Chương 42: Trở về trung nguyên

Chu Chỉ Nhược ngồi trên giường, Trương Vô Kỵ ngồi kế bên, giúp nàng trừ độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán. Trương Vô Kỵ phát hiện thân thể kinh mạch Chu Chỉ Nhược chuyển động, lại phát hiện có một luồng âm khí trong cơ thể Chu Chỉ Nhược đang ngăn chặn Cửu Dương Thần Công của Trương Vô Kỵ.

Bất đắc dĩ Trương Vô Kỵ phải thu hồi công lực, đứng lên, đi đến cửa gian phòng, mở cửa.

Tạ Tốn ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, hỏi: "Sao vậy Vô Kỵ?" Tốc độ lần này rõ ràng nhanh hơn trước.

"Nghĩa phụ, sau vài lần giải độc, ta cảm nhận rõ ràng trong cơ thể Chu Chỉ Nhược có một luồng âm hàn cao thâm cản trở Cửu Dương chân khí. Người hiểu biết nhiều, có thể giải thích nguyên do đó được không?"

Ta Tốn ngạc nhiên, ông lần mò ngồi xuống, suy nghĩ một lát, nói: "Ta cũng không rõ, có lẽ vì chưởng môn các đời Nga Mi đều là nữ nhân, tổ sư Quách Tương từng luyện Cửu Âm Chân Kinh cũng là nữ tử, nên nội lực nữ đệ tử phái Nga Mi thiên về âm khí."

Lúc này, Chu Chỉ Nhược điều hòa kinh mạch xong, mở hai mắt.

"Chỉ Nhược, ngươi thấy thế nào?" Thấy Chu Chỉ Nhược điều hòa kinh mạch rất tốt, Trương Vô Kỵ hỏi.

"Những gì ngươi và Tạ tiền bối vừa nói, ta đều nghe được."

"Sao? Chu nha đầu vừa nhắc đến ta?"

"Đa tạ…" Chu Chỉ Nhược ngừng một chút, đổi giọng nói: "Nghĩa phụ." Tuy nàng và Trương Vô Kỵ đã từng nói qua sẽ thân thiết gọi tên nhau. Nhưng trước mặt Tạ Tốn, Chu Chỉ Nhược đành phải sửa cách gọi.

Ta Tốn nghe ngữ khí Chu Chỉ Nhược, nghĩ Chu Chỉ Nhược thẹn thùng, nói: "Ngươi là thê tử tương lai của Vô Kỵ, có gì mà xấu hổ. Ngươi là con dâu của ta, vậy mà một câu Tạ lão tiền bối, hai câu cũng Tạ lão tiền bối. Nghe rất khách khí."

Chu Chỉ Nhược nghe vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái, sắc mặt cũng trở nên tái xanh. Ai là con dâu của ngươi, ta thích một người, nhưng không phải Trương Vô Kỵ, tuyệt đối không thể là hắn.

"Chỉ Nhược, có phải trước khi sư phụ Diệt Tuyệt sư thái của ngươi qua đời, đã đem toàn bộ nội lực truyền lại cho ngươi?" Tạ Tốn nhìn sắc mặt Chu Chỉ Nhược, hiển nhiên biết Chu Chỉ Nhược đang không vui. Hắn nghĩ chỉ có thể do Diệt Tuyệt sư thái đã đem nội lực truyền lại Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược biết trong cơ thể nàng có âm khí là do luyện Cửu Âm Chân Kinh, nên khi Tạ Tốn hỏi, Chu Chỉ Nhược cũng xuôi theo đáp: "Đúng là vậy."

Nghe Chu Chỉ Nhược trả lời như vậy, Tạ Tốn và Trương Vô Kỵ đã tìm được đáp án. Trương Vô Kỵ đứng dậy, đi đi lại lại, nói: "Tôn sư Diệt Tuyệt sư thái quả là cao nhân, bà truyền cho ngươi nội lực vô cùng cao thâm. Lúc ta giải độc cho ngươi đã phát hiện ra. Ngươi có nội công hơn người như vậy, nếu cố gắng luyện tập, ngày sau có thể sánh ngang với Cửu Dương Thần Công của ta."

