Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Y Thống Giang Sơn

Chương 42: Có ơn tất báo (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khúc hát vừa dứt, mọi người liền cùng kêu lên ủng hộ, Viên Sĩ Khanh lấy ra một lượng bạc, Mộ Dung Phi Yên cũng sờ lên túi tiền của mình, lấy toàn bộ bạc vụn bên trong thưởng cho hai người, góp lại phải hơn lượng bạc.

Triển Bằng chỉ là thợ săn, trên người cũng không có bao nhiêu ngân lượng, lôi cả người được hơn trăm đồng thưởng hết cho họ, không chút tính toàn.

Mộ Dung Phi Yên nhìn thẳng vào, Hồ Tiểu Thiên là người có nhiều tiền nhất trong đám này, nhìn cha con kia đáng thương như vậy, dù là người tốt hay người xấu cũng nên xuất ra ít gọi là tấm lòng a, nếu hắn hùng hồn xuất ra một lần không chừng ấn tượng của Mộ Dung Phi Yên với hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đánh giá lại nhân phẩm tên này. Nhưng tên Hồ Tiểu Thiên có tâm khen thưởng nhưng cũng không có khen thưởng tiền, tên này ra khỏi cửa chưa bao giờ mang được nửa đồng nào, bình thường tiền hắn tiêu đều là đám gia đinh thanh toán, thời này ai có thân phận mà lại đi lắc lư túi tiền chứ, mang it thì không đủ mang nhiều thì chả khác gì tạ tay, dù sao cũng có nhiều gia đinh đi theo, tiền cũng là cho chúng cầm. Hồ Tiểu Thiên chưa bao giờ có khái niệm trả tiền.

Động tác gia hỏa này lại ... , nhưng túi quần hắn không có tiền, trên thực tế trên người hắn căn bản cũng không có túi, Phương Tri Đường cười bồi cong eo đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên chờ ban thưởng, Hồ Tiểu Thiên rút cả buổi cũng chưa móc ra được đồng nào, gia hỏa này lúng túng: "Ách... Cái kia... Ta không mang tiền..."

Nghe được Hồ Tiểu Thiên nói vậy, Phương Tri Đường lại không phản ứng gì, là dân thuần phác, loại khen thưởng này thích cho hay không, cho nhiều hay cho ít, thì hai cha con nàng cũng chưa bao giờ ép người khác, Phương Tri cười cười khiêm tốn, quay sang nói với con gái: "Phương Phương, mau cám ơn mấy vị đại gia này ban thưởng, chúng ta đi thôi!"

Hồ Tiểu Thiên lúng túng gãi gãi đầu, đang tính toán có nên xuống lầu tìm gia đinh lấy ít tiền, đã thấy Mộ Dung Phi Yên mắt trắng không còn chút máu mắt trắng không còn chút máu, cực kỳ khinh thường biểu hiện kia.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy cả đời này lẫn kiếp trước còn chưa bao giờ lúng túng như vậy: "Ta... Thực sự ta không mang tiền..."

"Không sao, không sao!!" Viên Sĩ Khanh cười nói/

Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, coi ta như loại vi phú bất nhân không bằng."

Mộ Dung Phi Yên lạnh nhạt cười nói: "Ta không biết Hồ công tử là loại người gì a, cũng không quan tâm!"

Triển Bằng ở ngoài cuộc đã nhìn ra Mộ Dung Bộ đầu có chút thành kiến với ân công của mình, từ hành động Hồ Tiểu Thiên với phụ thân của mình, vốn là người qua đường không quen biết lại nhiệt tình chạy đến tương trợ thì khẳng định Hồ Tiểu Thiên không phải người nhỏ mọn.

