Chương 45: Huyết thống cho phép (thượng)

Bây giờ ông chủ của Yến Vân Lâu Tống lão mới về đến nơi, nghe tin quán rượu của mình xảy ra chuyện gã đã lập tức chạy về ngay nhưng vẫn bị chậm một bước, chứng kiến tình cảnh trước mắt gã không khỏi không âm thầm kêu khổ, gã đi tới bên cạnh Viên Sĩ Khanh nhẹ giọng hỏi thăm sự tình, cùng lúc đó Bộ Khoái của Kinh Triệu Phủ và Nhị bá của Sử Học Đông là Sử Cảnh Đức cùng đi tới, Sử Cảnh Đức là Kinh Triệu Phủ Thiếu Doãn là thuộc hạ của quan Tứ phẩm. Mộ Dung Phi Yên mặc dù xuất thủ bắt giữ Sử Học Đông nhưng nàng cũng biết chuyện này cho dù là đem kiện lên Kinh Triệu Phủ thì kết quả là cũng không giải quyết được gì, ban nãy nàng chỉ điểm huyệt đám người Sử Học Đông chứ cũng không gây khó khăn gì thêm cho gã. Một mặt nàng cho người đến Kinh Triệu Phủ báo tin tức. Mặt khác nàng lại nhắc nhở Triển Bằng rời đi, dù sao Triển Bằng cũng chỉ là thợ săn bình thường, hôm nay hắn bênh vực kẻ yếu chọc giận Sử Học Đông nếu như ở lại nhất định sẽ rước lấy thêm nhiều phiền phức cho nên Mộ Dung Phi Yên mới để cho gã thừa dịp đối phương còn chưa biết được thân phận nhanh chóng rời đi. Triển Bằng tuy rằng không tình nguyện thế nhưng gã cũng biết với thân phận của Hồ Tiểu Thiên thì cũng chẳng ai dám làm gì hắn, chính mình ở lại cũng chỉ gây thêm phiền phức, rời đi sớm thì tốt hơn.

Mộ Dung Phi Yên biết mình nhất định vì sự kiệnnày mà bị trách cứ, nếu làm không tốt còn có thể bị trừng phạt , giáng chức nên nàng nhanh trí đem Hồ Tiểu Thiên cùng lôi xuống nước. Cái này gọi là sắp chết kéo thêm kẻ chịu tội thay, dù sao nàng đối với Hồ Tiểu Thiên cũng không có cảm tình gì, gây xích mích để hai thiếu niên hư hỏng đấu với nhau cho dù bọn hắn lưỡng bại câu thương thì coi như là đã vì dân trừ hại rồi. Tuy rằng nàng tính toán tài tình nhưng khi chứng kiến Hồ Tiểu Thiên ra tay đánh Sử Học Đông tàn bạo nàng cũng cảm thấy không dược thoải mái, cảm giác được chính mình hôm nay lừa Hồ Tiểu Thiên có phần quá đáng.

Sử Cảnh Đức mặc quan phục thở hồng hộc đi tới tầng hai Yến Vân Lâu, hô to nói: "Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho ta! "Sử Cảnh Đức sở dĩ chạy tới nhanh như vậy là sợ cháu trai gây ra chuyện lớn. Người khác còn không rõ tính tình của Sử Học Đông nhưng gã thì hiểu rất rõ ràng, những năm này Sử Cảnh Đức đã không ít lần chùi đít cho tên cháu trai bảo bối này. Gã không tin rằng cháutrai của mình phải chịu thiệt, từ trước tới giờ chỉ có chuyện Sử Học Đông chuyện ăn hϊếp người khác chứ chưa bao giờ có chuyện ngược lại cả. Sử Cảnh Đức sợ nhất là có án mạng, lão Hoàng Đế sức khỏe ngày càng xấu đi, thời điểm này là lúc ngôi vị Hoàng Đế thay đổi, thời gian này vô cùng nhạy cảm, tất cả quan viên đều chú ý ít xuất hiện. Hắn Tam đệ là Bộ Hộ Thượng Thư Sử Bất Xuy đặc biệt dặn dò trong khoảng thời gian này cần phải bớt phóng túng nhưng thằng nhóc con này vẫn còn đi ra ngoài gây sự.

Sử Cảnh Đức vừa đến hiện trường tình hình lập tức thay đổi, lúc đầu Sử Học Đông bị Hồ Tiểu Thiên đánh cho một trận đã bớt hung hăng càn quấy nhưng khi nhìn thấy Nhị bá chạy đến thì ngay lập tức lại có tự tin gã lớn giọng kêu lên: "Nhị bá đem bọn chúng bắt lại, chúng nó thông đồng với nhau mưu đồ bí mật làm phản! "

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe thấy gã nói thế thì đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn không ngờ thằng cháu trai bướng bỉnh hống hách này lại còn biết đổi trắng thay đen, vu khống bọn hắn mưu phản đây là trọng tội bị chém đầu cả nhà. Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ hôm nay ta cũng muốn xem đến cuối cùng là ngươi lợi hại hay vẫn là ta tàn nhẫn hơn.

Lúc Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông tranh chấp thì những người khác không liên quan đều đã đứng lùi ra đằng sau, cho dù là Viên Sĩ Khanh gã cũng hiểu thời điểm này vẫn nên rời xa là tốt hơn. Con cháu quan lại đánh nhau thì không phãi những thầy thuốc bình thường như gã có thể tham gia.

Hồ Tiểu Thiên theo quan phục của Sử Cảnh Đức liền đoán được gã là một tên tòng Tứ phẩm, vừa mới nghe Mộ Dung Phi Yên nói cha tên áo xanh thiếu niên hư hỏng này là một vị quan Ngũ phẩm thật không ngờ gã còn có Nhị bá là tòng Tứ phẩm, có điều là Hồ Tiểu Thiên cũng cho rằng chẳng có gì khác biệt cả, tòng Tứ phẩm thì như thế nào? Cha mình là chính Tam phẩm, đám người này dám làm khó dễ mình?

Sử Cảnh Đức cũng không biết Hồ Tiểu Thiên, gã nhíu mày hỏi:" Xảy ra chuyện gì vậy? " Trong lúc đang hỏi chuyện gã đi đến bênh cạnh Sử Học Đông nhẹ nhàng vỗ vào lưng của hắn một phát.

Sử Học Đông cảm thấy cơ thể bỗng nhiên buông lỏng, huyệt đạo bị khống chế đã bị Nhị bá cởi bỏ.

Hồ Tiểu Thiên tuy là không biết võ công, nhưng khi nhìn thấy Sử Học Đông đang không thể cử động bị Sử Cảnh Đức vỗ một cái lập tức đạt được tự do cũng có thể đoán được võ công của Sử Cảnh Đức chắc rất khá.

Sau khi Sử Học Đông giành được tự do gã lập tức chạy đến chỗ Hồ Tiểu Thiên ý đồ định trả thù lại bị Sử Cảnh Đức giữ lại, giận dữ hỏi:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Gã tuy hỏi Sử Học Đông nhưng mắt lại nhìn về phía Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên là cấp dưới của hắn, Sử Cảnh Đức đối với người nhiều lần phá trọng án, công chính nghiêm minh nữ bộ đầu này cũng không có chút thiện cảm nào, nếu như không phải của cấp trên của gã là Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề che chở cho nàng Sử Cảnh Đức đã sớm đem nha đầu này loại bỏ ra khỏi đội ngũ Kinh Triệu Phủ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên đối nghịch với Sử gia, cho dù là cháu trai mình làm sai thì cũng không huyên náo, ầm ĩ đến như vậy, điều này làm cho gã rất khó chịu. Mộ Dung Phi Yên tiến lên chắp tay, tóm tắt chuyện đã xảy ra kể lại một lần, nàng cũng không nói tới Hồ Tiểu Thiên chỉ nói là Sử Học Đông đánh người khác bị thương, để cho chuyện này bớt gây ồn ào lên nàng mới ra tay bắt giữ đám người Sử Học Đông.

Sử Học Đông nghe xong giận dữ nói:" Ngươi ăn nói lung tung, rõ ràng là kẻ đui mù kia lấy trộm ngọc bội của ta bị ta phát hiện nàng sợ hãi làm rơi vỡ ngọc bội của ta, ta chỉ muốn tranh luận phải trái phải trái với nàng, đồng lõa của nàng xông lên định đánh ta lại không may trượt chân từ cầu thang ngã xuống, tất cả những người bên cạnh đều có thể làm chứng cho ta! "

Lúc này đám cẩu bằng hữu của Sử Học Đông cũng đạt được tự do, thấy Sử Cảnh Đức nhìn đến cả đám lập tức lại bắt đầu lớn lối, đồng thời trợ giúp Sử Học Đông kêu oan.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Sự tình không phải như vậy... "

Sử Cảnh Đức lấy ánh mắt ngăn cấm nàng rồi nói:"Lúc bọn chúng xích mích ngươi có mặt ở đây?"