Chu Chỉ Nhược có thể lý giải được ý nghĩa trong lời nói của Trương Vô Kỵ. Cửu Âm Chân Kinh vốn là mật bảo võ lâm, vốn ngang hàng với Cửu Dương Thần Công, nội lực Chu Chỉ Nhược như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ta phải nhanh chóng thấu hiểu đạo lí trong Cửu Âm Chân Kinh mới. Chu Chỉ Nhược thầm nghĩ.

"Ta không mong có võ công cao cường, chỉ cần võ công của ta có thể bảo vệ được ý trung nhân của ta, là đủ rồi." Nguyện vọng của Chu Chỉ Nhược chỉ có như vậy.

"Chỉ Nhược a, võ công của Vô Kỵ không cần ngươi bảo vệ, để hắn bảo vệ ngươi còn tốt hơn." Tạ Tốn trêu chọc Chu Chỉ Nhược.

"Nghĩa phụ." Chu Chỉ Nhược kêu lên một tiếng. Giờ phút này, nàng thật sự muốn Tạ Tốn không chỉ là mù, nếu câm luôn thì tốt.

Tạ Tốn cười ha ha, đứng lên đi ra ngoài. Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược không sao, cũng theo Tạ Tốn ra ngoài.

Hai người đi tới rừng cây, thỉnh thoảng Trương Vô Kỵ dìu Tạ Tốn một chút. Đi một đoạn đường, đột nhiên Trương Vô Kỵ nói: "Nghĩa phụ, độc trên người Chỉ Nhược sắp được giải xong, có phải chúng ta nên quay lại Trung Nguyên hay không." Trương Vô Kỵ nói xong, tay vỗ vỗ vào một thân cây, nói: "Nghĩa phụ, ta thấy thân cây này cũng khá tốt."

Ở đây, Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn bàn chuyện rời khỏi đảo. Không hay biết, bến tàu bên kia đảo, Lưu tổng binh sắp dẫn binh đến Linh Xà đảo.



Ở trước đảo, Lưu tổng binh nói với binh lính: "Tất cả nghe đây, theo lệnh được giao, gϊếŧ sạch, không tha một ai."

"Dạ!" Binh lính tiếp nhận mệnh lệnh, tiến vào đảo.

Chu Chỉ Nhược đang chuẩn bị thức ăn ở nhà tranh, thấy một đám Nguyên binh lén lút vào. Trong lòng Chu Chỉ Nhược kinh động, nàng dùng kinh công nhảy ra ngoài, dừng ở trước mặt tên cầm đầu, tay bóp yết hầu của hắn, hỏi: "Ai phái các ngươi tới đây? Là Triệu Mẫn hay ai khác?"

"Đúng vậy, là quận chúa."

"Triệu Mẫn?" Chu Chỉ Nhược muốn xác nhận lại.

"Phải." Trán Lưu tổng binh toát mồ hôi lạnh, nuốt một hơi nước miếng.

"Mục đích các ngươi đến đây là gì?" Chu Chỉ Nhược lại hỏi.

"Dạ… Quận chúa… Không thể bất kì ai sống sót." Lưu tổng binh lắp bắp trả lời.

Chu Chỉ Nhược nghe xong, tay buông lỏng yết hầu của Lưu tổng binh, cả người không còn sức sống.

Quả nhiên là nàng. Không thể bất kì ai sống sót, nói cách khác, nàng hận ta. Vậy cũng tốt, nếu không thể yêu thì hãy hận đi, như vậy cả đời nàng sẽ nhớ đến ta. Chu Chỉ Nhược tự an ủi chính mình.

