Đông tiếp tục rót chén thứ ba, đến chén thứ ba này thì hắn cũng chịu nâng chén cùng Hồ Tiểu Thiên. Hắn lớn tiếng nói: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, nguyện cho, dù có cách xa nhau vạn dặm thì tình cảm giữa huynh đệ chúng ta sẽ mãi y nguyên như cũ, không thay đổi!"
Khoan hãy nói chuyên tên này rất có thể là đạo văn, kỳ thật, cả hai người đều rõ ràng, bọn hắn thì có cái rắm gì tình bạn (* nguyên văn @@), "y nguyên như cũ không thay đổi", đây chính là nên báo thù thì báo thù, giải oan thì giải oan ah.
Sau khi cả hai cùng uống hết chén rượu này, Hồ Tiểu Thiên định cáo từ rời đi thì Sử Học Đông lại nói: "Huynh đệ, ta còn chuẩn bị mấy thứ lễ vật tặng cho ngươi đó!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "sao có thể như vậy được, đệ thật không biết xấu hổ ah."
Sử Học Đông nói: "Lễ vật thì nhất định phải nhận lấy." Rồi hắn lấy ra một cuộn tranh đưa cho Hồ Tiểu Thiên và nói: "Huynh đệ lần này đi Tây Xuyên đường xá xa xôi, trên đường chắc chắn sẽ rất nhàm chán, nên đại ca đã chuyên môn chuẩn bị cho ngươi hai cuộn tranh tư liệu. Cuộn thứ nhất là một bức địa đồ."
Địa đồ thì Hồ Tiểu Thiên đã có, vốn y tưởng rằng nó cũng chả có gì kỳ lạ quý hiếm, thế nhưng sau khi mở ra liền thấy, trên bản đồ này đặc biệt đánh dấu mấy kỹ hiệu màu sắc sặc sỡ. Y mở trừng hai mắt mà nhìn, nhưng mà dùng đầu óc của y cũng không thể nhìn ra được nó có ý nghĩa là gì.
Sử Học Đông cười tủm tỉm nói: "cái tấm bản đồ này được gọi là "** đồ", là ta đã đặc biệt tìm người làm ra. Tất cả những chỗ có thể chơi tốt nhất và thú vị nhất trên đường từ Kinh Thành đến huyện Thanh Vân Tây Xuyên thì đều được đánh dấu ở trên đó. Hơn nữa, ở phía trên đều có ký hiệu rõ ràng bằng tên địa phương. Đại ca ta không có cơ hội đi cùng với ngươi, nên huynh đệ ngươi có được tấm bản đồ này rồi thì có thể giúp ngươi trên đường một mạch đến Tây Xuyên không còn buồn tẻ nữa, hắc hắc, chuyện vui trên đời cùng lắm cũng chỉ được như thế này thôi đó."
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm than, thằng này thực là không có tiết tháo ah. Có thể làm ra một bức địa đồ như vậy thì quả thật cũng muốn tốn hao một phen tinh lực ah.
Sử Học Đông nói: "Cấp bậc thì ta dùng những ngôi sao đánh dấu, những ngôi sao càng lớn cấp bậc cũng càng cao."
Hồ Tiểu Thiên suýt chút nữa đã không nhịn được cười, thật đúng là có tâm ah, rồi y chỉ mấy cái vòng vòng bên trên bản đồ mà nói: "Mấy cái vòng này ý là chỉ gì vậy?"
"Vòng tròn đương nhiên là cấp cao nhất rồi, Hoàn Thải Các, Tiêu Tương Quán, hai địa phương này thì ngươi nhất định không được bỏ qua." Hắn đăc biệt chỉ vào hai nơi bị hắn khoa trương khoanh hẳn bốn vòng tròn. Vẽ cũng gần giống Audi rồi. (@lôi cả Audi vào đây - logo của hãng Audi là 4 vòng tròn l*иg nhau.)
Hồ Tiểu Thiên cất cẩn thậm tấm bản đồ này rồi cười nói: "Đại ca, không bằng ngươi theo giúp ta một đường đến tận Tây Xuyên đi, nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là quen việc dễ làm ah."
Sử Học Đông nói: "Ta căn bản là chưa ra khỏi kinh thành lần nào, nói tới ở trong Kinh Thành thì ta cực kỳ quen thuộc, còn bên ngoài thì ta chỉ là nghe nói chứ không có tự mình đi qua bao giờ. Lão đệ, mượn cơ hội lần này ngươi giúp ta đi khảo sát thực tế một chút, chờ lúc ngươi hồi kinh, ta lại vì ngươi mà bày tiệc mời khách, để ngươi có thể kể hết với ta đoạn đường phong lưu này."
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu.
