Thất Thất thấy biểu hiện của Hồ Tiẻu Thiên phức tạp, biết lúc này hắn đã hết đường xoay xở, mỉm cười đề nghị:
- Không bằng ngươi đến Ninh Tú cung hầu hạ, ít nhất ta cũng có thể bảo vệ tính mạng ngươi.
Hồ Tiểu Thiên kéo cánh tay Thất Thất nói:
- Công chúa, lúc này không phải chuyện đùa, dù sao cũng là hai mạng người, theo ý ta, chúng ta chỉ cần coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Thất Thất chớp chớp mắt, dường như hiểu ra ý của hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn nói chúng ta phi tang xác bọn chúng, sau đó xoá sạch chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:
- Ta vừa hỏi xong, chỉ có hai người đến đây, hơn nữa chỉ có một người nhìn thấy bọn chúng đi vào, người đó cũng không biết nội tình, hơn nữa ta có thể đảm bảo gã sẽ không nhắc tới những việc liên quan đến hai người này.
Thất Thất nói:
- Ngươi định giấu xác bọn chúng trong thùng rượu?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc này cô không cần bận tâm, tóm lại cô chỉ coi như đêm nay chưa từng đến đây, trước giờ chưa từng gặp hai người này là được.
Thất Thất gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu nói:
- Ngươi phi tang xác như thế nào, hai ta là đồng mưu đồng phạm, thời điểm này ngươi không để ta tham gia vào có phải là không đủ thành ý không?
Hồ Tiểu Thiên thực là dở khóc dở cười, không biết con gái Hoàng gia có phải đều có chút không bình thường. Thất Thất đối diện với xác chết thì không hề sợ hãi, rõ ràng còn biểu hiện ra hứng thú nồng đậm. Hồ Tiểu Thiên không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, cô đã muốn tham gia, được, ông đây sẽ để cô tham gia từ đầu đến cuối.
Hồ Tiểu Thiên lập tức tìm hai thùng rượu rỗng, lột sạch quần áo hai cái xác rồi nhét vào, sau đó nhỏ một giọt Hoá cốt thuỷ vào bên trong, hắn cũng lần đầu tiên sử dụng trò này, chưa có tí chắc chắn nào về Hoá cốt thuỷ, nhưng sau khi Hoá cốt thuỷ nhỏ xuống xác chết, lập tức nó bắt đầu thay đổi, không bao lâu đã biến hoá sạch sẽ, trong thùng rượu chỉ còn lại một nửa thùng nước xác chết màu vàng.
Thất Thất vốn còn có chút hứng thú nhìn, nhưng khi chính mắt nhìn thấy sự thay đổi lập tức vượt quá sức chịu đựng của nàng, quay đầu sang một bên nôn. Đợi nàng nôn xong, tặng Hồ Tiểu Thiên hai chữ:
- Ngươi là cái đồ biếи ŧɦái chết tiệt!
Hồ Tiểu Thiên và Thất Thất rời khỏi hầm rượu đã là việc một canh giờ sau. Bước chân nhẹ nhàng của Thất Thất rõ ràng có chút nặng trĩu, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, không phải là sợ hãi, là bị ghê tởm. Khi đi qua Sử Học Đông, nàng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu đi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn Thất Thất đi xa mới thở phào. Sử Học Đông đứng canh ở cửa hầm rượu lâu như vậy, phát hiện chỉ có Hồ Tiểu Thiên và Thất Thất đi ra, y có chút kỳ quái nói:
- Nguỵ công công đâu?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Huynh nhớ cho kỹ, bất luận bất kỳ người nào hỏi, chỉ nói chúng ta không gặp Nguỵ công công, nếu không rất có thể sẽ mang hoạ sát thân đến đấy.
Sử Học Đông nghe hắn nói trịnh trọng thế, vội vàng gật đầu, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, đệ nói gì ta nghe nấy, tóm lại hai huynh đệ chúng ta trong hoàng cung này cùng chung hoạn nạn, sống chết có nhau.
Y cũng là hạng người kiến thức rộng rãi, nghe Hồ Tiểu Thiên nói thế, trong lòng đã hiểu ra ít nhiều, xem ra Nguỵ Hoá Lâm và tên thái giám đi cùng có đến tám chín phần là bị Hồ Tiểu Thiên xử lý rồi. Nghĩ đến đây bất giác trong lòng có chút hoảng hồn, việc này nếu baị lộ, không chỉ Hồ Tiểu Thiên, chỉ e đến y cũng rơi đầu. Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ vai y, cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, liền ngồi xuống hầm rượu. Lúc này mặt trời đã ngả về tây.
Tiểu Cao Tử lúc này đi đến, nhìn thấy hai người bọn họ liền hỏi:
- Hồ công công, vừa nghe nói Nguỵ công công đến, ngươi có gặp không?
Hồ Tiểu Thiên nhìn Sử Học Đông một cái, Sử Học Đông lắc lắc đầu:
- Cái gì mà Nguỵ công công? Bóng quỷ còn không có, ta và Hồ công công trốn ở đây tán gẫu mà.