Mộ Dung Phi Yên cắn cắn bờ môi, đúng là lúc xảy ra đánh nhau nàng không có mặt tại hiện trường, nàng chỉ có thể lắc đầu. Tại lúc đó chỉ có Triển Bằng thế nhưng Mộ Dung Phi Yên suy tính Triển Bằng chỉ là thợ săn không hề có địa vị, không đành lòng để hắn liên lụy tới phiền toái này nên đã bảo hắn rời đi.

Sử Cảnh Đức hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ mang cô gái mù Phương Phương đến.

Phương Phương chưa gặp qua chuyện lớn như vậy bao giờ, mặc dù nàng không nhìn thấy gì nhưng chỉ cần nghe được tiếng quát mắng của đám Bộ Khoái đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, rung giọng nói: "Dân nữ Phương Phương, kính chào đại nhân... "

Sử Cảnh Đức ở trước mặt mọi người ở trước mặt mọi người ra vẻ ôn hòa nhẹ nhàng hỏi:" Cô nương, ngươi không phải sợ hãi, đem chuyện xảy ra kể lại, ta xem phân xử giúp ngươi."

Phương Phương gật đầu, nhỏ giọng đem quá trình chuyện mới vừa rồi xảy ra nói lại một lần, khi nói đến tại đầu bậc thang cùng Sử Học Đông gặp nhau, đến đoạn bị gã đυ.ng trúng, Sử Học Đông chen lời nói: "Rõ ràng là ngươi muốn ăn trộm ngọc bội của ta, hiện tại lại dám ăn nói bừa bãi, loại này người hèn hạ này không ngiêm khắc với nàng thì nàng không chịu nói thật."

Phương Phương bị làm cho sợ đến khóc lớn: "Đại nhân, oan uổng a... Dân nữ là một người mù, làm sao có thể đi ăn trộm đồ đạc của hắn. Mọi người quan khách, các vị hương thân phụ lão xin đứng ra giúp ta phân xử, vì ta phân biệt đúng sai!"

Xung quanh người đứng xem tuy nhiều tất cả đều đồng cảm với cô gái mù Phương Phương đáng thương này nhưng ai cũng biết nếu mà động đến loại người như Sử Học Đông thì sẽ rước họa vào thân.

Hồ Tiểu Thiên không nhịn được nói:" Lúc nãy ai nói ngọc bội kia là vật được hoàng thượng ban?" Hắn chẳng biết lúc nào đã nhặt mảnh vỡ ngọc bội từ trên mặt đất lên, Hồ Tiểu Thiên đối với những đồ bằng ngọc cũng có một chút nghiên cứu, xem xét thấy đây nhất định là loại ngọc thạch tầm thường chắc chắn không phải là vật báu, bên trên chạm khắc cũng bình thường nhất định không phải đồ vật trong Hoàng cung.

Sử Học Đông nói: "Đương nhiên đây chính vật mà Hoàng Thượng ban thưởng cho nhà ta, các ngươi làm vỡ ngọc bội chính là bất kính với Hoàng Thượng là tội khi quân chính là mưu phản! "Thằng này lớn giọng trả lời tưởng là mình đang chiếm ưu thế.

Hồ Tiểu Thiên cười lớn nói:" loại ngọc bội này, mấy quán quán ven đường cũng bán, chỉ cần một đồng có thể mua mười mấy cái, thật đúng là nhìn không ra ngươi lại là một tên đυ.ng sứ cao thủ a! "

Sử Học Đông không biết đυ.ng sứ là cái gì, gã nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Thiên, chỉ vào mặt hắn nói:" Tên này là đồng bọn của kẻ mù kia, đem bọn họ tất cả đều bắt lại."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi tưởng ngươi nói cái gì cũng là đúng? Ngươi tưởng mình là ai a? Vật được Hoàng Thượng ban, loại người bại hoại như ngươi có thể gặp được Hoàng Thượng sao? "

"Ngươi, Ngươi... "

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngọc bội kia có đáng tiền hay không ta không nói đến, ngươi dám nói đây là vật Hoàng Thượng ban thưởng để chứng minh điều này cũng không khó chúng ta đi gặp Hoàng Thượng để xác nhận, nếu thật đây là vật Hoàng Thượng ban cho ngươi ta liền nuốt nó."

Sử Học Đông tức giận nghiến răng nghiến lợi nói "Ăn nó chẳng phải là tiện lợi cho ngươi? Làm tổn hại vật Hoàng Thượng ban đó là tội tịch thu gia sản, tử hình."