Lưu tổng binh thấy Chu Chỉ Nhược buông lơi yết hầu của mình, lại thấy Chu Chỉ Nhược ngẩn người, hắn nhớ tới mệnh lệnh của Trát Nha Đốc, liền giơ tay cầm đao lên.

Trong nhát mắt, đao hạ xuống. Chu Chỉ Nhược theo phản xạ, né tránh công kích của Lưu tổng binh. Nguyên binh xung quanh đồng loạt rút đao, tất cả cùng xông lên.

Có lẽ vì luyện Cửu Âm Chân Kinh, Chu Chỉ Nhược cảm giác được bản thân ra tay rất tàn ác. Mỗi chiêu đều muốn lấy mạng, chỉ một chiêu cũng đủ để gϊếŧ người.

Trương Vô Kỵ nghe tiếng đánh nhau, chạy tới, thấy Nguyên binh, vội vàng la lên: "Giữ mạng hắn để tra hỏi!"

Chu Chỉ Nhược nghe Trương Vô Kỵ nói, nhưng vẫn ném cây đao xuyên qua tim Lưu tổng binh. Nếu giữ mạng sống cho Lưu tổng binh, nhất định hắn sẽ nói ra là do Triệu Mẫn…

Chu Chỉ Nhược không nghĩ nhiều, mặc kệ có phải giữ mạng hắn để tra hỏi hay không. Tạ Tốn nghĩ nàng làm như vậy thật phí công.

"Thủy quân Nguyên binh…" Trương Vô Kỵ nhìn thoáng qua quần áo Lưu tổng binh, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu những người này có thể ra đảo, nhất định có thuyền. Chúng ta tìm thử xem, nếu có thuyền thì có thể rời đảo rồi." Trương Vô Kỵ nói xong, dẫn đầu chạy tới bờ biển, Tạ Tốn cũng lần mò theo sau.

Chu Chỉ Nhược thấy Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn ra bờ biển, nàng chậm rãi theo phía sau. Chu Chỉ Nhược biết chắc chắn có thuyền, nàng sắp rời khỏi Linh Xà đảo. Nhưng rời khỏi Linh Xà đảo, về tới Trung Nguyên, nàng phải đối mặt với Triệu Mẫn thế nào đây? Triệu Mẫn hẳn rất hận nàng. Đột nhiên Chu Chỉ Nhược muốn trốn chạy, nhưng ngay cả khi muốn trốn, nàng vẫn muốn gặp Triệu Mẫn.

Không phải đã hạ quyết tâm sẽ trở lại sao, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng phải tìm lại Triệu Mẫn. Yêu cũng được, hận cũng không sao, Triệu Mẫn vẫn là người mà nàng yêu.

Chu Chỉ Nhược suy nghĩ, bất giác kiên định với quyết tâm của bản thân, cảm giác muốn gặp Triệu Mẫn ngày càng mãnh liệt. Chu Chỉ Nhược bước nhanh hơn về phía bờ biển.

"Nghĩa phụ, Chỉ Nhược, các ngươi xem, nơi này có thuyền."

"Ừ." Tạ Tốn lên tiếng. "Cướp thuyền, chúng ta có thể rời khỏi hoang đảo này."

"Trước khi đi, ta muốn thăm Thù Nhi." Trương Vô Kỵ nói xong thì vỗ vai Chu Chỉ Nhược ý bảo nàng cẩn thận. Chu Chỉ Nhược và Tạ Tốn nhân lúc thủy triều, quay về nhà tranh thu dọn đồ đạc. Chờ thủy triều rút, họ sẽ lấy thuyền trở về Trung Nguyên.

Ba người, cùng một ý. Chu Chỉ Nhược muốn quay về tìm ý trung nhân, Trương Vô Kỵ muốn điều tra rõ chuyện xảy ra trên đảo, Tạ Tốn muốn đoạt lại Đồ Long bảo đao. Mục đích ba người trở lại Trung Nguyên tuy không giống nhau, nhưng đều là tìm một người — Triệu Mẫn.