]Tiểu Cao Tử cũng bu lại, thấp giọng nói:
- Các ngươi nghe gì chưa, nói Nội Quan Giám phái Nguỵ công công đến thay vị trí của Lưu công công, ngày mai y chính thức nhậm chức rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mặc kệ ai đến, tóm lại chúng ta là tốt bổn phận của mình là được rồi.
Hồ Tiểu Thiên tuy gϊếŧ liền lúc hai người, nhưng trong lòng cũng không có chút cảm giác áy náy gì, tình hình lúc đó rõ ràng là ngươi không gϊếŧ địch thì tất bị địch gϊếŧ, Nguỵ Hoá Lâm đến liền muốn nhân cơ hội gϊếŧ gắn, Hồ Tiểu Thiên đều không biết tại sao y thù hận mình như thế. Phải nói hôm nay may có Thất Thất có mặt, nếu không hắn cũng không chắc là sẽ đối phó được với Nguỵ Hóa Lâm. Tuy lợi dụng Hoá cốt thuỷ do Quyền Đức An tặng để huỷ sạch sẽ hai cái xác, dẫu sao Nguỵ Hoá Lâm cũng không giống như Vương Đức Thắng, y là một trong số ít trong Nội Quan Giám, là một nhân vật hiển hách trong Nội Quan Giám, sự mất tích của y tất sẽ gây ra một hồi sóng gió trong hoàng thành.
Hồ Tiểu Thiên đêm đó đến hầu hạ Lưu công công, tuy không nói “tích thuỷ chi ân phải dũng tuyền báo đáp”, nhưng ơn tri ngộ của Lưu Ngọc Chương đối với hắn, Hồ Tiểu Thiên phải khắc cốt ghi tâm, ở trước giường cũng chăm sóc lão nhân gia, cũng coi như là một chút tâm ý.
Đợi đến đêm muộn mới quay lại hầm rượu, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hầm rượu, lại bò vào mật đạo, đào xác Vương Đức Thắng lên để huỷ, rồi lại thiêu huỷ toàn bộ quần áo của ba người, đối với vật tuỳ thân của bọn chúng và đao kiếm thì cho chôn dưới đất. Tất cả những thứ tối qua, chắc chắn không hề sơ hở, Hồ Tiểu Thiên mới khoá hầm rượu quay về phòng của mình. Về phần Sử Học Đông chắc không vấn đề gì, y cũng không rõ trong hầm rượu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Biến số chính thức vẫn là Thất Thất. Vị công chúa điêu ngoa này hỉ nộ thất thường, tính tình khiến người ta không thể nắm bắt, không biết nàng ta có giữ bí mật? Kỳ thực cách ôn thoả nhất là trong hầm rượu gϊếŧ nàng ta diệt khẩu, Hồ Tiểu Thiên không phải là không nghĩ đến, nhưng khi suy nghĩ này vụt qua, hắn phát hiện mình vẫn tin tưởng Thất Thất.
Ngẫm lại trong ba ngày ngắn ngủi đã có ba mạng người chết trong tay hắn, tuy mỗi lần đều là bất đắc dĩ nhưng ba người này đều chết trong tay hắn lại là sự thực không tranh cãi. Ngẫm lại Bảo Bảo cũng biết bí mật gϊếŧ người của hắn, Hồ Tiểu Thiên càng phát hiện ra trong nội cung không hề an toàn, nếu bất kỳ một mắt xích nào xảy ra chuyện, chỉ e hắn muốn thoát thân cũng khó.
Đêm nay Hồ Tiểu Thiên trằn trọc, trước sau vẫn không thể ngủ được. Dù sao cũng không thể ngủ, vậy thì dậy, trước tiên đến trước hầm rượu xem xem, phát hiện không có gì khác thường, sau đó lại đến ngoài phòng Lưu công công, thấy bên trong đèn vẫn sáng, Lưu Ngọc Chương sáng nay sẽ rời hoàng cung.
Hồ Tiểu Thiên lắng tai nghe, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ho của Lưu công công, lúc này mới gõ cửa phòng.
Bên trong vọng ra tiếng hỏi của Lưu công công, cửa phòng không hề khoá, Hồ Tiểu Thiên đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói:
- Lưu công công cảm thấy đỡ hơn chưa?
Lưu Ngọc Chương đêm nay cũng ngủ không ngon, thấy Hồ Tiểu Thiên sớm thế này đã qua hỏi thăm, trong lòng không tránh chút cảm động:
- Tiểu Thiên, ngươi sao không ngủ thêm chút nữa?
- Không ngủ được!
Câu nói này là nói thật, dù sao gϊếŧ liên tiếp ba mạng người, Hồ Tiểu Thiên có thể yên tâm ngủ mới lạ. Hắn ngồi xuống bên giường:
- Nhớ ra hôm nay Lưu công công rời đi, trong lòng Tiểu Thiên thật không nỡ.
Lưu Ngọc Chương đầy cảm khái nói:
- Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta biết ngươi trọng tình nghĩa, tạp gia không nhìn lầm ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Thiên từ lúc đến Ti Uyển Cục, được Lưu công công chiếu cố đến nơi đến chốn, trong lòng Tiểu Thiên sớm đã coi công công giống như cha mình, công công lần này rời đi, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng đừng quá đau lòng, với sự thông minh tài trí của ngươi, ở trong cung trở nên nổi bật chỉ là chuyện sớm muộn, sau khi ta đi, ngươi nhớ phải làm người khiêm tốn, trong cung này lòng người khó lường, đấu đá lẫn nhau, để tranh thủ sự sủng ái thượng vị, không thủ đoạn nào không dùng. Tạp gia già rồi, sau khi rời khỏi đây sẽ không thể giúp gì cho ngươi, tất cả đều dựa vào bản thân ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lưu công công yên tâm, Tiểu Thiên biết phải làm thế nào.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Bệ hạ từ sau khi lên ngôi, tính tình thay đổi nhiều, đấu đá trong cung này ngày một mạnh, trong hoàng cung cầu sinh tồn, cần nhớ kỹ quân tử phòng thân, không nên can dự chuyện không phải của ngươi, nhất thiết đừng có xen vào.
Hồ Tiểu Thiên lại gật đầu, so với Quyền Đức An đa mưu túc trí, Lưu Ngọc Chương giống như một lão nhân hiền lành, lão quan tâm đến mình không có mục đích gì, chỉ là cảm kích cha mình ban đầu. Về tình cảm, Hồ Tiểu Thiên và Lưu Ngọc CHương thân thiết hơn chút.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu sau này ta còn có thể thường xuyên xuất cung, ta nhất định sẽ thường xuyên đến thăm người.
Lưu Ngọc Chương mìm cười nói:
- Cửa nhà ta luôn mở rộng đón ngươi.
Lúc này bên ngoài bỗng vọng đến tiếng ồn ào, Hồ Tiểu Thiên đứng dậy nói:
- Lưu công công, ta đi xem xem.
Không đợi hắn đến cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra, lại thấy bên ngoài hơn mười tên thái giám đứng đó, trong tay đều cầm đèn, trên đèn l*иg in chữ của Nội Quan Giám. Cho dù đối phương là ai, đến cửa cũng không gõ như này liền đẩy ra mà vào quả thực là thất lễ quá. Dù sao Lưu công công hiện giờ vẫn là Chưởng ấn thái giám của Ti Uyển Cục, lại là người có công nuôi dưỡng Hoàng thượng khôn lớn năm đó.
Lưu Ngọc Chương cả giận nói:
- Người nào mà vô lễ như vậy?
Hơn mười tên đứng thành hai hàng, một tên hoạn quan trẻ tuổi mặc trường bào tím, khoác áo màu đen, từ đội ngũ đi ra, tướng mạo y xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày như vẽ, mặt phấn môi son, nếu không biết thân phận y là một tên thái giám, còn cho rằng y là nữ giả nam.
Trong longf Hồ Tiểu Thiên khem thầm, tên nhãi này chẳng lẽ là yêu quái, sao lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Lưu Ngọc Chương lại nhận ra người này, chính là Đề đốc Nội Quan Giám Cơ Phi Hoa, cũng là hoạn quan được sủng hạnh nhất bên cạnh Hoàng thượng, từ sau khi Long Diệp Lâm lên ngôi, địa vị của Cơ Phi Hoa nâng lên nhanh chóng, địa vị trong hoạn quan gần với Ti Lễ giám Quyền Đức An, lần này quyết định Nguỵ Hoá Lâm đến thay địa vị Lưu Ngọc Chương, chính là dụng ý tử đằng sau của Cơ Phi Hoa.
Cơ Phi Hoa cười, nụ cười của y vô cùng quyến rũ, nhất cử nhất động không ngờ toát ra vẻ tao nhã như nữ nhân, chỉ là thanh âm vẫn mang đặc trưng của hoạn quan:
- Lưu công công đừng tức giận, đám hạ nhân này không hiểu chuyện, nóng vội thăm bệnh tình Lưu công công mà quên gõ cửa.
Lý do này quả thực là gượng ép một chút, Lưu Ngọc Chương bị thương lâu như vậy, bây giờ mới đến thăm mà còn nói nóng vội.
Trên mặt Lưu Ngọc Chương không có chút ý cười, lạnh lùng đáp:
- Cơ Đề đốc vô sự không lên điện tam bảo, sớm thế này đến Ti Uyển Cục có phải là sốt ruột muốn đuổi tạp gia đi không?
Lưu Ngọc Chương lần này chào từ giã cũng là bất đắc dĩ, trong lòng có sự bực dọc không nhỏ.
Cơ Phi Hoa vẫn cười khanh khách nói:
- Lưu công công nói gì vậy, ta lần này đến, một là thăm Lưu công công, hai là muốn tìm một người.