Chương 7: Lần đầu gặp mặt

Vừa lên tới núi Võ Đang, đã bất ngờ bắt gặp một thanh kiếm nhanh như tên đang bay tới, liền sau đó, sau đó lại nghe được âm thanh: "Các ngươi mau dừng lại!", bóng một người cũng theo đó mà chạy ra. Chu Chỉ Nhược liền rút kiếm cùng người nọ tiếp mấy chiêu, "keng keng", âm thanh binh khí giao tranh vang lên liên hồi rồi tắt dần. Chu Chỉ Nhược nâng kiếm đứng thủ phía trước Diệt Tuyệt sư thái.

Người nọ quay đầu, vừa lúc hắn giơ kiếm chống lại Chu Chỉ Nhược thì bất giác ngẩn người đăm đăm nhìn nàng, Chu Chỉ Nhược vẫn thản nhiên, nhìn sang hướng khác.

Nam tử kia nhìn gương mặt thanh tú của Chu Chỉ Nhược, không khỏi sững sờ. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!

"Thanh Thư." Âm thanh của Mạc Thanh Cốc truyền tới, Tống Thanh Thư liền thu kiếm lui về.

"Thất sư thúc, bọn họ dám xông vào Võ Đang…"

Mạc Thanh Cốc giơ tay ngăn Tống Thanh Thư, nói: "Sư phụ có lệnh, nghênh đón Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái." Dứt lời, Mạc Thanh Cốc hướng Diệt Tuyệt sư thái thi lễ:

"Sư thái, mời."

Diệt Tuyệt sư thái cùng Chi Chỉ Nhược đi vào Võ Đang. Ánh mắt Tống Thanh Thư vẫn giữ nguyên, đăm đăm nhìn Chu Chỉ Nhược, khiến nàng mất tự nhiên, hơi hướng Tống Thanh khẽ cúi chào, rồi theo Diệt Tuyệt sư thái đi vào.

Đến đại sảnh, Diệt Tuyệt sư thái mới biết Trương Tam Phong đang bế quan tu luyện Thái Cực, đành tạm thời cùng Tống Viễn Kiều thương lượng việc vây đánh Quang Minh đỉnh.

"Chính là…" Tống Viễn Kiều có chút do dự, "Võ Đang từ trước đến nay không tham gia phân tranh trong giang hồ, sư phụ đã giáo huấn như thế, đối với kế hoạch này thật là…" Tống Viễn Kiều chưa kịp nói xong, đã bị cắt ngang.

"Tống bá bá!" Chu Chỉ Nhược liền bước lên phía trước, "Tống bá bá, tiêu diệt ma giáo là chuyện mà chính giáo nên làm, Võ Đang thân là môn phái đức cao vọng trọng, ắt hẳn phải tiên phong làm gương."

"Khoan đã…" Tống Viễn Kiều bị những lời nói kia làm cho ngây người, "Vị tiểu cô nương này là…?"

"Tống bá bá, là ta, Chỉ Nhược, ta là Chu Chỉ Nhược a. Người không nhớ ta sao?" Chu Chỉ Nhược trang nhã nói.

"Chỉ Nhược? Chu Chỉ Nhược?" Tống Viễn Kiểu cao thấp quan sát Chu Chỉ Nhược, vỗ vỗ đầu mình. "Ta nhớ ra rồi. Năm đó sư phụ mang nàng về Võ Đang, khi đó nàng vẫn là một nữ hài tử a, quả thật so với trước đây, hiện tại hảo xinh đẹp a, sư phụ đưa ngươi đi Nga Mi quả nhiên là hảo quyết định." Vừa nói, Tống Viễn Kiều vừa khoa tay múa chân hồi tưởng lại bộ dáng Chu Chỉ Nhược ngày trước.

"Chỉ Nhược, ngươi là Chỉ Nhược?" Tống Thanh Thư đứng bên cũng vội lên tiếng. Từ lúc Chu Chỉ Nhược đến Võ Đang, ánh mắt Tống Thanh Thư không hề rời nàng, mãi đến giờ mới biết người này chính là Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư càng thêm cao hứng, vội vã chạy đến bên Chu Chỉ Nhược thân cận, "Chỉ Nhược muội muội, ngươi còn nhớ ta chăng? Ta là Thanh Thư a, ngày trước thường cùng ngươi ngoạn, Tống Thanh Thư."

Song, trong mắt Chu Chỉ Nhược, Thanh Thư tựa hồ không hề tồn tại. Nàng thản nhiên lãng qua biểu tình kích động của Tống Thanh Thư, tiếp tục đối Tống Viễn Kiều nói: "Gần đây, môn nhân phái Nga Mi không ngừng gϊếŧ bọn người ma giáo, ta tin ma giáo sớm muội gì cũng đối kháng Võ Đang. Tống bá bá, sư phụ thấu triệt rắp tâm của ma giáo, lo lắng cho toàn bộ võ lâm. Nếu chúng ta không sớm ra tay trước, ngày sau ắt gặp họa."

Tống Viễn Kiểu nhìn Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, nhưng không hồi đáp, bất quá chỉ có Tống Thanh Thư cao hứng liền ra sức thuyết phục Tống Viễn Kiều. "Chỉ Nhược nói rất đúng, thực có đạo lý. Phụ thân, người mau đáp ứng đi."

Diệt Tuyệt sư thái nghe vậy liền hỏi: "Tống đại hiệp, có phải là nên đáp ứng hay không?"

Tống Viễn Kiều tự oán nhi tử của mình không nên thân, vừa nói một câu đã bị người ta sỏ mũi dẫn đi. Song, Tống Viễn Kiều cũng gật đầu đáp ứng. Nhi tử đã nói như vậy, thân là phụ thân cũng không thể khiến hắn thất thố, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện.

Diệt Tuyệt sư thái nhận được câu trả lời thỏa đáng liền rời đi. Chu Chỉ Nhược quay đầu lại nhìn quang cảnh núi Võ Đang, nàng nhớ tới tên tiểu tử lần đầu gặp ở bờ sông Hán, không biết bây giờ hắn thế nào rồi?

Phụ tử Tống Viễn Kiều hộ tống các nàng xuống núi. Tống ThanhThư vẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, vẫy tay từ biệt. "Người đã đi rồi." Tống Viễn Kiều nói. Thế nhưng ánh mắt Tống Thanh Thư vẫn không hề thu hồi, vẫn nhìn theo bóng dáng Chu Chỉ Nhược. "Ngươi thích Chu Chỉ Nhược?"

"Ân." Tống Thanh Thư gật đầu, "Chỉ Nhược muội muội, suốt kiếp này ta chỉ có mình nàng."

Tống Viễn Kiều không lên tiếng, trong đầu mang nhiều suy nghĩ. Nhi tử trưởng thành, cư nhiên là hảo, bất quá lại nhớ tới đứa trẻ mất tích đã lâu, Trương Vô Kỵ, tâm không khỏi đau xót.

——————–

Tại Lục Liễu sơn trang, Triệu Mẫn đang ngồi nhàn nhã gảy đàn trong một tiểu đình ở giữa hồ. Khúc nhạc vừa chấm dứt, một tên mật thám hướng Triệu Mẫn hồi báo tin tức. Triệu Mẫn tiếp tục gảy thêm một khúc nhạc, ung dung nói: "Hảo tin tốc báo."

"Bẩm quận chúa, phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái đã rồi Võ Đang, lục đại môn phái đều đồng ý vây đánh Quang Minh đỉnh."

"Hảo." Triệu Mẫn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, nở rộ nụ cười.

Cùng lúc đó, Khổ Đà cũng âm thầm đen tin tức truyền cho Dương Tiêu của Minh Giáo.

Triệu Mẫn cảm thấy hơi nhàm chán, liền thay nam trang đi ra ngoài một chút. "Các ngươi lui ra đi." Triệu Mẫn hướng Khổ Đà phiền não nói: "Trong lòng ta cảm thấy thực buồn chán, ta chỉ muốn đi dạo, không phải việc gì quan trọng." Khổ Đà không nói được, chỉ có thể ra sức phẩy tay, từ trong miệng phát ra âm thanh "A a."

Triệu Mẫn vung tay, "ba", cây quạt từ trong tay nàng xòe rộng ra, tay nàng nhẹ nhàng lay động quạt, đối Khổ Đà nói: "Lời ta các ngươi dám không nghe?" Nói xong liền "Hừ" nhẹ một tiếng rồi bước đi. Khổ Đà cùng thị vệ đối mặt nhìn nhau, cuối cùng quyết định đuổi theo. Triệu Mẫn bước đi vài bước, nhận thấy có người theo nàng, đành quay đầu lại hướng bọn người Khổ Đà nói: "Không được phép nhúc nhích."

Triệu Mẫn vừa rời đi, thất vương gia liền tới Lục Liễu sơn trang, "Mẫn Mẫn đâu?" Bọn thị vệ liền cho hay Mẫn Mẫn một mình đi dạo.