Sử Học Đông lại tiếp tục lấy ra một bức tranh nữa, Hồ Tiểu Thiên nhận lấy và xem xét rồi vội kép lại. Ta kháo, khó lường ah, thàng này rõ ràng làm ra một bộ ** cho mình. Y ngay lập tưc hiểu ra được ý định của Sử Học Đông. Vị đại ca kết bái này làm ra tranh "phổ cập khoa học" tặng cho chính mình, muốn cho mình trên chuyến đi này trải nghiệm thực tế, dũng cảm nếm thử, cố gắng đề cao kỹ thuật bản thân, cái này quả thật là có chút dở khóc dở cười rồi. Sử Học Đông thật đúng là một tên cực phẩm ah.
Hồ Tiểu Thiên mang hai bức trang cất cẩn thận, Sử Học Đông vẫn còn có lễ vật tiếp theo, Hồ Tiểu Thiên dám đoán chắc đó là một bình đựng đầy Tam Tiên Hoàn. Thằng này chắc chắn là không có ý tốt gì, nếu thật như nghe lời của hắn, chỉ sợ chính mình còn chưa đến được Tây Xuyên thì đã tinh tẫn người vong ah. Dùng loại phương pháp này để đi trả thù một người, phải công nhận là cực kỳ âm hiểm ah.
Sử Học Đông thần thần bí bí nói: "Lọ này là do ta nhờ Thần y của Thanh Ngưu đường đích thân đặc chế, cực kỳ trân quý. Trước đây đại ca luôn giữ lại cho chính mình dùng, căn bản không nỡ tặng cho người. Còn đệ thì chính là huynh đệ của ta, nên ta mới tặng hẳn ngươi một lọ lớn như vậy. "
Hồ Tiểu Thiên liên tục nói lời cảm tạ, không thể không thừa nhận, cái tên Sử Học Đông này chính là tên hèn hạ nhất, hạ lưu nhất trong số những người y từng gặp. Nhìn dáng vẻ của hắn lớn lên cũng vừa cao cừa to, lông mày thì xanh, đôi mắt đẹp, thế nhwung mà thực chất bên trong thì chẳng phải loại tốt đẹp gì. Trong đầu tràn đầy những ý nghĩ dơ bẩn, xấu xa. Là điển hình của loại người ngoài trát vàng trát ngọc, trong thì vừa thiu vừa thối. (*@@ ngoài thì trắng trẻo như hoa, trong thì ghẻ lở, si đa, hắc lào ^-^)
Sử Học Đông đưa nhiều đồ đạc như vậy cho y, mà y cũng là người đề cao chủ nghĩa "có đi có lại", cho nên cũng không thể không tặng lại hắn cái gì cả. Nhưng mà nghĩ lại thì trên người mình cũng thật sự chẳng mang theo cái gì cả, chợt linh cơ khẽ động, y nhớ ra hộ bộ Thị Lang - Từ Chính Anh đã đáp ứng tặng cho mình một cỗ xe ngựa xa hoa, nên bèn ôm lấy bả vai Sử Học Đông mà nói: "Đại ca, ta trước khi đi đã ủy thác hộ bộ Thị Lang - Từ Chính Anh chuẩn bị cho huynh một cõ xe ngựa cực tốt, nhưng mà phải hai ngày sau mới xong, huynh cứ trực tiếp đi tìm hắn và nói ta bảo ngươi đến lấy xe."
Sử Học Đông nói: "Như vậy thì quả là xấu hổ rồi!"
Đối với Hồ Tiểu Thiên thì loại cách làm mượn hoa hiến phật này phải nói là quá quen thuộc rồi, dù sao về sau y cũng không cần cỗ xe đó nữa, nên cũng nhân dịp chả luôn nhân tình cho Sử Học Đông. Y chắp tay thật sâu vái chào và nói: "Đại ca, tiễn đưa nghìn dặm rồi cũng phải từ biệt, chúng ta bây giờ từ biệt tại đây, đợi khi ta trở về Kinh Thành chúng ta sẽ đi uống suốt đêm, không say không về!"
Hồ Tiểu Thiên đến gần con ngựa của mình, vốn y định nhảy lên ngựa một cách đầy tiêu sái, đáng tiếc cú dẫm chân của y trượt bàn đạp, cũng may là có Thiệu Nhất Giác kịp thời đở lấy y, nên mới không phải ngã dập mặt. Hồ Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười, Thiệu Nhất Giác quỷ chân sau xuống đất, Hồ Tiểu Thiên dẫm mạnh lên đầu gối kia của hắn, lúc này mới thuận lợi trèo lên lưng ngựa.
Y ở trên ngựa ôm quyền: "Đại ca, mời trở về đi!" Rồi phóng ngựa thẳng về phía trước.