Hồ Tiểu Thiên bị thái độ này của Mộ Dung Phi Yên kí©h thí©ɧ, Mộ Dung a đầu, đời này ta mà không cởi được quần áo ngươi ra thì ta liền theo họ ngươi, kỳ thực người ta cũng không có đắc tội hắn, gia hỏa này không biết vì sao đã trở nên quá trớn rồi, xem ra cái thân thể này có sẵn gen tà ác rồi, ác niệm trong đầu hắn cũng tầng tầng lớp lớp a.

Viên Sĩ Khanh cuống quít hòa giải nói: "Không mang tiền thì thôi mà, không nhất thiết phải vậy a."

Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ lão gia hỏa ngươi nói đơn giản a, hai cha con nhà họ Phương thành thạo như vậy, vừa nhìn là biết ngươi cố ý giúp họ, nghe hát là giả, giúp đỡ họ mới là thật, Hồ Tiểu Thiên nói: "Cứ như vậy đi, chờ ta về nhà sẽ cho người đem năm lượng vàng đến đây, không phải là không có tiền khám bệnh sao, ta sẽ giải quyết cho họ luôn." Với gia cảnh của hắn thì năm lượng vàng này cũng không tính là gì, cứ hào phóng một lần lại đem niềm vui cho người ta.

Viên Sĩ Khanh nghe Hồ Tiểu Thiên nói vậy liền nhanh chóng thay hai người gửi lời cảm ơn, đang định gọi hai người vào cảm ơn Hồ Tiểu Thiên thì Mộ Dung Phi Yên lại lắc lắc đầu nói: "Không vội, có ít người nói ra xong liền quên, bây giờ mạnh mồm đáp ứng vậy chỉ sợ ăn xong liền quên sạch sẽ, chẳng phải cho cha con họ mừng hụt sao?"

Hồ Tiểu Thiên đã nhìn ra Mộ Dung Phi Yên đang khích tướng hắn, sợ mình không thực hiện lời hứa: "Mộ Dung Bộ đầu nói cũng đúng, đợi ăn xong chúng ta cùng về nhà."

Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta về nhà với ngươi làm gì?"

"Cầm vàng a! Không phải ngươi chỉ tin mình ngươi sao?"

Mộ Dung Phi Yên nói: "Đi thì đi, ai sợ ai?"

Lúc này tiểu nhị đã mang thức ăn lên, Viên Sĩ Khanh gọi một vò rượu ngon, Triển Bằng đứng dậy nhận lấy vò rượu chủ động rót cho mọi người, luận tuổi tác thì Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên đều nhỏ hơn gã, nhưng một người là con quan một lại là người trong quan phủ, hơn nữa Hồ Tiểu Thiên là ân nhân của gã, cho nên lần rót rượu này của Triển Bằng là cam tâm tình nguyện.

Viên Sĩ Khanh tuy rằng là chủ nhà nhưng tửu lượng không tốt, có Lý Dật Phong là cao thủ uống rượu, đáng tiêc lại bị Hồ Tiểu Thiên hại cho nôn mửa không ngừng nên chỉ có thể vắng mặt. Hồ Tiểu Thiên tuy kiếp trước thường xuyên uống rượu tửu lượng cũng không tệ, mà hắn không dám chắc về tửu lượng của thân thể này, trên thực tế đến bây giờ hắn coi như là một ngụm rượu cũng chưa uống qua.

Hồ Tiểu Thiên thử uống một ngụm thấy rượu cũng không nặng lắm nhưng lại cam thuần, dù sao cũng sản xuất từ lương thực không giống với rượu pha từ cồn, căn cứ vào nguyên tắc cứ uống trước một chén thấy không phản ứng gì ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, vẫn đọc được chữ rõ rnagf, xem ra tửu lượng của mình cũng không hoàn toàn lãng phí/

Nhưng thời điểm uống rượu Hồ Tiểu Thiên vẫn biểu hiện vô cùng khách khí, dù sao trong lòng vẫn chưa chắc chắn, luôn mồm nói tửu lượng không đủ, định c nói là mình dị ứng với rượu cồn nhưng nói ra lại sợ đám người cổ đại này không thể hiểu a.