Lúc này, Triệu Mẫn đang cao hứng đi dạo, nàng không hề biết tiểu vương gia đã đến.

—————-

Chu Chỉ Nhược và Đinh Mẫn Quân đang ngồi uống trà tại khách điếm. Chu Chỉ Nhược do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định đứng lên.

"Chỉ Nhược, ngươi muốn đi đâu?"

"Chúng ta đã ngồi ở đây suốt từ sáng đến giờ đã giờ ngọ, thật vô vị." Nàng ý tứ muốn đi ra ngoài một chút.

Đinh Mẫn Quân nhìn Chu Chỉ Nhược, liếc mắt một cái, nói: "Sư phụ giao phó chúng ta ở chỗ này chờ người, theo tính toán của ta, có lẽ sư phụ sắp về đến, Chỉ Nhược, ngươi không được làm loạn." Chu Chỉ Nhược bất đắc dĩ, đành phải ngồi lại.

Đang lúc nhàm chán, Chu Chỉ Nhược chợt thấy một thân ảnh, "sư tỷ, nhìn kìa!", vừa dứt lời, Chu Chỉ Nhược liền cầm kiếm xông ra ngoài.

Chặn đường Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn nàng, "đây là lần thứ hai chúng ta tái gặp, Triệu công tử."

"Chu Chỉ Nhược." Triệu Mẫn cầm quạt ôn nhu mỉm cười nhìn Chu Chỉ Nhược.

"Hừ, đa tạ ngươi đã nhớ, gϊếŧ người đền mạng, ngươi đừng hòng chạy!"

"Úc…" Triệu Mẫn cao hứng "úc" một tiếng như vừa hiểu ra sự tình, "Ngươi nói lần đó a." Triệu Mẫn biểu tình khoái hoạt hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Chu Chỉ Nhược.

Quay về thởi điểm cách đây vài hôm, Diệt Tuyệt sư thái cùng Đinh Mẫn Quân và Tịnh Huyền tiến phái Côn Lôn, lưu lại Chu Chỉ Nhược cùng vài đệ tử theo sau. Điều nàng không nghĩ tới chính là: thoáng chốc đã bị mai phục. Mà người mai phục nàng, chẳng ai khác, đó là Triệu Mẫn.

Chu Chỉ Nhược cùng các tỷ muội ứng chiến, lại không nghĩ rằng võ công đối phương cao cường, còn có hộ vệ. Nhìn thấy hai sư tỷ vong mạng, còn có rất nhiều tỷ muội bị thương, Chu Chỉ Nhược đành để mọi người đi trước, chính mình lưu lại ứng phó địch nhân.

Chu Chỉ Nhược cuối cùng cũng không chống đỡ được, tay cầm kiếm chống trên mặt đất, quỳ một chân, thở hổn hển.

"Thế nào? Chỉ như vậy thôi sao?" Triệu Mẫn liền tiến đến trước mặt Chu Chỉ Nhược, ngồi xổm xuống, tay phải cầm quạt nâng cằm Chu Chỉ Nhược, "Chậc chậc, phải gϊếŧ một vị tiểu cô nương tuấn mỹ thế này thật đáng tiếc."

Chu Chỉ Nhược quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, một chút cũng không thèm lưu tâm nhìn Triệu Mẫn.

"Ô, vị tiểu cô nương đây không chỉ thanh tú mà tính cách cũng rất quật cường, rất hợp với khẩu vị của ta." [a… :"> :"> :">]

"Hừ!" Chu Chỉ Nhược phát ra tiếng "hừ" lạnh.

Triệu Mẫn vươn tay khẽ vuốt cằm Chu Chỉ Nhược, rồi đẩy mạnh hướng đầu Chu Chỉ Nhược, bức Chu Chỉ Nhược phải nhìn nàng. Chu Chỉ Nhược không chống cự được, đành phải nhìn Triệu Mẫn, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

"Tiểu nương tử." Triệu Mẫn giễu cợt, nàng không một chút lưu tâm lửa hận trong mắt Chu Chỉ Nhược, "Ngươi tuấn mỹ thế này, không bằng, ly khai Nga Mi, theo ta, từ nay về sau vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, còn có thể ngày đêm bầu bạn cùng ta. Ngươi thấy thế nào?"

"Vọng tưởng!" Chu Chỉ Nhược tức giận nói, "Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, Chu Chỉ Nhược ta tuyệt không khuất phục ma giáo bọn ngươi."

Triệu Mẫn đứng dậy, đưa lưng về phía Chu Chỉ Nhược "Ha hả" cười, "Chu Chỉ Nhược, ta thích ngươi! Ngươi rất hợp với khẩu vị bổn công tử đây!" Triệu Mẫn đối hạ nhân phía sau nói: "Đem tiểu nương tử mang về cho ta."

"Dạ." Tùy tùng chắp tay đáp.

Hai tên hạ nhân vừa tiến đến, Chu Chỉ Nhược liền muốn ly khai, Triệu Mẫn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, không nhẽ nhíu mày, "Nhớ kỹ, bổn công tử họ Triệu, tương lai ngươi phải hảo hảo nhớ kỹ ta!"

Song, Triệu Mẫn vừa dứt lời, Chu Chỉ Nhược đột nhiên vận nội công, đánh ngã hai tên hạ nhân, nàng nhanh chóng đoạt lấy một con ngựa bỏ chạy.

Tùy tùng vừa định phóng ngựa đuổi theo, Triệu Mẫn liền giơ tay ngăn cản. "Không cần đuổi theo, còn phải nhờ nàng truyền tin tức châm ngòi bức phá quan hệ giữa lục đại môn phái và Minh Giáo, chúng ta ngư ông ắt được lợi." Chu Chỉ Nhược, ngươi kì thực không tồi, chỉ tiếc, vì cái gì lại là người của Nga Mi, vì cái gì không thể để ta sở dụng. Khóe miệng Triệu Mẫn nở rộ nụ cười, Chu chỉ Nhược, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi cam tâm tình nguyên tìm đến ta. Thứ mà Triệu Mẫn ta muốn, chưa bao giờ có thể vuột mất.

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược đang đứng đối diện, nàng nở nụ cười giễu cợt, "Thế nào? Ngươi đến tìm ta, có phải là đã thay đổi tâm ý, vứt bỏ Nga Mi đi theo ta?"

"Bớt lời thừa, ta cùng sư tỷ chính là tìm ngươi để tính sổ, hôm nay, ngươi đừng mơ tưởng có thể tẩu thoát!"

"Ô?" Triệu Mẫn càng cười lớn, "Chu Chỉ Nhược, muốn báo thù thôi chứ gì, bổn công tử đây sẽ bồi ngươi, dù có tìm thêm nhiều người nữa, ta cũng không từ. Bất quá…" Triệu Mẫn hướng thân về phía trước, nhẹ giọng thì thầm bên tai Chu Chỉ Nhược: "Ta luôn chờ ngươi tìm đến ta, chỉ có như vậy bổn công tử mới có thể phong hoa tuyết nguyệt một hồi."

"Ngươi… Ngươi vô lại!" Chu Chỉ Nhược kích động, rút kiếm hướng thẳng Triệu Mẫn. [*phụt* sao mấy lời Chỉ Nhược muội muội giống y chang nàng Shi lúc nãy vừa rủa ta thế kia :"> ]

"Hê, từ từ đã nào." Triệu Mẫn nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt. "Ngươi muốn động thủ cũng được thôi, bất quá, nếu muốn tìm trợ thủ, cũng nên tìm một người toàn vẹn, nguyên do gì lại tìm một kẻ tàn tật hỗ trợ, không phải ngươi có ý khi dễ ta cũng tàn tật a."

"Ngươi nói cái gì?" Đinh Mẫn Quân đem kiếm rút một nửa khỏi vỏ trấn ngang trước ngực.

"Sư tỷ, tay ngươi!" Chu Chỉ Nhược nhìn vệt tím trên cánh tay Đinh Mẫn Quân, nàng liền kinh hô thành tiếng.

Đinh Mẫn Quân nhìn cánh tay mình, đôi mắt tựa hồ có vật gì đè nặng, liền ngã xuống đất hôn mê. Chu Chỉ Nhược vội vàng đỡ lấy Đinh Mẫn Quân. "Sư tỷ, sư tỷ, ngươi sao thế?"

Triệu Mẫn nhìn nàng, cười nói: "Nhanh tìm kẻ hạ độc đi, có lẽ còn có thể cứu, để lâu chỉ e…" Nói xong, nàng quay người lại, bước đi ung dung.

Đinh Mẫn Quân dựa vào l*иg ngực của Chu Chỉ Nhược, nói: "Đi tìm xú cô nương, nhất định là nàng đã hạ độc thủ!" Dứt lời, nàng liền ngất đi. Chu Chỉ Nhược lâm vào tình huống này, chỉ còn cách vội vàng ôm Đinh Mẫn Quân trở về khách điếm.