Giờ phút này quận chúa Triệu Mẫn đang làm gì, ở đâu?

Triệu Mẫn nhìn thuyền rời khỏi bờ biển, hướng về Linh Xà đảo, hận bản thân không thể đi cùng. Nhưng hiện tại nàng đang trúng độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, không còn nội công, nàng cũng hiểu rõ tác phục của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, huống chi tình hình Nhữ Dương Vương cũng khiến Triệu Mẫn thập phần lo lắng. Bất đắc dĩ nàng đành trở lại Đại Đô.

"Mẫn Mẫn, thuyền đã đi rồi, các bằng hữu của ngươi sẽ nhanh chóng được đón về thôi." Trát Nha Đốc gọi thuộc hạ dắt ngựa qua. "Mẫn Mẫn, không thể chậm trễ được nữa, phụ thân của ngươi…" Trát Nha Đốc thấy Triệu Mẫn không có phản ứng nên nói thêm.

"Được rồi, ta biết phải làm gì, không cần ngươi nhắc nhở." Triệu Mẫn cắt ngang lời Trát Nha Đốc, cầm lấy dây cương từ hạ nhân, xoay người lên ngựa. "Gia!" Triệu Mẫn dùng chút sức lực xiết chặt bụng ngựa, vung roi, trực tiếp chạy đi.

"Mẫn Mẫn, chờ ta." Tra Nha Đốc thấy vậy, phóng lên ngựa đuổi theo.

Bởi vì Triệu Mẫn phi nước đại, nên khi trời tối, nàng đã về tới Đại Đô. Vào thành, Triệu Mẫn hướng thẳng phủ Nhữ Dương Vương. Vào phủ, nàng phát hiện phụ nhân đang cùng uống rượu với công công (cha chồng) tương lai. Điều này khiến cho Triệu Mẫn có cảm giác bị vũ nhục.

"Ngươi dám gạt ta! Ngươi nói phụ thân ta vì không làm tròn chức trách, bị đánh đập trong thiên lao. Vậy sao bây giờ hắn lại ở đây, cùng phụ thân ngươi uống rượu?!" Triệu Mẫn chất vấn Trát Nha Đốc. Dùng sự quan tâm của nàng để bức bách nàng trở về Đại Đô trong vòng một ngày. Thế nhưng trở về phủ, nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Mẫn làm sao chịu được.

"Mẫn Mẫn." Nhữ Dương Vương uống một ngụm rượu, nói: "Tiểu vương gia không có gạt ngươi, là ta lừa ngươi."

"Phụ thân!" Triệu Mẫn không thể tin nổi vào tai mình. Người thân mà nàng tin tưởng nhất đã lừa gạt nàng. Ngay cả các người cũng gạt ta, những người thân yêu nhất trên thế gian này đều gạt ta. Thật ra các người muốn gì!

Nhữ Dương Vương đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, bởi vì ta đã hứa hôn với thất vương gia, nên ở trước mặt hoàng thượng, thất vương gia đã giúp ta thoát tội."

"Người dùng ta để trao đổi?!" Triệu Mẫn hoang mang, chẳng lẽ trong mắt Nhữ Dương Vương, nàng chỉ là một công cụ bảo hộ cho phụ thân?

"Nếu không làm vậy, gia tộc Đặc Mục Nhĩ sẽ bị diệt vong."

"Ta không sợ bị uy hϊếp! Ta sẽ không!" Triệu Mẫn nói xong, muốn xoay người rời đi. Đầu tiên, nàng nhận ra bản thân bị người thân nhất bán đứng. Ngay sau đó, phụ thân mà nàng kính trọng nhất xem nàng như món đồ bảo hộ của gia độc Đặc Mục Nhĩ, bức nàng thành thân cùng người mà nàng chán ghét. Đột nhiên Triệu Mẫn cảm thấy nàng ở đây không còn ý nghĩa gì, nhất định phải rời đi.