Triển Bằng là người thoáng tính, ở thời đại này phương thức thể hiện kính ý trên bàn rượu chính là mời rượu, hai tay bưng chén rượu lên kính hắn, Hồ Tiểu Thiên nhận lấy bát rượu, có chút khó khăn nói: "Triển huynh, ngươi kính ta đến chén thứ ba rồi."

Triển Bằng nói: "Với đại ân đại đức Hồ công tử thì ba chén rượu cũng không đủ đó, ba mưoi bát cũng không tính là nhiều a."

Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, ba mươi bát, ngưoi là muốn chuốc rượu ân nhân đến chết đó, cái này không gọi là báo ân mà gọi là báo oán a! Ngươi đủ thành thật đó, nhưng nghĩ lại cũng chưa hẳn, hôm nay là Viên Sĩ Khanh mời dù gì cũng không phải tiền của ngươi, gia hỏa này luôn một mực đặt ý xấu cho người khác.

Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên đẩy tới đẩy lui, cứ mỗi lần uống là phải lèo nhèo một lúc, không nhịn được nói: "Uống thì nói là uống, không uống thì nói là không uống, đường đường là nam nhi thân cao bẩy thước chả có chút sảng khoái nào cả."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi thì lanh lẹ, ngươi uống ba bát lớn cho ta xem!"

Triển Bằng và Viên Sĩ Khanh nhìn nhau không khỏi mỉm cười, hai người này là oan gia a, cứ chạm mặt nhau là hục hặc.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Ba bát thì tính là gì, chúng ta uống cả hũ! Tiểu nhị, đem hai vò rượu!"

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy vậy hơi hoảng hồn, ai nói nữ không bằng nam, Mộ Dung Phi Yên chẳng những võ công cao cường mà tửu lượng cũng tương đối dọa người a.

Mộ Dung Phi Yên lạnh nhạt nhìn Hồ Tiểu Thiên biểu lộ: "Sợ à!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu sợ thì là con cô!"

Mộ Dung Phi Yên là gái chưa chồng, nghe hắn nói vậy liền đỏ bừng mặt muốn phun ra hai chữ "Vô sỉ!" Kỳ thực rất muốn mắng hắn như vậy nhưng tưởng tượng Hồ Tiểu Thiên nói ra loại chuyện kia nên khó nói hai chữ này ra miệng rồi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn hai vò rượu, bình này ít ra cũng có ba cân rượu hơn nữa cộng thêm sức nặng của bình khéo trên dưới năm cân, vừa đặt lên bàn liền cảm giác được vẻ nặng trịch vô cùng dọa người, lắc đầu nói: "Được rồi, ta không uống đó, nếu uống hết không chừng mạng cũng không còn, ta sợ ngươi đó thì sao?"

Mộ Dung Phi Yên không thể nói gì rồi, vừa nãy hắn còn nói người sợ là mình, bây giờ lại nhận hắn sợ thì khác gì nói mình đẻ ra hắn? Mình còn đang là khuê nữ chưa gả a làm sao có thể sinh con? Tiểu tử này quả thực quá ghê tởm, chưa bao giờ chiếm được tiện nghi của hắn, kiểu gì cũng chịu thiệt a. Không nên đấu đá việc không chuyên a, mình thật là, thế nào lại ngồi ăn cơm với tên thiếu gia này chứ?

Lúc này bỗng truyền đến âm thanh huyên náo, Hồ Tiểu Thiên thừa cơ đứng lên nói: "Ta đi xem bên ngoài có chuyện gì." Xem ra hắn đã nhận ra nếu đấu cùng nữ nhân này cũng không có chiếm được tiện nghi gì.

Triển Bằng nói: "Hồ công tử cứ ngồi đi, để ta đi xem một chút!" Bản thân gã ngồi ngay cạnh cửa ra vào thuận tiện, không đợi Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đã mở cửa bước ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »